Cùng lúc đó, Tô Lưu Cảnh bất chợt cảm thấy lòng dạ nóng ran, tựa như sắp có chuyện gì đó không hay sắp sửa xảy đến vậy.
"Lưu Cảnh, em làm sao vậy?", Nghiêm Hàn Dư đang ngồi trước máy vi tính cảm
thấy Tô Lưu Cảnh đột nhiên khác thường, vội ngừng tay hỏi.
Tô Lưu Cảnh thoáng lo lắng nói: "Em, em không sao!". Nhưng thần sắc hoảng hốt
đã bán đứng nội tâm lo lắng của cô. Bỗng nhiên cô đứng lên nói: "Không
biết làm sao, trong lòng em đột nhiên có chút lo lắng, không yên lòng về Tiểu Mễ."
Nghiêm Hàn Dư mỉm cười cầm cánh tay đang run rẩy của
cô nói: "Tiểu Mễ ở trong nhà trẻ rất an toàn, em đừng có tự hù dọa mình
như vậy!".
Vậy mà Tô Lưu Cảnh vẫn không yên lòng, nắm chặt tay
nói: "Nhưng mà em . . . . Không được, em phải đi đón thằng bé về đây!",
vừa dứt lời liền đứng bật dậy, vội vàng chạy ra ngoài. Nghiêm Hàn Dư
cũng không yên lòng nhanh chóng đuổi theo.
Đến vườn trẻ, liền thấy cô giáo Michelle đang dẫn một đám người bạn nhỏ xếp hàng chơi trò chơi..
Tô Lưu Cảnh ở chung quanh nhìn một vòng, sau đó vội vàng tiến lên hỏi thăm.
Cô giáo Michelle vốn không có để ý, nhưng khi cố ý tìm Tiểu Mễ một vòng,
lại không thấy bóng dáng cậu bé đâu, lập tức gấp gáp giải thích: "Tiểu
Mễ mới vừa rồi còn ở đằng sau, thế nào lại đột nhiên biến mất!".
Lo lắng trong lòng Tô Lưu Cảnh bỗng thành sự thật, mặt trở nên tái nhợt,
trái tim chợt run lên từng hồi, thiếu chút nữa là khuỵu xuống, may mà có Nghiêm Hàn Dư tiến lên đỡ lấy. Tiểu Mễ là bảo bối, cũng là mạng sống
của Tô Lưu Cảnh, làm sao Nghiêm Hàn Dư lại không hiểu tâm tình của cô
giờ khắc này.
Nghiêm Hàn Dư nghiêm mặt, mím môi trấn định nói:
"Đừng gấp, nói không chừng Tiểu Mễ chỉ nghịch ngợm chơi đùa ở đâu đó gần đây, chúng ta đi tìm xung quanh xem đã!".
Còn chưa nói xong, Tô
Lưu Cảnh đã chạy đi tìm, không ngừng gọi: "Tiểu Mễ, Tiểu Mễ, con đang ở
đâu? Nếu không ra là mẹ tức giận đấy!". Nhưng không hề có ai đáp lại cô, chỗ nào cũng không có bóng dáng cậu bé. Tô Lưu Cảnh sốt ruột tìm khắp
nơi tiểu thiên sứ đáng yêu của cô lại đột nhiên biến mất, không thấy tăm hơi đâu cả.
Mặt Tô Lưu Cảnh vốn đã không dễ nhìn, lần này lại
càng thêm trắng bệch, run rẩy giống như chiếc lá tùy thời có thể lìa
cành phiêu linh theo gió.
Nghiêm Hàn Dư cố hết sức khuyên bảo,
nhưng không có chút tác dụng nào, giờ phút này Tô Lưu Cảnh giống như thú mẹ mất đi đứa con duy nhất, trừ phi nhìn thấy đứa bé, nếu không không
biết hậu quả sẽ thế nào, thật có thể sẽ hỏng mất.
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động lại đột nhiên vang lên, Tô Lưu Cảnh cả kinh, hốt hoảng bắt máy.
"Alo, Tô Lưu Cảnh phải không?", một giọng nói đầy khinh miệt từ đầu dây bên kia truyền đến.
Giọng nói này quả thật rất quen, lại dường như vô cùng xa lạ, chẳng khác nào
những cơn ác mộng bất ngờ ập đến, Tô Lưu Cảnh sửng sốt, ngay sau đó liền hét to: "Tiểu Mễ ở trong tay bà? !".
"Hừ, yên tâm, tôi sẽ không
động đến một sợi tóc của con trai của cô, chỉ muốn cô tới đây nói
chuyện một chút mà thôi, nhớ, tôi chỉ muốn gặp một mình cô mà thôi!".
Vừa dứt lời điện thoại cũng lập tức ngắt tín hiệu.
Tô Lưu Cảnh
lặng người đứng ở đó, tay cầm điện thoại tựa hồ muốn cứng đờ, Nghiêm Hàn Dư thấy thế vội hỏi: "Sao rồi, Tiểu Mễ ở đâu?"
Đôi môi tái nhợt của Tô Lưu Cảnh khẽ run, chậm rãi nói: "Bà ta, chính là bà ta . . ."
Một mình Tô Lưu Cảnh đứng ở trước cửa khách sạn Quốc tế nổi tiếng, cắn chặt răng, cuối cùng lấy hết dũng khí đi vào. Lúc đến đây, Nghiêm Hàn Dư đã
đề nghị đi vào cùng cô nhưng lại bị cô mạnh mẽ cự tuyệt. Người kia, đại
biểu cho thù hận không thể phai nhòa trong lòng cô, bất luận như thế
nào, cô cũng muốn một mình đối mặt!
Gõ cửa, lão quản gia vốn rất kiệm lời lạnh nhạt nhìn cô một cái, sau đó dẫn cô đi vào.
Bên trong căn phòng xa hoa, mẹ Hình mặc trên người bộ đồ cao quý, ưu nhã
cầm chiếc ly nạm vàng tinh xảo trên tay, thấy cô đi vào chợt khựng lại
một lát, ngay sau đó khinh bỉ liếc mắt quan sát cô từ đầu đến chân nói: "Cô đã đến rồi."
Tô Lưu Cảnh hít sâu một hơi, đáp: "Mời bà trả thằng bé lại cho tôi!"
Mẹ Hình khinh thường đặt ly cà phê xuống, cười lạnh một tiếng nói: "Hừ,
tôi tìm cô xem như là đã quá xem trọng cô rồi, cô có tư cách gì mà giả
bộ thanh cao trước mặt tôi chứ! Cô cứ dán chặt lấy Hạo Xuyên không
buông, còn gạt chúng tôi lén đi sinh con, cũng chỉ là vì tài sản của nhà họ Hình mà thôi, cô tưởng rằng tôi không biết gì sao? Con gái của nhà
họ Tô cũng đê tiện chẳng khác gì cha mẹ của mình!".
Trong giọng
nói của Mẹ Hình đều là phẫn hận kèm theo khinh bỉ: "Tôi cho cô biết, đứa con trai kia của cô ai biết nó là dã chủng là đàn ông nào, cô cho rằng
chỉ cần lừa được Hạo Xuyên là xong sao? Nhà họ Hình tuyệt đối sẽ không
thừa nhận nghiệt chủng như nó!".
Lòng bàn tay Tô Lưu Cảnh nắm
thật chặt, móng tay sắp sửa bấm rách cả da, nghiến răng, không chút yếu
thế ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt người trước mặt, đáp: "Bà yên tâm, tôi tuyệt sẽ không để Tiểu Mễ mang họ Hình, vì cái họ này, không hề
xứng!".
Mẹ Hình nào chịu nổi khuất nhục như vậy, tức đến xanh
mặt, lập tức cất cao giọng: "Cái gì? !", bà ta quả nhiên đã luôn xem
thường Tô Lưu Cảnh, con bé này còn dám dùng cái giọng này để nói chuyện
với mình, quả thực là tức chết mà.
"Tôi nói cái họ đó không hề
xứng với thằng bé!", Tô Lưu Cảnh lên tiếng lặp lại, "Cái họ tràn đầy hư
vinh, tội ác như thế hoàn toàn không hề xứng với nó!".
"Chát!", mẹ Hình tức giận, vung tay lên tát người vừa cất lời.
Tô Lưu Cảnh định tránh nhưng lại bị lão quản gia ghìm lại, không đường để
chạy, vì thế liền ăn ngay một tát lên mặt. Gương mặt hung hăng đau xót,
trong đầu chấn động, đau đến muốn ngất đi.
"Tiện nhân! Ai cho cô vũ nhục nhà họ Hình chúng tôi hả! Nhìn lại bản thân mình xem cô có thân phận gì!". Mẹ Hình phẫn nộ quát.
Tô Lưu Cảnh ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn bà ta, dường như hoàn toàn không quan tâm đến cái tát kia, hoặc là một tát này chẳng có tí xi nhê gì cả: "Hừ, bị tôi nói trúng nên chột dạ sao? Năm đó, các người hãm hại cha
của tôi gánh chịu tất cả tội lỗi thay nhà họ Hình, đã thế các người còn
quyết tâm đuổi tận giết tuyệt, còn phải làm ra vẻ mình là người bị hại,
kỹ thật diễn của nhà họ Hình các người đúng là tốt chưa từng có! Tuy
nhiên bà đừng quên, người đang làm thì trời đang nhìn, chắc chắn sẽ có
một ngày, các người cũng sẽ phải chịu báo ứng!".
Từng câu từng
chữ của Tô Lưu Cảnh đều vang vang có lực, thanh thúy trong trẻo, lớn
tiếng tố cáo hết thảy những hành động việc làm của nhà bọn họ. Bốn năm
này nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn, bọn họ cho
rằng cô vẫn là một Tô Lưu Cảnh mềm yếu để mặc cho bọn họ định đoạt lừa
gạt sao?
Nằm mơ!
Mẹ Hình chưa từng nghĩ đến Tô Lưu Cảnh
mềm yếu của năm đó thế nhưng lại nhanh mồm nhanh miệng đến vậy, giận
đến run người, mặt hết xanh rồi lại trắng, liền chĩa đầu ngón tay về
phía cô, cắn răng nghiến lợi nói: "Cô! cô! cô!"
Chỉ thốt ra được
ba chữ kia nhưng bà ta lại không thể nói tiếp được nữa, phẫn hận giơ tay lên muốn tát người, nhưng lần này bà ta không thể nào được như ý, Tô
Lưu Cảnh giơ tay lên dùng sức cản lại, không chịu khuất phục, ngẩng cao
đầu nghênh đón ánh mắt của người đối diện!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT