Cô rất sợ phải đối mặt với Hình Hạo Xuyên, một đêm vô cùng tàn bạo kia vẫn còn ám ảnh trong tim của cô, hơn nữa với phần khế ước như vậy, mặc dù
hết sức che giấu, nhưng cô thật sự sợ anh, rất sợ rất sợ.
Cô biết, khế ước bán thân này sẽ là vết nhơ của cả đời này, cũng sẽ không thể thoát được ám ảnh của nó.
Không có sự chấp thuận của Hình Hạo Xuyên, cô không thể bước ra khỏi cái nhà
này một bước, hơn nữa thím Bình cùng với nhưng người làm ở đối với cô
rất có thành kiến, cho nên trong ba ngày này, cô rất an phận ở trong cái lồng giam vô hình này. Nếu thấy quá nhàm chán không có chuyện gì làm,
thì cô sẽ ra vườn hoa giúp chú Nam chăm sóc vườn hoa Tulip, hoặc là đến
phòng bếp giúp dì Lưu việc nọ việc kia.
Bọn họ đều là người chất
phác, ban đầu mặc dù có chút thành kiến với cô, nhưng qua mấy ngày ở
chung, liền nhận ra cô gái nhỏ này cũng không phải là người khó ưa như
lời đồn, không giống với những người phụ nữ cao ngạo vẫn đến đây, dần
dần cũng thích cô gái hiền lành này, nhưng cũng có không ít người vẫn
giữ nguyên thái độ khinh bỉ.
Buổi tối ăn uống qua loa, thím Bình
cũng không bởi vì cô mà đặc biệt chuẩn bị thực đơn phong phú, bởi vì, nó không đáng. Địa vị của cô ở chỗ này , chẳng qua cũng chỉ là một người
tình được mua về mà thôi. Trở về phòng, theo thường lệ chuyện đầu tiên
cô làm chính là gọi điện thoại cho người trông chừng hỏi thăm tình huống của Tiểu Diệc.
Tiểu Diệc cuối cùng cũng đã ổn định lại, nhưng
vẫn thường xuyên ngủ mê man, thân thể cũng dần dần khôi phục từng bước,
cũng rất nghe lời vì vậy tâm trạng thấp thỏm không yên của Tô Lưu Cảnh
rốt cuộc cũng đỡ hơn phần nào, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi lo
lắng.
Nằm ở trên chiếc giường lạnh như băng, Tô Lưu Cảnh nghiêng
người cuộn mình lại ở trong bóng tối, tư thế như vậy cực kỳ thiếu hụt
cảm giác an toàn, giống như trẻ sơ sinh chưa chào đời vậy, co rúc ở
trong bụng mẹ, hấp thu sự ấm áp từ tình mẫu tử.
Đột nhiên, cô nghe thấy lầu dưới loáng thoáng có tiếng huyên náo.
Hình như nghe được thím Bình nói tiên sinh đã về.
Anh ta đã về rồi sao? !
Tô Lưu Cảnh mở choàng mắt, ở trong bóng tối ngồi bật dậy.
Suốt ba ngày nay không gặp anh ta, không nghĩ tới lại về vào lúc này.
Tô Lưu Cảnh thận trọng từ trong phòng đi ra, mặc dù không muốn gặp anh ta, nhưng cô vẫn muốn xin anh ta đồng ý để cho cô thỉnh thoảng, chỉ cần
thỉnh thoảng thôi có thể đi ra ngoài một lát, đi thăm tiểu Diệc xem nó
như thế nào là được rồi.
Nhưng vừa đi đến chiếu nghỉ ở cầu thang, chứng kiến tình cảnh ở bên dưới cô liền lập tức dừng bước.
"Tiên sinh, ngài đã về." Thím Bình ân cần thăm hỏi.
Hình Hạo Xuyên nhàn nhạt đáp lại, Trên người đang khoác chiếc áo màu đen, vẻ mặt long đong mệt mỏi đi tới , sau lưng là hai người hầu xách hành lý
theo sát phía sau.
Mới vừa ngồi xuống, liền nghe được một tiếng: "Hạo Xuyên. . . . . ."
Một cô gái xinh đẹp từ phía sau đuổi theo, tay mềm mại khoác lên tay của
Hình Hạo Xuyên, dán chặt vào người anh nói: "Hạo Xuyên, người ta cũng đã ba ngày không được nhìn thấy anh, nhớ anh muốn chết rồi." Người này
chính là Sofia, vừa nghe tin Hình Hạo Xuyên trở về, lập tức chạy đến
đây.
Hình Hạo Xuyên hơi nhếch môi, từ chối cho ý kiến, ánh mắt lại sắc bén nhìn về phía người làm đang đuổi theo Sofia vừa tiến vào.
Người làm run sợ thanh minh: "Tiên sinh, tiểu thư Sofia cố ý muốn xông vào, tôi. . . . . ."
Hình Hạo Xuyên hờ hững khoát khoát tay, ý bảo anh ta đi ra ngoài.
Người làm thấy vậy, như được đại xá lập tức lui ra ngoài.
Sofia thấy thế, trong bụng liền hoảng hốt, vội vàng như rắn nước quấn lên
trên người anh nũng nịu nói: "Hạo Xuyên, anh đi công tác cũng không thèm gọi điện thoại cho người ta . . . . . ." Ngón tay kia tỉ mỉ phác họa,
mập mờ khoanh vòng tròn trên lồng ngực của anh, như có như không khơi
gợi lên dục vọng của anh.
Ánh mắt đang sắc lạnh của Hình Hạo
Xuyên cố ý bị dẫn dụ từ từ sâu thăm thẳm, ba ngày không được giải quyết
nhu cầu bị cô ta quyến rũ như vậy cũng từ từ dâng trào lên.
Lá
gan của Sofia càng lớn hơn liền mở rộng hai chân ra, ngồi lên trên đùi
Hình Hạo Xuyên, cũng không hề quan tâm đến cái váy vốn đã ngắn vì vậy
xuân quang liền lồ lộ hiện ra. Thậm chí còn hơi giãy dụa vòng eo mảnh
khảnh, khiến dưới chỗ dưới váy như ẩn như hiện nhẹ nhàng cọ lên bắp đùi
của Hình Hạo Xuyên, chỉ sợ anh không nhìn thấy được.
Hai tay ở
trên ngực từ từ tuột xuống, trượt đến bụng của anh, dâm đãng vuốt ve,
mở cổ áo cực thấp của mình ra, cố ý cúi người xuống, khiến cho hai nụ
hoa trắng nõn trước ngực đung đưa dao động.
"Người ta rất nhớ
anh, buổi tối không có anh an ủi, người ta làm sao mà ngủ được. . . . .
." Sofia không biết xấu hổ nói ra, to gan quyến rũ người đối diện, khiến Tô Lưu Cảnh trên cầu thang nghe được cậu này mặt đỏ tới tận mang tai.
Hình Hạo Xuyên cũng không có biểu cảm gì, giữ chặt bàn tay càng ngày càng đi xuống dưới đáp lại: "Vậy sao? Thế thì tôi phải kiểm tra mới được." Nói
xong, cánh tay liền dùng sức, bế cô ta lên.
Sofia kích động hét
lên, vòng tay lên cổ của anh, cọ xát lên trên người của anh nũng nịu
nói: "Hạo Xuyên, anh xấu lắm. . . . . ."
Hình Hạo Xuyên thấy cô
ta kích động như vậy, trong mắt sắc lạnh, vô tình nở nụ cười, làm như
vậy cũng không phải là anh chú ý đến cô ta, chẳng qua là đang muốn phát
tiết dục vọng tích tụ đã lâu trong cơ thể, về phần đối tượng là ai lại
chẳng như nhau, còn cô ta cũng chỉ là trùng hợp thuận tay mà thôi.
Hình Hạo Xuyên tà mị cười lên, bế cô ta đi thẳng lên lầu.
Tô Lưu Cảnh đang đứng trên cầu thang thấy thế, vội bị dọa sợ hoảng hốt
xoay người trốn vào một góc bên cạnh, che khuất thân hình của mình.
Cô rất nhớ quy củ Hình gia có một điều là: nếu Hình Hạo Xuyên mang những
người phụ nữ khác về, cô bắt buộc phải tránh! Không được xuất hiện ở
trước mặt bọn họ!
Nhìn Hình Hạo Xuyên ôm Sofia lướt qua, thân
hình cao lớn giống như một bức điêu khắc cổ Hy Lạp hoàn mỹ nhất, Tô Lưu
Cảnh vừa định vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Còn chưa kịp yên
tâm, thì không ngờ Hình Hạo Xuyên lại đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt
đen nhánh sắc bén nhanh như tia chớp nhìn thẳng vào cô.
Bất kỳ ai cũng không thể chống lại cặp mắt sắc bén như chim ưng kia cả, đối mặt
với con ngươi thâm thúy của anh, trái tim của Tô Lưu Cảnh đột nhiên nhảy lên binh binh, nhất thời luống cuống tay chân, không biết ứng đối như
thế nào.
"Hạo Xuyên . . . . . Nhanh lên đi..., người ta không kịp đợi. . . . . ." Sofia đang bám sát vào trên người của anh đói khát khó
nhịn kêu lên.
Trong mắt của Hình Hạo Xuyên lóe lên tia châm chọc, sau đó liền quay đầu, ôm Sofia rời đi.
Tô Lưu Cảnh còn chưa kịp may mắn, liền nhìn thấy Hình Hạo Xuyên mang Sofia vào căn phòng sát vách! Mắt thấy cánh cửa kia vừa đóng lại liền tự hỏi . . . . .
Anh rốt cuộc muốn làm gì? !
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT