Trong khi chờ Tô Lưu Cảnh kịp phản ứng thì Hình Hạo Xuyên đã sớm ngộ ra, lúc
điểm màu đỏ kia bay thẳng qua kính xe phản ứng đầu tiên của anh chính là đẩy Tô Lưu Cảnh xuống đưa lưng của mình làm lá chắn bảo vệ cho cô, thật may là, phát súng kia bị chệch hướng, bọn họ may mắn giữ được một mạng.
Tô Lưu Cảnh cũng bị hù sợ, vừa định nói chuyện, lại bị Hình Hạo Xuyên lấy tay che lại, nhỏ giọng nói: "Đừng nói chuyện!"
Biểu tình của anh nghiêm túc như thế, khiến Tô Lưu Cảnh muốn mở miệng, lập
tức nín lặng. Bởi vì cô biết, hiện tại không phải là thời điểm để gây
gổ, đối phương ngay cả súng cũng dám sử dụng, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ!
Hình Hạo Xuyên cẩn thận ngẩng đầu lên hướng mắt ra ngoài cửa sổ quan sát, mới vừa rồi nhất thời kích động, lại vô ý thức lái xe đến
khu lân cận một xóm nghèo ở Luân Đôn. Nơi này từ trước đến giờ trị an
vẫn rất loạn, máu tanh bạo lực thậm chí bắn nhau chưa bao giờ thiếu. Sát thủ có thể chọn hành động tại địa phương như thế này xuống tay, chứng
tỏ nhất định là mưu đồ đã lâu, có lẽ vẫn theo dõi ở phía sau, chờ thời
cơ thích hợp để xuống tay. Sát thủ có kiên nhẫn như thế này một là không động thủ, còn nếu đã động thủ nhất định đã có kế hoạch vẹn toàn.
Hiện tại cả con đường nhìn như rất bình thường, như sự im ắng này vô cùng
khác thường, trong những ngõ tắt âm u kia, không biết đến cùng có bao
nhiêu người ẩn nấp ở đó, tùy thời đều có thể nhả ra một viên đạn từ
những nơi tối tăm kia. Cảm giác này, chẳng khác nào như đang đi trong
đêm tối, cái gì cũng nhìn không nhìn thấy, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thọc một dao vào tim, bất đắc kỳ tử. Cảm giác bị người khác nắm giữ
sinh mạng trong tay hoàn toàn không tốt.
Hình Hạo Xuyên cũng biết không thể chờ đợi thêm nữa, phải lập tức rời khỏi nơi này!
"Nằm xuống, đừng động!". Hình Hạo Xuyên nhỏ giọng nói, trên mặt vô cùng căng thẳng, sau đó không để ý mình trở thành mục tiêu, nắm chặt tay lái, đạp chân ga, cố gắng rời đi bằng tốc độ nhanh nhất.
Ngay sau đó liền thấy một chiếc Cadillac màu bạc tựa như bị chọc giận mạnh mẽ phóng ra
ngoài như ngựa điên, không thèm quan tâm đến sườn xe có giá trị bạc
triệu, lơ đãng va vào chướng ngại vật, tạo thành những vết xước ngang
dọc xấu xí.
Tô Lưu Cảnh nghe theo dặn dò, cúi người xuống, nắm
chặt tay vịn, dùng sức cắn chặt răng, để cho mình tỉnh táo, không hoảng
hốt. Nhưng dưới tình huống như thế này, làm sao có thể không khẩn
trương? Toàn thân cô rung lên theo chiếc xe, cả người không ngừng va vào thành xe, tuy nhiên đau đớn này chẳng tính là gì, chính những tiếng
súng không ngừng vang lên bên tai mới khiến cô khiếp đảm thực sự.
Có lẽ đối phương cũng hiểu ý đồ của bọn họ, cho nên không ngừng nổ súng ở
phía sau, liên tiếp bắn vào cửa kính, cửa xe, tạo ra vô số mảnh vỡ, mỗi
một mảnh kính bắn ra đều giống như tử thần đang tới khiến người ta thật
sợ hãi.
"Đáng chết!" Hình Hạo Xuyên chợt bẻ tay lái, né tránh làn đạn làm vỡ bánh xe, đạn bánh xe màu bạc ma sát với mặt đường tóe lửa.
Chiếc xe hất tung một thùng rác, những đồ tanh hôi dính vào lốp xe, trông
càng thêm nhếch nhác khó chịu. Đời này của Hình Hạo Xuyên chưa từng chật vật như vậy bao giờ, chẳng khác nào chuột chạy qua đường bị người ta
đuổi giết vậy.
Nhìn vào đôi môi tái nhợt của Tô Lưu Cảnh, Hình Hạo Xuyên lớn tiếng nói: "Đừng sợ, tôi nhất định sẽ dẫn em rời khỏi đây!".
Câu này, tựa như viên đạn xé gió mà đến, xông thẳng vào màng nhĩ, hàng mi
dài của Tô Lưu Cảnh khẽ run lên, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
"Alo! Lưu Thừa! Lưu Thừa!", Hình Hạo Xuyên cố gắng thông qua máy truyền tin
trên xe liên lạc cứu viện, nhưng mới vừa tiếp thông, thì một viên đạn đã xuyên qua cửa sau, sượt qua mặt anh, bay thẳng qua tấm kính trước mặt
khiến nó vỡ tan tành, một dòng máu đỏ tươi nóng bỏng từ từ chảy xuống,
làm ướt cả nửa gương mặt.
Mới vừa rồi nếu không phải anh tránh kịp thì giờ phút này chỉ sợ đầu đã bị thủng một lỗ rồi!
Nhưng cũng thật bất hạnh, ngay sau đó phát đạn đó thì máy truyền tin chỉ phát ra một tiếng rè rè bén nhọn rồi im bặt, rất dễ nhận thấy nó đã bị hỏng
hoàn toàn, thậm chí ngay cả đồng hồ cũng bắt đầu mất khống chế!
Tô Lưu Cảnh thấy vết máu trên mặt Hình Hạo Xuyên, cả kinh hít vào một hơi, nói: "Mặt của anh. . ."
Giờ phút này Hình Hạo Xuyên làm gì còn sức để giải thích, chỉ gầm nhẹ một
tiếng: "Câm miệng! Mau cúi xuống cho tôi!", ngay sau đó dùng sức đạp
chân ga, muốn xông ra bằng tốc độ nhanh nhất.
Đối phương cuối
cùng cũng xuất hiện, một chiếc xe Jeep có dán hình đầu lâu không biết từ nơi nào lao ra, phá toang hàng rào gỗ của dân xóm nghèo, từ mặt bên
thẳng thừng đuổi theo Hình Hạo Xuyên.
Đối phương bên kia có bốn
người! Mà cái dấu hiệu “Đầu lâu” bắt mắt kia ắt hẳn rất nhiều người nhận ra được đó chính là ký hiệu đặc biệt của tổ chức lính đánh thuê quốc
tế. Bọn họ là nhóm sát thủ giết người điên cuồng, coi mạng người như giẻ rách, chỉ cần ra giá thì ngay cả tổng thống Mĩ họ cũng có thể ám sát.
Hình cảnh Quốc tế đã từng nhiều huy động lực lượng lớn tiêu diệt bọn họ, nhưng tất cả đều kết thúc với tổn thất vô cùng thê thảm.
Mà lần này, thậm chí có người thuê "Binh đoàn đầu lâu" này tới ám sát hắn, thật sự đã tốn không ít tiền!
Hình Hạo Xuyên cắn chặt răng, miễn cưỡng tránh né từng đường đạn trí mạng
của đối phương, vậy mà chiếc xe vốn gấp gáp đuổi theo lại đột nhiên
phanh gấp, dừng lại tại chỗ! Trước mắt họ chỉ có duy nhất một đường ra,
mà một chiếc xe buýt đã chắn ngang ở đó từ bao giờ, một chút khe hẹp kẻ
hở cũng không lưu lại!
Hình Hạo Xuyên chợt đạp thắng xe, có lẽ anh đã đánh giá thấp "binh đoàn đầu laai " này, bọn họ đã sớm chặt đứt tất cả đường lui!
Không hề dừng lại giây phút nào, ngay sau đó Hình Hạo Xuyên liền xoay vòng
một trăm tám mươi độ, hung hăng đụng qua vách tường, trực tiếp xông qua
đám cỏ, tìm lối thoát.
Nhưng mà đối phương hiển nhiên không muốn
bỏ qua cho bọn họ, bằng tốc độ nhanh như tên bắn đuổi theo, khoảng cách
càng ngày càng gần, ắt hẳn sắp bị đối phương vượt qua!
Chỉ nghe
"bụp!" một tiếng, sườn xe không bị khống chế tròng trành nghiêng ngả,
lúc sắp lượn qua vách tường lại đột nhiên ngưng lại.
Tô Lưu Cảnh và Hình Hạo Xuyên đều biết, lốp bánh xe đã bị bắn thủng!
Hiện tại, bọn họ giống như dê đợi làm thịt , chờ đợi tử thần ghé thăm.
"Binh đoàn đầu lâu" thấy bọn họ dừng lại, cũng xuống xe, từng bước đi tới
gần, dường như mỗi một bước chân của bọn họ cũng đều có thể nghe được rõ ràng.
Tô Lưu Cảnh không khống chế được mà run lên lập cập, ngón
tay trở nên lạnh lẽo, bọn họ sắp chết rồi sao? Thật sự phải chết sao?
Trong lòng Tô Lưu Cảnh vừa ngổn ngang lại vừa trống rỗng.
Chợt, một bàn tay ấm áp đưa qua , nắm ngón tay của cô thật chặt. . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT