Phản ứng này có chút ngoài suy nghĩ và dự đoán của Tiếu Như Nghê .
Trong suy nghĩ của cô ta, Tô Lưu Cảnh khẳng định phải khiếp sợ trợn to hai
mắt, sau đó khóc lóc, bất lực, đáng thương, lôi kéo tay áo của cô ta cầu xin nhưng mọi suy đoán lại không xảy ra như dự liệu.
Tô Lưu Cảnh giống như một chiếc máy, lặp lại mấy cái chữ kia, không hề có một tí
tình cảm, khiến Tiếu Như Nghê không thỏa mãn chút nào, ngược lại cổ họng còn cảm thấy tắc nghẹn.
Tiếu Như Nghê siết chặt quả đấm, sau đó
cười rộ lên, không sao, không sao cả, Tô Lưu Cảnh, cô có bản lãnh thì
sau khi biết rõ được chân tướng thì cứ tiếp tục như vậy đi!
"Mười năm trước, tất cả mọi người đều cho là cha cô phản bội nhà họ Hình,
nhưng chút bản lĩnh của ông ấy thì sao có thể hủy diệt được cơ nghiệp
lớn như vậy của Hình thị được cơ chứ? Thật ra thì người chân chính ở
phía sau màn chỉ đạo chính là vị Tổng giám đốc tiền nhiệm của Hình thị,
cũng chính là cha của Hình Hạo Xuyên, Hình Lôi Quân!"
Hình Lôi
Quân, mười năm trước, không, phải là sáu năm trước mới đúng, không có ai là không biết ông ấy, lúc đó chính là nhà tài phiệt đứng đầu của toàn
thành phố, tiền thuế một năm đã chiếm một phần ba mức thu của Ngân sách
nhà nước, chỉ một mình ông ấy đã nuôi sống mười mấy vạn công nhân, đồng
thời, cũng là một nhà từ thiện có tiếng, hàng năm hiến cho cơ quan từ
thiện tới hơn ngàn vạn, lúc đó so với thị trưởng danh vọng cỉa ông ấy
còn cao hơn mấy phần.
"Nhưng, không có ai biết, ông ta chỉ giả
nhân giả nghĩa trước mặt người khác, thật ra thì trái tim cất giấu biết
bao tham lam, còn dẫn dụ bạn tốt của mình đạp chân lên con đường hắc
đạo, trong khi đó bản thân ông ta lại là đối tác lớn nhất của giới hắc
bang, tham ô công quỹ, buôn bán vũ khí, ma túy, toàn bộ cũng là vì muốn
ngày càng nhiều tiền hơn nữa, mà người cha ngu xuẩn của cô, chẳng qua là bình phông, một con cờ thay thế đã sớm được thiết kế sẵn! Cho đến khi
cảnh sát nằm vùng phá được vụ án Hình thị cấu kết với giới hắc đạo,
Hình Lôi Quân mới bắt đầu luống cuống, cả nhà họ Hình tràn ngập nguy cơ, nhưng cuối cùng vẫn không có vấn đề gì. Vì ông ta từ sớm đã nghĩ tới sẽ xảy ra khả năng này, cho nên mới đẩy cha của cô đến đoạn đầu đài trước, để cho ông ấy gánh tội thay cho cả nhà họ Hình! Vậy mà trong suốt mười
năm ở tù, ông ấy còn không biết bản thân đã bị người ta đùa bỡn, thậm
chí ở thời điểm bị bắt lòng vẫn còn thấy áy náy vô cùng! Ha ha, ngu
xuẩn! Ngu xuẩn đến thế là cùng!". Tiếu Như Nghê giễu cợt cười phá lên,
giống như đang chế nhạo, cả nhà họ Tô đều là người ngu ngốc, mười người
thì đủ cả mười đồ ngốc.
Tô Lưu Cảnh nghe được sự thật kia, ngón
tay không ngừng run rẩy, ánh mắt mơ hồ là không biết nhìn về phía nào,
nhẹ nhàng hỏi: "Vậy ông ấy, vì sao lại chết?". Giọng nói chìm đến đáng
sợ, giống như hoàn toàn rơi vào trong hầm băng.
"Hừ! Thật đáng
đời, ông ấy làm biết bao chuyện xấu như thế, cuối cùng lại bị đột tử vì
tắc nghẽn cơ tim, vợ của ông ấy lại muốn giữ thanh danh cho chồng, thuận tiện đem chuyện năm đó nói với bên ngoài rằng ông ấy vì suy nghĩ quá
nhiều nên ưu tư mà chết. Những người có tiền như họ, thứ bận tâm nhất
chính là mặt mũi, trước khi chết, vẫn không quên đạp người khác một
cước, để đạt tới mỹ danh thiên cổ!". Tiếu Như Nghê hừ lạnh nói.
Nghe được những thứ này, chút ánh sáng duy nhất trong mắt Tô Lưu Cảnh cũng
bị dập tắt, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Động tác nho nhỏ này, như đang
tuyên bố tâm của cô hiện tại đã lạnh như tro tàn.
Tiếu Như Nghê
cười khanh khách, không ngừng kích thích thần kinh của cô: "Hiện tại thì hiểu rõ rồi chứ, mỗi khi mẹ Hình nhìn thấy cô, không lúc nào là không
đề cao cảnh giác, bởi vì, sự tồn tại của cô chính là uy hiếp vô cùng
lớn, một khi chuyện năm đó bị phanh phui ra, đối với nhà họ Hình, đối
với Hình Lôi Quân, đều phá hủy đi thanh danh tốt đẹp mà bà ta khổ tâm
dàn dựng! Lại càng uy hiếp mạnh mẽ đến lợi ích của nhà họ Hình!".
"Cô và Hình đích xác là kẻ thù của nhau, kẻ thù lớn nhất! Có điều không
phải cô thiếu nhà anh ấy, mà là nhà anh ấy thiếu nợ cả nhà cô. Cái chết
của mẹ cô, cha cô phải sống trong cảnh tù tội, em trai năng lực hành vi
kém, toàn bộ đều do nhà họ Hình tạo thành! Mà cô, thế nhưng lại yêu kẻ
thù của mình, còn cùng với anh ấy làm ra chuyện cá nước thân mật! Tô Lưu Cảnh, tôi thật coi thường cô! Vô cùng khinh thường cô!". Tiếu Như Nghê
cười gằn, gương mặt lóe lên ác độc, tiếng cười như ma quỷ chẳng khác nào yêu tinh ngàn năm.
Ngón tay Tô Lưu Cảnh dùng sức nắm chặt lấy ga giường, máu đỏ tươi từ trong tay rỉ ra, thấm ướt cả khăn trải giường.
Cô chợt cảm thấy muốn khóc, nhưng lại không khóc nổi, đột nhiên cảm thấy
thật buồn cười, vì vậy liền cười, không tiếng động mà bật cười, cười,
cười thật lớn, tuy nhiên lại không phát ra thanh âm nào, nơi khóe mắt
lại không ngừng trào ra những dòng chất lỏng mặn chát.
Đấy là cái gì? Nước mắt sao? Không, khẳng định là không phải, làm sao cô có thể
khóc được chứ? Cô nên cười lên mới đúng, chuyện này buồn cười đến cỡ
nào, thật sự quá buồn cười rồi. Cô vì em trai mà phải đi bán thân, nhưng kết quả lại bán thân cho kẻ thù, lại còn dâng hiến tất cả từ thân thể
đến trái tim nhưng kết quả thu được lại chỉ là một sự thật đáng buồn, cô cho rằng bản thân mình là kẻ có tội, kết quả quay đầu lại mới phát
hiện, thì ra người vô tội nhất lại là chính bản thân mình!
Vậy
thì sao cô có thể không cười được chứ, cô nên cười, cười thật lớn tiếng, cười thật sảng khoái mới phải. Nhìn xem, thế gian này chính là như thế, những người không nên gặp nhau nhất thế nhưng gặp nhau, chuyện không
nên xảy ra nhất thế nhưng đã xảy ra rồi. Nhìn xem, bản thân cô cuối cùng lại nhếch nhác đến như thế. . . . . .
Đáng bị xem thường, xác thực là cô đáng bị xem thường, bởi vì hiện tại ngay cả cô cũng xem thường bản thân mình!
Niềm tin cuối cùng trong lòng trong phút chốc ầm ầm sụp đổ. . . . . . thế giới từ đó, trở nên hoang tàn phế tích. . . . . .
Nước mắt trong suốt không ngừng chảy xuống, cho đến khi tất cả chảy vào
trong miệng, cô liền giơ tay lên, dùng sức nhổ hết kim truyền cắm trên
mu bàn tay, nhìn từng giọt máu trào ra, sau đó lảo đảo từ trên giường
bệnh bò dậy.
Thân thể gầy yếu, so với cành liễu phất phơ trong
gió lạnh cũng không bằng, mỗi một bước đi đều vô cùng khó khăn, giống
như tùy thời sẽ ngã úp mặt xuống vậy, nhưng cô lại không hề ngã xuống,
không hề có, coi như có phải liều mạng cô cũng không cho phép mình ngã
xuống một lần nữa.
Tiếu Như Nghê nhìn theo bóng lưng của cô rời
đi, điên cuồng cười lớn, rốt cuộc, rốt cuộc cô ta đã thắng, cuối cùng cô ta cũng đã thành công đuổi kẻ địch ra khỏi lãnh địa của mình, cuối
cùng, cô ta mới là người chiến thắng!
Thật ra thì, mới vừa rồi cô ta đã nói láo, lúc ấy Hình Hạo Xuyên nói cứu người nào, thì người đó
cũng chính là người gặp nguy hiểm, bởi vì Nam Cung Như muốn dùng trò
chơi này để khảo nghiệm xem rốt cuộc người Hình Hạo Xuyên để ý là ai?
Anh quan tâm đến ai nhất thì cô ta sẽ giết chết người đó. Khi cô ta bị
súng chĩa vào, mới có thể hiểu được đạo lý kia.
Chọn người kia, cũng sẽ đồng nghĩa với việc người còn lại sẽ được buông tha, sẽ giữ lại được tính mạng.
Đáng tiếc đồ ngốc kia lại không nhận ra, quả nhiên là người của nhà họ Tô, được kế thừa sự ngu xuẩn truyền từ đời trước.
Hình Hạo Xuyên, đây là kết quả anh đáng được nhân, cũng là sự trả thù của cô ta đối với hai người họ!
Tiếu Như Nghê điên cuồng cười, cười thật lớn, nhưng tại sao tận đáy lòng lại không hề vui vẻ như trong tưởng tượng ngược lại chỉ không ngừng thấy
lạnh lẽo, nước mắt lạnh buốt cũng từng giọt từng giọt lăn xuống, làm ướt cả gương mặt.
Bởi vì cho đến cuối cùng. . . . . . Trong tay của cô, chẳng còn lại gì. . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT