Kèm theo tít tít của các loại máy móc bên trong phòng bệnh, thì người đang nằm im lìm trên giường cuối cùng cũng từ từ mở mắt.
Lưu Thừa thấy vậy, vội vàng tiến lên nói: "Tổng giám đốc, anh tỉnh rồi!".
Cũng không thể trách tại sao Lưu Thừa lại kích động như thế, ắt hẳn cũng là vì từ lúc Hình Hạo Xuyên được đưa ra khỏi trong phòng giải phẫu thì
ba ngày liên tiếp vẫn luôn ở trong giai đoạn nguy hiểm, hôn mê những bảy mươi hai giờ. Ngoại giới đã sớm xôn xao truyền tin, cũng không ít người âm thầm suy đoán, Hình thị đã không còn ai tiếp quản nữa. Cổ phiếu của
Hình thị trên thị trường chứng khoán cũng bởi vì chuyện này mà chỉ trong ba ngày ngắn ngủi đã tụt xuống năm đồng. Tuy Lưu Thừa đã chặn lại không ít những lời đồn đại này, nhưng chỉ cần Hình Hạo Xuyên vẫn còn hôn mê
trên giường bệnh một ngày thì ngày đó vẫn còn bất ổn.
Hình Hạo
Xuyên mở mắt ra, dường như cũng không để vào tai những lời Lưu Thừa nói
với mình, hơi nghiêng đầu, ánh mắt thoáng qua sự kinh ngạc, ngay sau đó
con ngươi đen nhánh thâm thúy khẽ đảo một vòng, tựa hồ đang tìm kiếm gì
đó. Một lát sau, lại nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên đầy
châm biếm, có lẽ cảm thấy dáng vẻ này quá mức khó coi nên liền giơ tay
lên che kín mắt của mình.
Trải qua quá trình bị thương kèm theo
giải phẫu, ba ngày chưa có chút thức ăn nào vào người chỉ có truyền dịch cầm cự, mặt Hình Hạo Xuyên cũng gầy đi trông thấy. Khóe miệng vừa tự
giễu, vừa thấp thoáng lạnh lẽo như băng, thâm tâm mỏi mắt trông chờ bóng dáng của ai đó nhưng hóa ra lại là tự mình đa tình.
Thì ra kể cả anh có làm gì thì cô vẫn không thèm quay đầu lại, không chịu ở bên cạnh anh dù chỉ một phút, ha ha, ha ha, anh thật sự là tự mình đa tình, thật đúng là. . . . . . yếu ớt đến thảm thương. . .
Lưu Thừa thấy
hành động kia của sếp lớn nhà mình sao lại không hiểu anh đang tìm người nào, trong lòng khe khẽ thở dài, rồi lên tiếng: "Tổng giám đốc, Tô tiểu thư không bị thương tích gì, đã. . . Đi về rồi!". Lưu Thừa nói xong,
ngừng lại một lát, nhưng vẫn không hề có ý định dấu diếm: "Một tuần sau, buổi trình diễn thời trang đầu tiên của chi nhánh Phong Thái Quốc Tế
chính thức bắt đầu!".
Hình Hạo Xuyên nhẹ nhàng gật đầu xem như đã biết, sau đó thả tay xuống, khi mở mắt ra lần nữa liền trở thành một
HÌnh Hạo Xuyên khí phách cao ngạo lạnh lùng của trước đây. Cho dù anh
đang nằm ở trên giường bệnh, nhưng vẫn phong thái cao ngạo bẩm sinh vẫn
không có gì có thể xâm phạm được: "Mấy ngày nay, Hình thị như thế nào?"
Mới vừa tỉnh lại nên giọng nói của anh vẫn còn hơi khàn khàn.
"Tổng giám đốc yên tâm, vẫn còn trong phạm vi khống chế, chỉ cần anh tỉnh lại thì ngoại giới sẽ không còn gì để mà xì xào bàn tán nữa, anh nên nghỉ
ngơi cho thật tốt!". Lưu Thừa trầm ổn đáp.
Hình Hạo Xuyên lập tức hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: "Hừ, những phần tử không an phận trong
công ty sợ rằng đã xuất không ít lực vào chuyện này. Lưu Thừa, thừa dịp
giá cổ phiếu rớt xuống, nhanh chóng thu mua một phần, sau đó mở một cuộc họp báo, để nâng giá cổ phiếu lên, lần này, tôi muốn đá đít toàn bộ mấy lão hồ ly ra khỏi ghế!"
Lưu Thừa gật đầu trả lời: "Vâng, Tổng giám đốc!".
Hình Hạo Xuyên khẽ mím môi, ngay sau đó cất giọng nói lạnh như năng chẳng
khác nào thiên lôi đang giáng sấm sét xuống đầu: "Rốt cuộc là ai muốn
“Binh đoàn đầu lâu” mời tôi đi ‘ làm khách ’, phải điều tra cho rõ!".
Thậm chí có người dám đặt chủ ý lên trên đầu anh, Hình Hạo Xuyên anh
cũng không phải là người lương thiện gì, đã dám ra tay thì cũng đừng
trách anh không khách khí!
Lưu Thừa đẩy đẩy gọng kính, đáp một tiếng.
Còn chưa nói xong, đột nhiên có tiếng huyên náo từ ngoài phòng bệnh truyền
tới, ngay sau đó cửa bị đẩy ra, mặt mẹ Hình vô cùng lo lắng xông vào
gọi: "Hạo Xuyên!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT