Hình Hạo Xuyên chẳng
khác nào con sói bị chọc giận, mắt đỏ ngầu lên, cánh tay nặng nề vung
tới một quyền, giọng nói tràn đầy sát khí: "Hỏi anh một lần nữa, rốt
cuộc đã làm cái gì với cô ấy!".
Trong mắt Thương Thiên Kỳ cũng lộ ra hàn Băng: "Hừ, cô ấy là vợ của tôi, dù tôi có làm gì cũng không cần
anh phải chen vào! Còn nữa, đừng quên, từ đầu đến cuối người khiến cô ấy tổn thương sâu nhất chính là anh, đã thế còn trưng ra vẻ đạo mạo chất
vấn tôi là sao?!". Tại sao còn dám lấy tư thái đó ra để truy hỏi? Năm đó người làm cô tổn thương sâu nhất, không phải bất kỳ người nào khác, mà chính là Hình Hạo Xuyên không phải sao!
"Im miệng!", Hình Hạo
Xuyên mím môi lạnh lẽo nhìn, sát khí càng nặng hơn, một quyền như gió
lốc cuốn qua, hung hăng vung đến trước mặt Thương Thiên Kỳ, đồng thời,
Thương Thiên Kỳ cũng lập tức ra tay phản chiêu.
Mắt thấy một cuộc long tranh hổ đấu sắp bắt đầu, đột nhiên một thân hình nhỏ nhắn chợt
chen ngang vào giữa hai người, dùng sức ôm lấy Thương Thiên Kỳ, chắn ở
trước người anh: "Dừng tay!"
Hình Hạo Xuyên chỉ kinh ngạc mất
nửa giây, vội thu hồi quả đấm của mình, thiết quyền cứng rắn chỉ cách
khuôn mặt của cô trong gang tấc liền dừng lại. Đôi mày tuấn dật của anh
gắt gao xoắn chặt, nhìn người con gái trước mặt đang sợ hãi nhắm chặt
mắt nhưng lại kiên định không tránh ra.
Cũng trong nửa giây đó,
vì Tô Lưu Cảnh đột nhiên chạy vào mà quả đấm mà Thương Thiên Kỳ tung ra
không kịp thu lại, hung hăng nện lên trên mặt của Hình Hạo Xuyên, khiến
anh phải lùi lại liền ba bước, vậy mà khóe miệng cuối cùng vẫn rỉ ra một tia máu theo đó từ từ chảy xuống.
"Em giúp anh ta?", Hình Hạo
Xuyên đưa tay lên nhẹ nhàng lau vết máu trên khóe môi, trên mu bàn tay
dính máu đỏ tươi trông có vẻ hơi ghê sợ: Cô thế mà lại giúp cho Thương
Thiên Kỳ? Đến tột cùng cô hận mình tới mức nào? Khóe miệng chợt nâng lên nụ cười khổ, trái tim đau đớn không thôi.
"Tôi . . .", trong
nháy mắt Tô Lưu Cảnh cũng ngẩn người, cô vốn chỉ muốn ngăn cản bọn họ
đánh nhau, nhưng không nghĩ sẽ gián tiếp giúp cho Thương Thiên Kỳ đánh
anh ta. Còn có ánh mắt của anh ta nữa, tại sao lại bi thương như vậy?
"Lưu Cảnh, làm sao em lại chạy ra, bị thương thì làm thế nào?". Thương Thiên Kỳ bởi vì hành động theo bản năng kia của cô trong lòng liền ấm áp hẳn
lên, chỉ hơi lo lắng trách cứ. Anh cũng biết, ròng rã bốn năm luôn kề
cận bên cô sẽ không hề uổng phí, Hình Hạo Xuyên, ai thắng ai thua đã
được quyết định rồi!
Con ngươi đen nhánh như mực đồng của Hình
Hạo Xuyên càng thêm thâm thúy, túm lấy tay Tô Lưu Cảnh nói: "Đi theo
anh!". Đồng thời lúc này Thương Thiên Kỳ cũng nắm lấy tay của cô, hai
người đang ông lại tiếp tục trừng mắt nhìn nhau.
Tô Lưu Cảnh cau
mày, dùng sức hất tay của anh ra, lên tiếng nói: "Buông tôi ra, mời anh
rời khỏi đây!". Sau đó thuận thế bị Thương Thiên Kỳ ôm vào lòng.
Hình Hạo Xuyên nhìn bàn tay bị cô hất ra, sau đó dùng lực siết thành quả
đấm, trầm giọng hỏi: "Anh muốn chính miệng em nói cho anh biết, quan hệ
của em và Thương Thiên Kỳ, là như thế nào?"
Tô Lưu Cảnh nhìn
người đàn ông cố chấp trước mắt, tim càng thêm tắc nghẹn khó chịu, không khỏi ôm lấy ngực, cảm giác như thế cô thực sự không thích, vô cùng
không thích: "Anh ấy là cha của con trai tôi, xin hỏi anh là ai?".
Hình Hạo Xuyên kinh hãi hỏi lại: "Cha của con trai em?". Không thể tin được, anh không tin! Những lời này từ trong miệng Tô Lưu Cảnh nói ra, quả
thật so với bản thân bị giết còn khó chịu hơn. Con của Thương Thiên Kỳ?
Vậy đứa trẻ của bọn họ đâu? Ông trời ơi, người đang bày trò đùa giỡn gì
thế này? !
"Đúng!", Tô Lưu Cảnh gật đầu đáp, người này tại sao
lại dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, thật khó chịu, khó chịu khiến cho cô
muốn chạy trốn: "Tôi không biết anh là ai, tới nơi này làm gì, tôi chỉ
muốn nói: xin anh không nên quấy rầy chúng tôi, cám ơn!". Sau đó ôm lấy
Tiểu Mễ đang vui mừng đứng ở một bên xem náo nhiệt, không chút do dự
xoay người rời đi.
Hành động lưu loát của cô chẳng khác nào một
thanh đao sắc bén, cắt từng đao từng đao lên trên người anh, nhất thời
làm cho người ta máu thịt nhầy nhụa.
"Tổng giám đốc Hình, tôi đưa vợ con của tôi đi trước, có chuyện gì mời hãy liên lạc với thư ký của
tôi, tôi không hy vọng ‘ người ngoài ’ ở đây quấy rầy chúng tôi chút
nào!". Thương Thiên Kỳ nắm lấy eo Tô Lưu Cảnh, quay đầu lại hừ lạnh, sau đó cả nhà ba người biến mất trong thang máy.
Hình Hạo Xuyên thậm chí còn không nhớ rõ bọn họ đã rời đi như thế nào, người đứng xem hiếu
kì cũng từ từ tản đi, cả đại sảnh khách sạn rộng lớn chẳng còn lại mấy
người. Anh chỉ nhớ, lúc cô rời đi ngay cả một cái ánh mắt cũng chưa từng bố thí cho mình.
Giờ khắc này Hình Hạo Xuyên mới hiểu được, bốn
năm giày vò trong nhớ nhung đau khổ của bản thân anh không đáng kể chút
nào chỉ với một câu nhẹ nhàng "Tôi không biết anh là ai" của cô, tất cả
đều hóa thành bọt nước vỡ tan như bong bóng xà phòng.
Không biết
anh là ai? Đùa gì thế? Bọn họ đã từng khắng khít cận kề, có mối quan hệ
thân mật nhất, thậm chí có cả đứa bé của riêng mình, mà bây giờ, ngay cả người xa lạ cũng không bằng.
Thật là buồn cười làm sao, người
phụ nữ mà anh cất công tìm kiếm trong suốt bốn năm, thế nhưng lại trở
thành vợ của người khác, đứa con mà trong lòng anh vẫn tâm tâm niệm
niệm, thì ra lại là con trai của người khác. . . . . . Quay đầu lại, là
hai bàn tay trắng, hoàn toàn không có bất cứ thứ gìo? !
Ai có thể nói cho anh biết, rốt cuộc là ai đang bày ra trò đùa cực kỳ hoang đường này!
Hình Hạo Xuyên hung hăng nện một quyền lên trên vách tường, chỉ nghe thấy một tiếng vang trầm muộn, bàn tay lập tức tóe máu.
Cách xa người kia, toàn thân vốn vô cùng căng thẳng của Tô Lưu Cảnh rốt cuộc cũng thanh tỉnh lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Tại sao, lúc nhìn vào
ánh mắt của người kia, lòng cô lại thấy khó chịu đến thế? Giống như đang có vật gì đó từng chút, từng chút gõ vào trái tim trầm muộn của cô!
"Lưu Cảnh, em làm sao vậy? Khó chịu sao?". Thấy sắc mặt của cô không được tốt, Thương Thiên Kỳ lo lắng sờ lên mặt cô hỏi.
"Không có, không có gì", Tô Lưu Cảnh mỉm cười lắc đầu, sau đó ngẩng đầu lên,
chần chờ một lát, cứ muốn nói lại thôi: "Mới vừa rồi người kia. . . . .
."
Sắc mặt Thương Thiên Kỳ vẫn như thường, đáp: "Anh ta từ trước
tới nay vẫn là đối thủ cạnh tranh trên thương trường với anh, không biết lần này anh ta lại nghĩ ta trò hề gì, em đừng để trong lòng, anh sẽ xử
lý, sẽ không để cho anh ta quấy rầy chúng ta nữa!". Nói xong liền khẽ
hôn lên trên trán cô một cái.
Tô Lưu Cảnh không muốn hỏi thêm
nữa, tựa hồ đang cố ý tránh né suy nghĩ về Hình Hạo Xuyên, cô biết mình
không nên nghĩ lung tung, cuộc sống bây giờ chẳng phải vẫn rất an ổn,
rất tốt, cô cũng không muốn làm bất kỳ điều gì để phá vỡ chúng.
Thương Thiên Kỳ ôm lấy cô, tựa cằm lên trên đỉnh đầu người con gái mình yêu, ở nơi cô không nhìn thấy, trong mắt của anh lại tràn đầy vẻ khắc nghiệt:
Hình Hạo Xuyên, anh cho rằng tìm được Lưu Cảnh là có thể thay đổi tất
cả? Nói cho anh biết, đừng có mơ! Lần này nói gì tôi cũng sẽ không buông tay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT