Đóng cửa lại đi ra,
Tô Lưu Cảnh cầm những cành hoa bách hợp trong tay, tăng nhanh bước chân
cách xa phòng bệnh, mặc dù mỗi lần ngoài mặt giả vờ rộng rãi không để ý
đến biểu hiện dịu dàng của Hình Hạo Xuyên đối với Tiếu Như Nghê, thế
nhưng vào những lúc không có ai, chiếc mặt nạ ngụy trang cô cố gắng đeo
lên kia lại không thể tiếp tục kiên trì được nữa.
Hiện tại Hình
Hạo Xuyên đang làm gì? Đang ôm Tiếu Như Nghê dịu dàng an ủi hay là đang
thân mật bên nhau? Cũng phải thôi, Tiếu Như Nghê chính là bảo bối của
anh, là người anh trao cho tình cảm chân thành, mà bản thân cô chỉ là
một món đồ trang trí có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Rõ
ràng là đã suy nghĩ thông suốt, nhưng là vừa nghĩ tới cảnh tượng có thể
xuất hiện bên trong đó, Tô Lưu Cảnh liền cảm thấy hít thở không thông,
muốn cách phòng bệnh kia càng xa càng tốtt, chỉ sợ sự ấm áp bên trong đó sẽ làm cho làn da mình bỏng rát.
Đứng ở bên cạnh hồ, Tô Lưu Cảnh nhìn chăm chú vào cái bóng của mình trên mặt hồ phẳng lặng, gương mặt
trắng bệch, trên tay còn quấn một tầng băng gạc, trong ngực còn ôm chùm
hoa bách hợp đã không còn hoàn mỹ nữa. Mấy chiếc lá đã bị gãy rũ xuống,
những cánh hoa xinh đẹp phản chiếu lên mặt cô sáng ngời, khung cảnh như
thế quả thật khiến con người ta phải kinh tâm động phách, chẳng khác nào một nàng tiên Bách Hợp, những người đi quá đó ai cũng đều thả chậm
bước chân, chỉ sợ không cẩn thận sẽ gây ra kinh động, khiến người con
gái trước mặt bay đi mất; đồng thời trong lòng lại dấy lên cảm xúc không nhịn được muốn ôm cô vào trong ngực, yêu thương che chở.
Lúc
Nghiêm Hàn Dư đi tới, đập vào mắt chính là hình ảnh như vậy. Anh nhìn
đến ngây người, ngay cả hô hấp cũng không tự giác ngưng lại, ánh mắt
không tự chủ ghim chặt lên trên người cô, không còn quan tâm đến bất cứ
điều gì khác.
Nhưng Tô Lưu Cảnh đã nhận ra bóng dáng của anh vừa in lên mặt hồ, lập tức xoay người kêu: "Anh Nghiêm".
Nghiêm Hàn Dư lúc này mới thu hồi ánh mắt càn rỡ, chợt nói: "Lưu Cảnh, làm sao em ôm cái này?". Cơ hồ có thể thấy được rõ ràng hình bóng của mình
trong con ngươi trong suốt của cô.
"Những thứ này hả, do bình hoa bị vỡ, cho nên, em cầm đi xử lý". Tô Lưu Cảnh đau lòng nhìn những bông
hoa xinh đẹp thuần khiết, mặc kệ như thế nào, những thứ này là vô tội,
không phải sao?
Nghiêm Hàn Dư nhìn những cánh hoa tơi tả, cũng
nhận ra sự thương tiếc trong mắt Tô Lưu Cảnh, khóe miệng hơi cong lên,
cô gái này chính là như vậy, ngay cả hoa cỏ vô tri vô giác cũng sinh
lòng thương tiếc, quả thật quá thiện lương đến ngây ngốc, nhưng lại
khiến người khác thêm thương yêu.
"Cứ vứt bỏ như thế thì cũng hơi tiếc, anh có một biện pháp". Nghiêm Hàn Dư chợt nháy mắt mấy cái đưa ra đề nghị.
Thấy Tô Lưu Cảnh kinh ngạc nhìn mình, Nghiêm Hàn Dư mím môi cố làm ra vẻ
thần bí, sau đó đi bên cạnh thùng rác tái chế tìm một chai nhựa màu
trắng trong suốt, sau khi rửa sạch sẽ, liền lấy ra con dao nhỏ đi kèm
với chùm chìa khóa, cắt phăng phần trên, lưu lại đường kính lớn nhất,
động tác liên tiếp tương đối thành thục, chỉ thấy những ngón tay thon
dài vẫn được dùng để cứu người kia chỉ bằng hai ba nhát dao đã tạo nên
một bình hoa hình cánh hoa hướng dương nở rộ. Chai nhựa trong suốt qua
tay anh đã không còn là chai nhựa thô sơ mà trở thành một bình hoa tinh
xảo.
Tô Lưu Cảnh vui mừng nhìn bình hoa trong tay anh, khóe miệng xinh đẹp cong cong khẽ nhếch lên, trong đôi mắt to tròn đều là ý cười.
Nghiêm Hàn Dư lại rót ít nước vào trong chai, sau đó khẽ gật đầu nói với Tô
Lưu Cảnh: "Tiểu thư tôn kính, không biết thủ nghệ nhỏ này của tôi như
thế nào?"
Tô Lưu Cảnh vành mắt cong cong, nhận lấy "Bình hoa",
rồi cắm những bông hoa bách hợp vào đó, nâng niu trong lòng bàn tay nói: "Thật đẹp!".
"Cám ơn tiểu thư đã tán dương", Nghiêm Hàn Dư làm
bộ đưa tay lên ngực, học theo lời thị vệ anh tuấn trong cung đình Châu
Âu bình thường vẫn nói.
Sau đó hai nhìn nhau cười phá lên.
Không biết vì sao, ở bên cạnh Nghiêm Hàn Dư, toàn thân cô rất dễ dàng buông
lỏng, có lẽ bởi vì hai người họ đều là những người bình thường, không có bất kỳ trở ngại nào, ở cùng với anh không cần suy nghĩ nhiều, tựa như
anh hàng xóm nhà bên cạnh vậy, đơn giản mà nhẹ nhõm.
Mà một màn
kia ở trong mắt Hình Hạo Xuyên, lại hết sức chướng tai gai mắt. Cảnh
tượng hai người họ nhìn nhau cười đùa, đang không ngừng khiêu chiến sự
chịu đựng của anh.
Anh vốn nhớ tới bản thân mấy ngày nay vì bận
rộn tìm bác sĩ cho Tiếu Như Nghê cho nên mới bỏ quên cô, lại nhớ tới vết thương trên tay cô còn chưa lành, muốn đến xem xem thế nào, không nghĩ
tới lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thật đúng là phấn khích trước sau
như một !
Hình Hạo Xuyên vẫn một mực nhìn họ chăm chăm, chờ đến khi Nghiêm Hàn Dư rời đi, mới trầm mặt đi từng bước tới chỗ Tô Lưu Cảnh.
Nhìn "Bình hoa" tinh xảo trong tay cô, trong bình là những bông hoa bách hợp trắng muốt dường như vừa được tái sinh vui vẻ tỏa hương thơm ngát, cành lá xanh mướt mắt còn thấp thoáng ánh nước dưới ánh mặt trời chiết xạ ra sắc thái xinh đẹp.
Bất chợt cảm giác được có người đứng bên
cạnh, Tô Lưu Cảnh cho là Nghiêm Hàn Dư vừa đi đã quay lại, vừa vặn ngẩng đầu lên hỏi: "Anh Nghiêm, làm sao anh. . . . . ."
Còn chưa nói
xong, lại thấy người đến là Hình Hạo Xuyên, gương mặt anh tuấn giờ phút
này đang đen lại, nhìn qua hết sức đáng sợ. Trong lòng Tô Lưu Cảnh chợt
hồi hộp không thôi, bây giờ không phải anh nên ở trong phòng bệnh cùng
với Tiếu Như Nghê sao? Sao lại. . . . . .
Hình Hạo Xuyên hừ lạnh một tiếng, hỏi: "Thế nào, không thấy Nghiêm Hàn Dư, nên rất thất vọng sao?".
Tô Lưu Cảnh nghe thấy thế, chẳng khác nào người chồng đang bắt quả tang vợ mình đang vụng trộm bên ngoài, kiếu cách nói chuyện đó khiến cho cô hết sức khó chịu. Anh coi cô là ai, tại sao suốt ngày cứ luôn mở miệng miệt thị khinh thường cô như vậy?
"Ông chủ, có gì cần phân phó không
ạ?", Tô Lưu Cảnh cúi đầu, khom tay nói, còn cố ý nhấn mạnh hai chữ "Ông
chủ”, đây cũng chính là một loại hình thức phản kháng khác của cô, như
muốn nhắc nhở anh rằng: quan hệ giữa bọn họ, cũng chỉ là ông chủ và
người làm, một người làm thiếu chủ một món nợ, chỉ như vậy đơn giản mà
thôi?
Hình Hạo Xuyên ghét nhất chính là tính tình này của cô, rõ
ràng là nhu thuận vô cùng, nhưng trong xương lại kêu gào phản kháng,
thay vì nói là thuận theo, không bằng nói là chê cười thì đúng hơn.
Hình Hạo Xuyên đoạt lấy bình hoa đơn sơ trong tay, khinh miệt khẽ vuốt vuốt mấy cái.
Bình hoa bị cướp đoạt trắng trợn, nước cũng vãi đầy mặt đất, Tô Lưu Cảnh liền lên tiếng: "Trả lại cho tôi!".
Thấy cô khẩn trương đòi lại, Hình Hạo Xuyên lại càng tức giận, quát to: "Cô
chỉ đáng giá bằng cái này thôi sao? Một thứ đồ bỏ đi đã có thể mua lòng
của cô rồi?"
Sắc mặt Tô Lưu Cảnh liền trắng xanh, vươn tay ra
đoạt lại, hít vào một hơi, không sợ hãi chút nào mà tiến lên nhìn thẳng
vào đôi mắt đang bắn ra tia lửa của anh, nắm chặt tay, lớn tiếng nói:
"Đúng, ít nhất thì anh ấy còn có thể cho tôi một chiếc bình tự tay làm
ra, mà anh thì sao? Cái gì cũng không thể!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT