"Mẹ, tại sao chúng ta lại không trở về nhà? Con không thích mùi bệnh viện tí nào, chúng ta về nhà đi có được không? Có lẽ ba đang ở nhà chờ chúng ta đấy!". Tiểu Mễ nằm trong ngực Tô Lưu Cảnh làm nũng nói. Trong bệnh viện, tất cả mọi người đi qua đi lại, ai cũng đều cầm ống kim thật to, đúng là quá dọa người mà.

"Nhưng, tại sao mấy ngày nay ba lại ít tới đây vậy nhỉ, có phải quá bận rộn hay không?".

Tô Lưu Cảnh khựng lại một chút, mới nói: "Gần đây ba con rất bận, Tiểu Mễ không được đi quấy rầy ba có biết không?"

Cô nên giải thích với Tiểu Mễ thế nào đây, người mà cậu nhóc vẫn gọi là ba trong ba năm rưỡi qua, lại không phải là ba của nó, không những thế ngôi nhà mà họ ở lại càng không phải là nhà của mẹ con họ? Những điều này một đứa bé có thể thừa nhận được sao? Nếu nói ra, thì chẳng phải từ trước tới nay đều là nói dối sao . . . .

Tiểu Mễ không nghĩ nhiều được như vậy, chỉ khéo léo gật đầu đáp: "Dạ! Tiểu Mễ biết rồi!".

Tô Lưu Cảnh xoa xoa tóc cậu bé, ôm vào trong ngực mình không nói gì. Bây giờ, trừ Tiểu Mễ ra, cô hoàn toàn không có gì cả, ông trời ơi, xin hãy thương xót, đừng cướp đi bảo bối duy nhất này của con.

Mấy ngày nay, Hình Hạo Xuyên mỗi ngày đều đến chỗ cô, cả Thương Thiên Kỳ cũng thế, nhưng sợ Tô Lưu Cảnh suy nghĩ nên chỉ đến một chút liền đi, có lúc chỉ thừa dịp cô ngủ mới lặng lẽ đến nhìn một lát, trước khi cô tỉnh lại liền vội vã rời đi. Tống Dĩ Hinh và Thẩm Minh Phóng cũng đến đây thăm Tô Lưu Cảnh.

Vừa nhìn thấy bạn tốt, không phải là không vui mừng, cũng không phải là không nhớ, tuy nhiên hiện tại cô còn chưa chuẩn bị nên thế nào đối mặt với bọn họ thế nào, cho nên vẫn giả bộ mình chưa khôi phục trí nhớ.

Tống Dĩ Hinh rất thất vọng, ngày ngày lôi kéo bác sĩ hỏi han, rốt cuộc đến lúc nào thì Tô Lưu Cảnh mới có thể khỏe lại, đến khi nào mới có thể khôi phục trí nhớ, hỏi nhiều đến mức các bác sĩ ở đây cũng sắp phát điên, nói rằng, nguyên nhân chính là do tâm lý của bệnh nhân, không phải một sớm chiều có thể trị hết được, tốt nhất cứ mang cô ấy về nhà từ từ điều dưỡng.

"Lưu Cảnh, cậu theo mình về đi thôi! Mình nhất định sẽ chăm sóc cậu thật tốt!", Tống Dĩ Hinh kéo tay Tô Lưu Cảnh nói.

Thẩm Minh Phong tặng cho cô một ánh mắt xem thường, vợ anh mà biết chăm sóc người khác mới là lạ, ngay cả bản thân mình cũng còn chăm sóc không xong huống chi là đi chăm sóc người khác, quả thực là nói quá mà. Sợ rằng đến lúc đó người chịu khổ vẫn là ông đây thôi. Cưới được một người vợ như thế này, không hiểu là may mắn hay là rất bất hạnh đây?

Tô Lưu Cảnh còn chưa kịp trả lời, Hình Hạo Xuyên đã lên tiếng trước: "Không được, em trở về với anh, mọi thứ anh đã chuẩn bị xong xuôi rồi!". Bất luận là ở với ai anh cũng đều không yên tâm, huống chi người này còn là Tống Dĩ Hinh.

Anh đã tìm cô ròng rã bốn năm, nếu cứ để cho rời đi, vậy thì mất bao lâu nữa mới có thể tìm được? Mà bây giờ, anh không thể để cô chịu một chút bất trắc nào.

Thương Thiên Kỳ cũng đang ở đây, liền đốp chát lại: "Hừ, trở về với anh sao? Trở về để tiếp tục suy nghĩ biện pháp làm tổn thương cô ấy à?"

Hình Hạo Xuyên trừng mắt lạnh lùng nhìn người vừa lên tiếng, đáng tiếc Thương Thiên Kỳ lại hoàn toàn không để ý đến chút nào.

"Lưu Cảnh, chúng ta về nhà đi, đám người Lisa cũng rất nhớ em. . . . . .anh cũng vậy, rất nhớ mẹ con em!". Thương Thiên Kỳ đưa ra ý kiến. Nếu nói về phương diện quen thuộc, hay thoải mái thì đương nhiên nhà anh vẫn là lựa chọn thích hợp nhất.

"Ơ, chỗ này náo nhiệt thật, tất cả mọi người đang bàn chuyện gì vậy?", đột nhiên Phong Trác Nhiên mỉm cười đi tới nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play