"Điều này chẳng quan hệ gì tới tôi!", Tô Lưu Cảnh cười lạnh nói, cố hết sức gạt đi cảm giác tắc nghẽn khó chịu nơi lồng ngực.
Đúng vậy, có liên quan gì tới cô chứ, bất luận bọn họ muốn ở cùng nhau, muốn kết hôn, muốn như thế nào thì cũng đều không liên quan đến cô, cô chẳng qua chỉ cũng chỉ là người qua đường đứng xem, là một người mắc nợ, nợ
trả xong rồi liền rời khỏi, không hơn.
Hình Hạo Xuyên nhìn cô đăm đắm, vậy mà Tô Lưu Cảnh lại quật cường quay đầu đi chỗ khác, tránh cho
ánh mắt trực tiếp chạm nhau, dường như đang muốn đóng cánh cửa trái tim
mình lại ngăn cách anh ở bên ngoài.
Mỗi một lần đều là như thế, giữa bọn họ đều tan rã trong không vui, hai người họ căn bản không tìm được bất kỳ điểm chung nào.
Cửa bị đóng lại, lưng Tô Lưu Cảnh dán lên trên vách tường lạnh lẽo cứng
rắn, khóe miệng khẽ giương lên nhưng cũng không hề mỉm cười. Rốt cuộc
cũng chậm rãi, chậm rãi từ vách tường trượt xuống, đưa hai tay ôm lấy
mặt.
Bọn họ chuẩn bị kết hôn rồi, rốt cuộc cũng kết hôn. Ha ha,
mày nên chúc phúc bọn họ mới phải, nhìn xem, người có tình sẽ thành thân thuộc, đó vốn là chuyện tốt, một cái kết thật hoàn mỹ không phải sao?
Tận mắt chứng kiến như vậy mới có thể chân chân chính chính chết tâm,
hết hy vọng, rốt cuộc cũng có thể giải thoát rồi.
Nhưng tại sao
lại thấy trời mưa chứ? Đang ở bên trong phòng nhưng tại sao dưới chân,
lại một giọt, một giọt từ trên rơi xuống, tung tóe rơi xuống đất tạo
thành từng chấm tròn màu đen . . . . . .
Chủ nhật tới rất nhanh, chớp mắt một cái đã đến, bệnh tình của Tiếu Như
Nghê đang được khống chế, trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra chuyện
gì ngoài ý muốn.
Tiếu Như Nghê mặc bộ váy dài trắng như tuyết cao quý đứng ở trước gương, sửa sang lại dây chuyền trên cần cổ mỹ lệ, mái
tóc dài đã được búi lên tinh xảo, ưu nhã mà không mất đi duyên dáng.
Đầu ngón tay trong suốt đang cầm điện thoại, bên đầu kia truyền đến giọng
nói không hề vui mừng thậm chí còn mang theo cả nóng nảy.
"Bữa
tiệc đính hôn tôi đã sắp xếp xong xuôi, chuyện còn lại chính cô phải nắm cho chắc, nhưng tôi cảnh cáo cô, đừng có tiết lộ bất cứ chuyện gì trước mặt người khác, nếu không tôi sẽ khiến cho cô hối hận cũng không kịp!"
Tiếu Như Nghê nhìn gương mặt tinh tế của mình trong gương, không thèm để ý
đáp: "Mẹ, mẹ yên tâm, nếu con đã làm con dâu của mẹ thì phải suy nghĩ
thay cho mẹ chứ, chỉ cần thỏa thuận giữa chúng ta hoàn thành, con nhất
định cũng sẽ không làm việc ngu ngốc".
Bên đầu kia điện thoại
truyền đến một tiếng hừ lạnh nặng nề, sau đó liền tắt máy. Bà ta là
người đứng đầu nhà họ Hình, đứng ở trên đỉnh cao mấy thập niên, lại bị
một con nhóc tính toán, thật sự là nuốt không trôi, nhưng nuốt không
trôi thì có thể làm thế nào?
Mặt Tiếu Như Nghê khẽ nâng lên thành một đường cong hoàn mỹ : mẹ chồng à, ai bảo ngài quá không cẩn thận,
thế nhưng lại để cho con dâu đây biết được sự kiện kia chứ?
Tắt
điện thoại, đôi môi đỏ mọng khẽ giương lên, cô ta vừa soi gương vừa nói
với người vừa đi vào: "Tô Lưu Cảnh, cô xem, hôm nay tôi và anh ấy đính
hôn, còn cô thì sao? Lấy được cái gì? Cái gì cũng không đạt tới, chỉ có
thể ở một bên mà nhìn, thế nào, đau lòng sao?".
Tô Lưu Cảnh mặt
không biểu cảm đi tới, cũng không trả lời..., tựa hồ không nghe thấy gì
cả, cho dù có nghe cũng xem như gió thoảng bên tai. Tô Lưu Cảnh rũ mắt,
thản nhiên nói: "Tiếu tiểu thư, xe đang chờ ở dưới, mời tiểu thư đi
xuống".
Tiếu Như Nghê cũng không để ý đến việc cô có trả lời hay
không, giờ khắc này cô ta chỉ biết, mình là người thắng cuộc, kể cả cô
ta có bị bệnh thì thế nào, không được lâu nữa thì thế nào chứ? Cuối cùng không phải vẫn thắng hay sao, cô ta đã không có được thì ai cũng đừng
mong lấy được.
Tiếu Như Nghê sửa sang xong từng món trang sức
trên người, sau đó mới ưu nhã đạp giày cao gót đi ra khỏi cửa phòng
bệnh. Hôm nay, cô ta muốn dùng tư thái đẹp nhất, giáng cho tất cả những
người muốn tổn thương cô ta một kích nặng nề!
Nụ cười nở trên
môi Tiếu Như Nghê chưa duy trì được mấy giây, liền gặp được Nghiêm Hàn
Dư, biểu tình trên mặt cô ta liền cứng đờ, nhẹ nhàng kêu: " Anh Hàn Dư . . . . .". Ba chữ thật đơn giản, chưa bao giờ lưu luyến khắc sâu giống
như lần này, tựa như chất chứa rất nhiều điều chưa từng khám phá ra.
Nghiêm Hàn Dư cầm phiếu kiểm tra phòng bệnh, ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, sau đó giống như thường ngày mỉm cười nói: "Như Nghê, chúc em hạnh phúc".
Anh tựa như một người anh trai chân chính chúc phúc cho em gái của mình, dù cho cô ta có phạm sai lầm, nhưng vẫn luôn là cô em gái nhỏ khi còn
bé nghịch ngợm, nhưng chỉ có thể là như thế không hơn.
Trong mắt
Tiếu Như Nghê chợt lóe tinh quang, muốn khóc lên, nhưng lại cố gắng nhịn xuống, bởi vì sự kiêu ngạo của cô ta không cho phép làm điều đó! Cô ta
cười rộ lên nói: "Anh Hàn Dư, cám ơn anh!". Sau đó thẳng người bước đi,
dưới ánh mắt hâm mộ của tất cả mọi người liền đi vào thang máy.
Đúng vậy, đây là sự lựa chọn của cô ta, nên cô ta không có quyền hối hận ! Cô ta cũng không cho phép bản thân mình phải hối hận!
Tô Lưu Cảnh đi theo phía sau Tiếu Như Nghê, đưa cô ta xuống lầu, trước cửa bệnh viện, là năm chiếc xe hào hoa sang trọng xếp thành một hàng, mỗi
một chiế đều là cực phẩm khiến người ta phải kinh ngạc. Mỗi chiếc trong
số đó đều là xe cao cấp nhất, có giá trị trên trăm vạn, cũng chỉ có xe
như vậy mới xứng với Hình Hạo Xuyên.
Tựa hồ hôm nay ánh mặt trời
cũng trở nên rực rỡ hơn thường ngày, từng tia nắng chói chang chiếu vào
lưng của anh tỏa ra một tầng hào quang lấp lánh, đâm vào mắt mọi người.
Tô Lưu Cảnh đứng xa xa nhìn anh, trước sau như một vẫn vô cùng anh tuấn,
một thân tây trang màu đen tinh xảo, cực kỳ xa hoa, mỗi khi nhấc tay giơ chân đều hiện rõ vẻ ưu nhã mà chỉ giới thượng lưu mới có. Anh bây giờ, đẹp trai hơn hẳn thường ngày. Tựa hồ chỉ cần đứng ở nơi đó, tất cả mọi
ánh đèn đều tập trung hết lên trên người anh.
Vậy mà cô lại không dám liếc mắt nhìn một cái, vì người đàn ông này ngay từ lúc vừa bắt đầu, cũng chưa từng thuộc về cô.
Tiếu Như Nghê mỉm cười, hả hê, ưu nhã, xinh đẹp đi từng bước về phía Hình
Hạo Xuyên, đi về phía lý tưởng của cô ta, sau đó thân mật lệ thuộc ôm
lấy tay anh, giống như đang ôm lấy thắng lợi cuối cùng.
Tô Lưu
Cảnh chợt lấy lại tinh thần, hình ảnh như vậy khiến cho cô cảm thấy khó
chịu, công tác cũng đã hoàn thành, cô đã mang Tiếu Như Nghê tới bên cạnh anh, nhiệm vụ hoàn tất, cũng là lúc rời khỏi đây rồi.
Vậy mà,
chưa kịp nhấc chân, Tiếu Như Nghê lại chợt xoay người, nói: "Em gái Lưu
Cảnh, hôm nay chị đính hôn, em đi cùng chị có được không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT