Tô Lưu Cảnh dùng sức
lau môi, muốn xóa sạch tất cả mùi vị của người kia, sanh ta thực sự rất
quá đáng, anh ta cho mình là ai chứ! Tại sao lại làm chuyện như vậy với
cô, còn nói ra những lời phũ phàng như vậy!
"Mẹ, mẹ, mặt của mẹ
sao lại hồng thế?", tay áo chợt bị níu lại, Tiểu Mễ giương đôi mắt to
tròn nhìn chằm chằm vào cô hỏi: "À! Có phải bị bệnh rồi không..., lúc
Tiểu Mễ bị bệnh mặt cũng đỏ bừng như thế!".
"Vậy sao?", Tô Lưu Cảnh theo bản năng đưa tay lên vuốt má: "Mẹ không bị bệnh, chỉ thấy hơi nóng thôi!".
Cậu nhóc liền “à" một tiếng, lại nói tiếp: "Mẹ, mới vừa rồi mẹ và chú kia đang làm gì thế? Thân mật sao?".
Cậu nhóc cực kỳ hồn nhiên đặt câu hỏi, lại nghe thấy Tô Lưu Cảnh hoảng hốt, vội vàng giải thích: "Cái đó, cái đó không phải là thân mật!".
"Ah? Vậy thì là gì?", cậu nhóc nghẹo đầu hỏi. Cậu thật sự thấy chú kia và mẹ mình thân thân ái ái mà, tại sao mẹ lại nói không phải chứ?
Tô Lưu Cảnh chần chờ một lát, mới nói: "Mắt mẹ bị đau, chú ấy chỉ giúp mẹ thổi hạt cát vướng bên trong thôi".
Cậu nhóc lại "A ~" một tiếng, sau đó làm nũng nói: "Mẹ, Tiểu Mễ nhức đầu, Tiểu Mễ muốn mẹ bế".
Thấy Tiểu Mễ không tiếp tục hỏi nữa, rốt cuộc cô cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó cúi người xuống tiểu tử ôm đi lên, nói: "Được rồi, mẹ bế!". Nhìn vết thương trên đầu cậu nhóc, Tô Lưu Cảnh đau lòng hôn lên trán con trai
một cái.
"Lưu Cảnh, Tiểu Mễ!". Thương Thiên Kỳ vội vàng chạy tới, khẩn trương gọi hai mẹ con.
"Ba!", Tiểu Mễ nghe thấy tiếng của Thương Thiên Kỳ, lập tức ngoảnh đầu lại.
Thương Thiên Kỳ thần sắc khó tránh khỏi lo lắng, nói: "Anh đang họp, lại nhận
được điện thoại của Lisa , nói Tiểu Mễ bị thương vừa đưa đến bệnh viện
nên lập tức chạy tới đây, thế nào rồi, Tiểu Mễ không sao chứ". Có lẽ quá khẩn trương nên trên trán của anh thấm đầy mồ hôi hột.
Tô Lưu
Cảnh lắc đầu đáp: "Bác sĩ nói, chỉ bị thương ngoài da, chảy chút máu,
không có gì chuyện lớn cả!". Cô không thể nói cho anh biết chuyện Hình
Hạo Xuyên đã đến đây, theo bản năng muốn cật lực che giấu vấn đề này.
Nghe thấy thế Thương Thiên Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu nhóc nhìn thấy ba mình lập tức làm nũng từ trong ngực Tô Lưu Cảnh vươn
người sang chỗ Thương Thiên Kỳ, kiêu ngạo nói: "Ba, Tiểu Mễ đã cứu Jim
đấy, Tiểu Mễ là anh hùng nhỏ, hệt như siêu nhân đúng không ba!", đôi mắt to của cậu bé vừa sáng vừa tròn, lúc nói xong còn làm cả động tác siêu
nhân bay bay để diễn tả nữa.
Hai người bị cậu nhóc chọc cười,
Thương Thiên Kỳ chỉ chỉ vào cái mũi nhỏ, nói: "Đúng vậy, anh hùng của ba mẹ muốn thưởng cái gì nào?".
Cậu nhóc say mê cuồng nhiệt nói: "Tiểu Mễ muốn một túi kẹo sữa thật to! Sau đó mang đến lớp cho các bạn cùng ăn!".
"Được rồi! Anh hùng nhỏ, chúng ta về nhà thôi!", một nhà ba người mỉm cười
cùng đi ra khỏi bệnh viện, ai cũng không nhìn thấy sau lưng, dõi theo
bóng dáng họ là đôi mắt đầy bi thương của Hình Hạo Xuyên.
"Richie, tháng sau là lễ mừng thọ của Tổng giám đốc Phong Thái Quốc Tế, Phong
lão tiên sinh, đến lúc đó bọn họ sẽ mở một bữa tiệc từ thiện, có rất
nhiều nhân vật nổi tiếng được mời đến tham gia, đây là thiệp mời của
chúng ta, ông ấy nói hi vọng ngài cùng gia quyến đến cùng chung vui!".
Mary vừa kính cẩn đưa thiếp mời mạ vàng cho Thương Thiên Kỳ vừa giải
thích.
Thương Thiên Kỳ dừng lại một khắc ngẫm nghĩ, Phong Hành
Niên được xưng tụng là lãnh tụ tinh thần của giới người Hoa ở Châu Âu,
ba mươi năm trước một tay tạo dựng nên Phong Thái Quốc Tế, phong vân một cõi ba mươi năm, quả thật là một nhân vật truyền kỳ, địa vị không hề
tầm thường, ngay cả Hoàng thất nước Anh cũng tôn kính với ông ta ba
phần, mà một khi ông ấy đã mời tất nhiên cũng không tiện từ chối.
Thương Thiên Kỳ liền nói: "Cứ để thiệp mời xuống đây, hôm đó tôi sẽ đi". Nói
xong liền tiếp tục cúi xuống ký trên đống công văn trước mặt. Hiện tại
anh là người đứng đầu Vương quốc thương mại mới, công việc chính từ
thiết kế cũng dần dần chuyển sang kinh tế làm ăn mua bán.
Thấy Mary vẫn chưa đi, Thương Thiên Kỳ ngẩng đầu lên hỏi:"Còn có việc gì sao?"
Mary liền cắn răng nói: "Richie, Châu Á vẫn là thị trường tiêu thụ lớn nhất
của chúng ta, chiếm hơn 55% phân ngạch, nhưng dạo gần đây lượng tiêu
thụ lại không ngừng giảm xuống, Hình thị sợ là đã động sát tâm. . .". Vì một Tô Lưu Cảnh, hai người đàn ông này thế nhưng lại cứ long tranh hổ
đấu như vậy, cô ta rốt cuộc có tài đức gì mà khiến cho phải bất chấp đối đầu quyết một trận sống mái!
Thương Thiên Kỳ cũng không cho phép cô ta nói thêm gì nữa, lạnh lùng đáp: "Chuyện này tôi tự có chừng mực,
không cần cô nhúng tay vào, đi ra đi!".
"Richie!", Mary còn muốn
khuyên can, lại thấy Tô Lưu Cảnh bưng một ly cà phê đi tới, mỉm cười
nói: "Xin lỗi, quấy rầy hai người rồi!".
Mary không nói gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu với cô một cái, liền xoay người rời đi.
"Đã xảy ra chuyện gì sao? Mary, cô ấy . . .", Tô Lưu Cảnh hơi nghi ngại
hỏi, mới vừa rồi Mary liếc cô một cái, ánh nhìn còn mang theo trách cứ
rõ ràng.
Thương Thiên Kỳ mỉm cười nhận lấy ly cà phê, uống một
hớp rồi mới trả lời: "Không có gì, chỉ vài chuyện có liên quan đến công
ty, em cũng biết cô ấy luôn có yêu cầu quá mức nghiêm khắc với anh không phải sao?".
"Tiểu Mễ đâu? Ngủ rồi sao?"
Tô Lưu Cảnh gật đầu đáp: "Ừm, hôm nay thằng bé mệt muốn chết rồi, tắm rửa xong liền ngủ mất, hiếm có khi không ồn ào thế này".
"Ừm!", Thương Thiên Kỳ gật đầu, rồi đứng lên, ôm cô vào trong ngực, nói: "Hôm
nay em lo lắng lắm phải không? Nếu không, chúng ta mời thầy đặc biệt tới nhà dạy học cho thằng bé nhé?".
Tô Lưu Cảnh thấy thế vội cự
tuyệt nói: "Đừng, em hi vọng thằng bé có thể giống với những đứa trẻ
khác, có một tuổi thơ bình thường vui vẻ không ưu phiền, nó phải có bạn
bè của mình, cũng có thể có thế giới riêng của mình, em không muốn thằng bé bị giam cầm trong lồng chim nhỏ bé đâu!"
Không biết sao, mặc
dù thả cậu bé ra ngoài sẽ lo lắng, nhưng trong lòng lại cảm muốn cho
Tiểu Mễ sự phát triển tốt nhất, giống như đang dùng nó để đền bù cho
tuổi thơ chưa bao giờ vui vẻ của mình, mặc dù cô đã không còn nhớ rõ
chúng nữa.
"Được rồi!", Thương Thiên Kỳ cưng chiều đáp, ôm lấy cô từ phía sau, chống cằm lên vai cô nói: "Phong lão tiên sinh của Phong
Thái Quốc Tế mời anh đến tham gia dạ tiệc từ thiện của ông ấy, hơn nữa
còn hi vọng anh sẽ mang theo bạn đồng hành, em thấy thế nào? Tiểu thư
xinh đẹp, có nguyện ý đi cùng anh đến đó không?".
Bị anh thân mật ôm trong vòng tay, mặt Tô Lưu Cảnh đỏ bừng lên, vừa nghe xong lời nói
ngọt xớt kia liền không nhịn được mà bật cười.
Tô Lưu Cảnh nhẹ
giọng nói: "Bữa tiệc quan trọng như thế, em chưa từng tham dự bao giờ,
chỉ sợ, sẽ không ứng phó được, hơn nữa trước đây không phải anh vẫn
không muốn để em tham gia những bữa tiệc giả dối của xã hội thượng
lưu sao?"
Thương Thiên Kỳ than nhẹ: "Bảo bối nhà mình dĩ nhiên
là không muốn để cho người khác dòm ngó rồi, có điều, đôi khi cũng phải
mang bà xã ra ngoài khoe một chút , nếu không một người đàn ông ưu tú
như anh, mỗi ngày phải luôn ứng phó với vô số cọp mẹ nhào tới thật sự
quá cực khổ rồi. Xin hỏi Tô tiểu thư có nguyện ý giúp tôi chia sẻ gánh
nặng này một chút không?".
Tô Lưu Cảnh nghe anh nói mà buồn cười, đôi mắt xinh đẹp hơi cong lên, tỏa ra ánh sáng lung linh, quả thật đẹp
không sao tả xiết, làm cho người ta không kìm lòng đặng.
Thương
Thiên Kỳ không khỏi ngơ ngẩn, cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi anh
đào, khiến cho gò má của Tô Lưu Cảnh vì xấu hổ lại càng hồng thêm, nhưng cuối cùng cũng không có cự tuyệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT