Lúc Tô Lưu Cảnh tỉnh lại, đầu óc vẫn còn quay cuồng choáng váng, trước mắt
mơ hồ, như đang lạc trong sương mù, bên tai lại ong ong không ngừng, tựa như có tiếng người đang nói chuyện, nhưng lại nghe không hiểu, đến khi
tầm mắt rốt cuộc dần dần rõ ràng, cô mới nhìn thấy mấy bóng dáng quen
thuộc.
Sofia, tên tài xế hung ác, còn có. . . . . . Nam Cung Như! Tại sao cô ta lại ở chỗ này!
Cố gắng thử nhúc nhích, nhưng lại thấy hai tay đã bị trói chặt, không thể
động đậy được, bị ném trên đất với tư thế cực kỳ khó chịu, bên cạnh cách đó không xa là Tiếu Như Nghê vẫn còn đang hôn mê, không có chút cảm
giác nào. Nơi này xem ra đã được phong bế hoàn toàn, trong kho hàng có
hơn mười người đàn ông cao lớn hung ác, đứng yên ở đó không nói lời nào, có lẽ là tay chân của Nam Cung Như phái đến đây. Tim Tô Lưu Cảnh không ngừng run rẩy, cơ hội chạy đi cơ hồ chỉ là số lẻ.
Đám người Nam Cung Như không phát hiện ra Tô Lưu Cảnh đã tỉnh, dường như đang thảo luận vấn đề gì đó cực kỳ quan trọng.
Sofia: "Cô nói xem, Hình Hạo Xuyên thật sẽ đến chăng?".
"Hừ!", Nam Cung Như lên tiếng: "Anh ấy nhất định sẽ tới, vì đây là hai người
này mà anh ấy quan tâm nhất, một là vị hôn thê, một là tình nhân đã vượt qua kỳ hạn một tháng đã lâu, vì thế anh ấy nhất định sẽ tới! Về phần
tới để cứu người nào, vậy thì phải để xem trong lòng anh ấy ai là người
quan trọng hơn!". Giọng nói của Nam Cung Như thậm chí còn tràn đầy vẻ hả hê.
"Ha ha, Nam Cung tiểu thư quả nhiên cao minh, vào đúng ngày
Hình Hạo Xuyên đính hôn, thế nhưng lại không có nữ chính, vở kịch này
quả thật vui khỏi nói!". Sofia vẫn phẫn hận không dứt. Hai người phụ nữ
này trong lòng đều tràn đầy thù hận, vì thế ngàn vạn lần đừng động vào
bọn họ, khi bọn họ bị bức đến điểm cực hạn, họ sẽ trở nên điên cuồng!
Điên cuồng đến mức vượt xa sự tưởng tượng của mọi người!
"Con bé kia tỉnh rồi!", tên tài xế hung ác lên tiếng.
Nam Cung Như cười lạnh một tiếng, sau đó đi về phía Tô Lưu Cảnh, cúi người
xuống, nhéo cằm của cô nói: "Ơ, đã tỉnh rồi hả ? Chúng ta cũng coi như
là bạn bè cũ, sao tỉnh lại mà không nói tiếng nào thế?".
Tô Lưu Cảnh bị cưỡng bách ngẩng đầu lên, muốn giãy giụa, nhưng toàn thân lại không có bất kỳ hơi sức nào.
"Nói chuyện đi! Muốn giả chết sao hả!", Nam Cung Như quát lên.
"Nam Cung Như. . . . . . tại sao cô lại muốn làm như vậy?" Tô Lưu Cảnh khó khăn hỏi.
Nam Cung Như trừng mắt, kinh ngạc hỏi lại: "Mày còn hỏi tao tại sao sao? Mày lại còn hỏi tao nguyên nhân sao lại làm vậy hả?"
"Mày nói xem, tao yêu anh ấy như vậy, nhưng tại sao anh ấy lại đối xử tuyệt
tình với tao như thế? Tại sao?". Nam Cung Như tiến tới gần Tô Lưu Cảnh,
trên mặt thậm chí còn có một tia mê mang: "Tao yêu anh ấy như thế, tao
có thể dâng hiến tất cả cho anh ấy, nhưng tại sao ngay cả nhìn anh ấy
cũng không thèm nhìn tôi một cái?".
Toàn thân Tô Lưu Cảnh run lên, Nam Cung Như quá đáng sợ, dường như cô ta đã bị điên mất rồi.
Nam Cung Như chợt cười lên thê thảm: "Mày biết không? Tuần trước, anh ấy đã thu mua tập đoàn Nam Cung rồi, hiện tại, gia tộc chúng tao hoàn toàn
trắng tay rồi!"
Cô ta buông Tô Lưu Cảnh ra, sau đó lui từng bước, từng bước về phía sau, trên mặt tràn đầy mê luyến với Hình Hạo Xuyên:
"Thật ra thì, chỉ cần anh ấy muốn, những thứ này, tao đều có thể đưa cho anh ấy vô điều kiện, chỉ cần anh ấy yêu tao. . . . . . nhưng…" , vẻ mặt Nam Cung Như đột nhiên trở nên điên cuồng, cô ta cầm cái gì đó trên
trên bàn gỗ bên cạnh, dùng sức điên cuồng đập xuống đất: "Anh ấy không
yêu tao! Không yêu tao! Không yêu tao!".
Nam Cung Như cầm bình
thủy tinh vừa bể tan tành, chất vấn: "Anh ấy không yêu tao, thậm chí còn muốn đính hôn với người khác, tại sao chứ?! Những việc tao làm vì anh
ấy còn chưa đủ nhiều sao? !"
Sau đó bàn tay mảnh mai kia, liền
nắm chặt mảnh kính vỡ, mảnh vụn bén nhọn đâm vào lòng bàn tay, một dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống. Thế nhưng cô ta lại không có phản ứng
chút nào, tiếp tục nói: "Hôm nay anh ấy muốn đính hôn, nhưng không thể
được . . . Anh ấy chỉ thuộc về tao, không thể đính hôn, mày nói xem, nếu như anh ấy không có vị hôn thê, vậy có phải chuyện không thành được
rồi?". Khóe miệng của cô ta thậm chí còn nở nụ cười đầy quỷ quái.
Giọng điệu như vậy, lại nói ra dưới tình trạng này, quả thật làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
"Cô điên rồi!", Tô Lưu Cảnh thở dốc vì kinh ngạc, nói.
Nam Cung Như âm trầm cười cười, dáng vẻ so với trước kia còn đáng sợ hơn
gấp vạn lần, cô ta cầm mảnh kính vỡ chậm rãi đi về phía Tiếu Như Nghê
vẫn còn đang hôn mê, vươn tay nhấc lên, sau đó chậm rãi đưa đến gần
gương mặt của cô ấy, rồi quay ra hỏi Tô Lưu Cảnh: "Nó không phải là tình địch của mày hay sao? Cho nên mày cũng giống như tao, rất hận tiện
nhân này, có đúng hay không? Đã như vậy, chúng ta hãy hủy hoại khuôn mặt xinh đẹp kia đi? Như vậy, anh Hình chắc chắn sẽ không cưới nó được nữa
rồi".
Vẻ mặt cô ta mê mang, giống như một đứa trẻ vô tội, lại như đang bắt con kiến, đang suy tư như thế nào để xé nát, sau đó nghiền
chết con mồi. Cô ta điên rồi, Tô Lưu Cảnh lập tức khẳng định, cô ta đã
hoàn toàn điên rồi!
Tô Lưu Cảnh nhìn mảnh kính vỡ sắp vạch trên
mặt Tiếu Như Nghê, theo bản năng liền gào thét, ngăn cản lại: "Không! Cô không thể làm thế!".
"Không thể? Tại sao không thể?", Nam Cung Như ngừng động tác lại, sắc mặt âm trầm hỏi.
Mặc dù không thích Tiếu Như Nghê, nhưng giờ phút này cô ta đang nhếch nhác
nằm trên mặt đất, cô cũng không hề muốn bỏ đá xuống giếng, hơn nữa bọn
họ hiện tại đều cùng là châu chấu trên một sợi dây.
Tô Lưu Cảnh
dùng sức bấm vào lòng bàn tay, để cho bản thân mình giữ vững trấn định,
nói tiếp: "Cô mà làm cô ấy bị thương, tiên sinh sẽ không bỏ qua cho cô
đâu . . . ."
Nam Cung Như nghe thấy thế lại giống như đang nghe
được chuyện cười, điên cuồng cười rộ lên: "Tha cho tao? Mày biết không?
Hiện tại tao cái gì cũng không sợ rồi ! Cái gì tao cũng không còn, thì
còn có cái gì phải sợ nữa đây!". Nói xong, liền cầm mảnh kính vỡ dùng
sức vạch lên mặt Tiếu Như Nghê.
"Đừng mà!", Tô Lưu Cảnh cố ngăn
lại, nhưng Nam Cung Như hiện đang điên cuồng , sao có thể nghe lọt tai,
lại càng thêm dùng sức, máu tươi lập tức bắn tung tóe ra ngoài. Nam Cung Như còn phẫn hận nghiến răng mắng: "Dám giành Hình với tao sao, tiện
nhân! Hình là của tao, là của tao!". Tình cảnh kia quả thật làm người ta nổi hết da gà.
Nỗi đau đớn này thật sự quá đáng sợ, Tiếu Như
Nghê khổ sở tỉnh lại, cảm thấy mình trên mặt mình đang xảy ra biến hóa,
hoảng sợ hét ầm lên. Nhưng Nam Cung Như thật giống như đang uống phải
thuốc kích thích, ác độc nói: "Nhìn xem xem có đẹp hay không? Tiếu Như
Nghê, không ngờ đi, mày trăm phương ngàn kế hãm hại tao, thì cũng phải
nghĩ đến ngày gặp báo ứng như thế này! Ha ha. . . . . ."
"Buông
tôi ra! Đừng mà . . . Đừng mà!", Tiếu Như Nghê hoảng sợ thét to, gương
mặt xinh đẹp, bị vạch một đường thật dài, nhìn thấy mà ghê.
Đúng vào lúc này, một người đàn ông mặt sẹo, hùng hổ chạy vào nói: "Nam Cung tiểu thư, Tổng giám đốc Hình tới rồi!".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT