Vừa ngẩng đầu, liền chống lại con ngươi âm u lành lạnh của Hình Hạo Xuyên, Tô Lưu Cảnh bỗng dưng giật nảy mình.
Anh đến đây từ lúc nào? Mới vừa rồi anh đã nghe được gì?
Nghiêm Hàn Dư phản ứng kịp, bày tỏ quyền sở hữu, ngăn Tô Lưu Cảnh lại, sau đó
mỉm cười chào hỏi: "Hình tiên sinh, xin chào, tôi và bạn gái của tôi
đang muốn đi ăn, anh có muốn đi cùng không?", lời nói ôn tồn nho nhã như vậy nghe có vẻ hết sức bình thường, nhưng dường như thấp thoáng đâu đó
còn có cả mùi vị khiêu khích.
Tô Lưu Cảnh kinh ngạc ngẩng đầu
lên, nhìn anh, mới vừa rồi diễn trò trước mặt Thương Thiên Kỳ, bây giờ
còn muốn tiếp tục nữa sao? Hình Hạo Xuyên chính là con cọp lõi đời, dám
vuốt râu hùm, quả thật quá nguy hiểm!
Quả nhiên, liền thấy con ngươi của Hình Hạo Xuyên chợt lóe, trầm thấp hỏi: "Anh mới vừa nói cái gì?".
Nghiêm Hàn Dư dường như không cảm thấy áp bức cường đại đang dồn về phía mình, vẫn tiếp tục mỉm cười đáp: "Mặc dù không là khách sạn sang trọng, nhưng mùi vị cũng không tệ, Hình tiên sinh có muốn cùng nhau thưởng thức một
chút không?".
Hình Hạo Xuyên âm hiểm nheo mắt lại nhìn Nghiêm Hàn Dư, ánh mắt sắc bén, tựa như con cọp đang vận sức chờ phát động, nhưng
ngênh đón anh lại là ánh mắt không sợ hãi chút nào của Nghiêm Hàn dư.
Hai người họ, từ mấy năm trước vì Tiếu Như Nghê cũng không vui vẻ gì, thậm
chí còn có thể gọi là cừu địch của nhau, hiện tại lại lần nữa vì Tô Lưu
Cảnh mà rơi vào thế chiến đấu, cho nên càng nhìn đối phương không thuận
mắt.
Hình Hạo Xuyên đưa mắt nhìn đăm đăm vào cánh tay của Nghiêm
Hàn Dư đang khoác lên trên bả vai của Tô Lưu Cảnh tay một cái, trong
lồng ngực nhất thời nộ khí xung thiên. Anh vốn để ý thấy Tô Lưu Cảnh đi
lâu như vậy mà chưa trở về, liền suy đoán không biết cô nhóc này có xảy
ra chuyện gì hay không? Có trốn vào góc phòng len lén khóc thút thít hay không? Anh cũng biết mới vừa rồi mình đã hơi nặng lời, không nghĩ tới
vừa đi đến, liền chứng kiến được tiết mục hết sức đặc sắc, hình ảnh sinh động hân thực rõ nét, thật đúng là ——
Hình Hạo Xuyên nheo mắt lại, tung cú đấm về phía Nghiêm Hàn Dư.
Tô Lưu Cảnh thấy anh ra tay, bị sợ đến ngây người, may mà cô đã được Nghiêm Hàn Dư đẩy ra sau lưng rồi.
Nhìn bề ngoài Nghiêm Hàn Dư chẳng khác nào thư sinh dịu dàng văn nhã, không
nghĩ tới lại có thể lưu loát chặn được quả đấm của Hình Hạo Xuyên, hai
người khí thế bừng bừng không ai chịu thua kém ai. Nghiêm Hàn Dư vứt bỏ
hình tượng ôn tồn nho nhã thường ngày, nghiêm mặt cảnh cáo: "Hình tổng
giám đốc, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, nếu như đã có Như Nghê, mời anh nghiêm túc đối đãi, đối xả tốt với cô ấy. Anh không có quyền trái
ôm phải ấp, lại càng không có quyền hủy diệt người khác!",
Hình
Hạo Xuyên cũng không chịu yếu thế, đáp trả: "Hủy hay không hủy không cần anh phải can dự vào!". Tay cũng không ngừng nghỉ, một cú đấm mạnh mẽ
lại hung hăng vọt tới.
"Tổng giám đốc Hình, Lưu Cảnh bây giờ là
bạn gái của tôi!", Nghiêm Hàn Dư thật sự không phải tay mơ, nhanh chóng
né tránh thế tấn công mãnh liệt của người trước mặt.
"Nghiêm Hàn
Dư, anh chỉ biết tranh giành người phụ nữ của tôi thôi sao?". Nghe được
giọng điệu khiêu khích, Hình Hạo Xuyên giận dữ hét lên.
Nghiêm
Hàn Dư thấy thế liền nhíu mày, nghiêm mặt nói: "Hình Hạo Xuyên, tôi chỉ
cho là anh chỉ hơi ngang ngược, không nghĩ tới lại không có phẩm cấp thế này, người phụ nữ của anh sao? Anh muốn ám chỉ ai? Như Nghê hay là Lưu
Cảnh? Thì ra là tôi sai lầm rồi, anh không những không thể cho Lưu Cảnh
hạnh phúc, mà ngay cả Như Nghê cũng không thể!".
Hình Hạo Xuyên
hoàn toàn bị chọc giận, trong mắt bốc lên mây đen u ám, lại lao đến tung từng quyền vun vút, Nghiêm Hàn Dư không kịp chú ý, liền lĩnh trọn một
cú đấm vào khóe miệng.
"Các anh đừng đánh nữa!". Nhìn hai người
đàn ông hung hăng đánh nhau ở ngay trong bệnh viện, Tô Lưu Cảnh gấp đến
độ không biết phải làm gì, muốn ngăn trở nhưng hai người họ lại không
thèm để ý tới.
Cho đến lúc mấy y tá chạy tới khuyên can, mới tách được hai người họ ra.
"Anh Nghiêm, anh làm sao vậy?". Tô Lưu Cảnh gấp rút chạy tới , đỡ lấy Nghiêm Hàn Dư hỏi.
Nghiêm Hàn Dư không sao, đưa tay lên lau khóe miệng đang rỉ máu, sau đó liền
trấn an Tô Lưu Cảnh: "Không có việc gì, rách chút da mà thôi".
Tô Lưu Cảnh nhìn khóe miệng tím bầm của anh, còn có cả vết máu chói mắt,
khẩn trương nói: "Rõ ràng là đang chảy máu! Để em đi xin thuốc bôi cho
anh", nói xong liền chạy đi hỏi y tá xin ít thuốc sát trùng ....
Hình Hạo Xuyên thấy cô ân cần tới tới lui lui chăm sóc cho Nghiêm Hàn Dư,
nhìn cô khẩn trương chạy đi xin thuốc, mà lại không thèm nhìn anh lấy
một cái, ánh mắt càng thêm lạnh lùng, cảnh cáo nói: "Tô Lưu Cảnh, cô
đứng lại đó cho tôi! Đừng quên, cô đã đồng ý với tôi cái gì!".
Cô còn nhớ rõ mình là người của ai không?!
Tô Lưu Cảnh hít sâu một hơi, đáp: "Rất xin lỗi, tiên sinh, mặc dù tôi chỉ
là người giúp việc cho anh, nhưng mà tôi cũng là người". Tại sao! Trong
lòng anh đã tâm tâm niệm niệm Nhược Nhược, vậy thì cũng không cần thiết
phải để ý tới cô làm gì! Biểu hiện như thế có vẻ như đang quan tâm đến
cô nhưng thật ra chỉ là vì muốn thỏa mãn tham muốn chiếm hữu bá đạo của
mình. Cô cũng không phải một đồ vật không có tình cảm! Cô là người!
Cô đã quyết định, từ hôm nay trở đi, phải tự yêu lấy bản thân mình, cô
không nên lại vì Hình Hạo Xuyên mà làm bất kỳ chuyện hy sinh vô vị nào
đó, lại càng không để cho anh gây ra bất kỳ thương tổn nào cho mình!
Nhưng tại sao, vẫn không có đầy đủ dũng khí đối mặt với ánh mắt thâm trầm của anh. . .
Nghe thấy cô nói vậy..., Hình Hạo Xuyên giận quá hòa cười: "Tô Lưu Cảnh, cô
rất tốt!". Từng lời từng chữ thốt ra như đang đánh vào trên ngực của cô
vậy.
Tô Lưu Cảnh cứng rắn cưỡng bách mình không để ý tới tầm mắt
của anh, nắm chặt lọ thuốc trong tay, đưa lưng về phía anh, bước từng
bước đi về phía Nghiêm Hàn Dư.
Tô Lưu Cảnh, kiên cường thêm một chút, mày phải kiên cường hơn nữa!
Đợi đến khi ánh mắt sáng quắc sau lưng cơ hồ có thể xuyên thủng lưng của cô rốt cuộc cũng biến mất, trái tim đang thắt chặt của Tô Lưu Cảnh mới rốt cuộc hòa hoãn xuống. Căng thẳng liền bị cảm giác chua xót thay thế,
ngón tay cầm thuốc vẫn khống chế được mà run rẩy từng hồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT