Cửa sắp đóng lại, một
lần nữa lại được mở ra, Hình Hạo Xuyên nhìn Tô Lưu Cảnh vừa ngã xuống
đất mất đi ý thức, đôi mày anh tuấn liền nhíu thật chặt.
Động tác liền đi trước cả ý thức, lập tức đem người ngã xụi lơ ở trên đất ôm vào trong ngực, lúc này mới phát hiện ra cô gái này nhẹ vô cùng cơ hồ không hề có chút sức nặng nào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ mê man không
có tia máu nào, giống như con mèo nhỏ gầy yếu co rúc ở trong lòng ngực
của chủ nhân.
Sao cô ấy lại khiến bản thân mình thành ra như vậy chứ?
Sau đó liền nhận ra ánh mắt kinh ngạc của Lưu Thừa ở bên cạnh, Hình Hạo
Xuyên liền khẽ khiển trách: "Còn đứng ở đó làm gì? Nhanh đi tìm bác sĩ
Hàn đến đầy!"
Lưu Thừa vội vàng đáp: "Vâng, tổng giám đốc!"
Nửa tiếng sau, bác sĩ liền gỡ ống nghe xuống, nói: "Hình tiên sinh, vị tiểu thư này bị thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, hơn nữa qua một thời gian dài không được nghỉ ngơi, mới dẫn đến thiếu máu, cho nên mới bị ngất xỉu,
không có vấn đề gì lớn cả, chỉ cần an dưỡng nghỉ ngơi một thời gian là
có thể bình phục."
Hình Hạo Xuyên nhíu mày, không kìm chế được liền thốt lên: "Nhưng bây giờ cô ấy lại đang phát sốt."
Thấy sắc mặt của Hình Hạo Xuyên không tốt, bác sĩ vội vàng giải thích: "Đây
cũng là do thời gian dài trong lòng bị áp lực quá lớn, nhất thời cơ thể
bị suy nhược sinh ra phản ứng tự nhiên, tôi đã truyền nước cho cô ấy,
uống thêm ít thuốc nữa thì ngày mai sẽ liền hạ sốt, Hình tiên sinh xin
cứ yên tâm."
Lúc này Hình Hạo Xuyên mới an tâm gật đầu, bác sĩ cũng nhân cơ hội này liền cáo từ ra về.
Đợi bác sĩ đi khỏi đó, Hình Hạo Xuyên đưa mắt nhìn cô gái nhỏ đang nằm co
ro ở trên giường, liền chuẩn bị đi ra ngoài, anh còn một ít chuyện nhất
định phải xử lý.
Vậy mà lúc đang chuẩn bị xoay người rời đi, tay áo đột nhiên bị người ta túm lấy.
Hình Hạo Xuyên cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt tay áo của mình,
mắt hơi nheo lại, anh không thích cảm giác có người quấn lấy mình, phụ
nữ chỉ có thể là đồ chơi của anh, nhiều hơn nữa thì không thể được.
Hình Hạo Xuyên vươn tay muốn đem bàn tay đang chộp vào tay áo của mình, lại bị nắm chặt hơn.
Cô gái nhỏ trên giường co rúm lại, đôi mày xinh đẹp nhíu lại thật chặt,
bởi vì đang sốt nên khuôn mặt đặc biệt hồng, đôi môi còn rầm rì: "Đừng
đi. . . . . . Tôi lạnh. . . . . ."
Lạnh? Hình Hạo Xuyên ngẩng đầu nhìn ống truyền, đang chảy rất ổn định, không hề có vấn đề gì, tại sao lại lạnh chứ?
Hình Hạo Xuyên không nhịn được muốn đẩy tay của cô ra, vậy mà lúc này Tô Lưu Cảnh thật giống như một đứa trẻ ôm chặt món đồ chơi ở trong ngực mình,
không để cho nó bị người khác cướp đi.
Mặt của Hình Hạo Xuyên liền trầm xuống.
Cô gái này đang muốn khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh sao? Ai cũng
biết Hình Hạo Xuyên anh mặc dù được xưng là "Tổng giám đốc đa tình",
nhưng cũng sẽ không vì một người phụ nữ nào mà đặt quá nhiều tâm tư,
tình cảm. Đối với anh, phụ nữ chỉ là một công cụ để phát tiết mà thôi,
chỉ có thể cho bọn họ tiền bạc, nhà, xe, cùng với tất cả xa xỉ phẩm
khác, nhưng không cho phép bọn họ khống chế quyết định của mình, vì vậy
trên thế giới trừ Tiếu Như Nghê, sẽ không còn có bất kỳ người phụ nữ nào đáng giá để anh quan tâm cả.
"Tôi lạnh quá. . . . . . Đừng đi có được hay không. . . . . ." Nhưng cô gái đang ngủ mê man kia lại không
biết tâm tư của anh, điềm đạm đáng yêu, ánh mắt mơ màng long lánh lúc
nào cũng chỉ trực rơi nước mắt, vô cùng yếu ớt.
Cô hình như đã đè nén thật lâu rồi, nhân thời cơ ngã bệnh này mà đột phá sự phong tỏa lý
trí mà thoát ra ngoài, đem những sợ hãi và bi ai chôn giấu ở nơi sâu
thẳm nhất của tâm hồn phát tiết ra ngoài.
Cô thấy lạnh quá, thật sự rất lạnh, tâm lạnh như băng ngàn dặm, không được ánh mặt trời soi sáng, sưởi ấm.
Giống như đang quay trở lại mười năm trước, cô quỳ gối trước giường bệnh
của mẹ, nhìn thân thể của bà ở trước mắt dần dần lạnh lẽo, nhìn bàn tay của mẹ đang nắm tay mình từ từ rơi xuống, mà bản thân cô lại không thể
làm được gì.
Tuổi thơ của cô đã dừng lại ở cái năm tám tuổi ấy,
hạnh phúc của cô cũng vĩnh viên dừng lại ở một năm kia, rồi từ đó chìm
đắm trong tối tăm vô tận.
Âm thanh ủy khuất càng lúc càng lớn,
nhẹ giọng khóc thút thít, nước mắt cũng đã dần đọng lại nơi khóe mắt,
tích tụ thành từng giọt đầy đặn, theo khóe mắt chảy xuống, thấm ướt vào
trong gối đầu.
Nhìn cô rơi nước mắt, đáy lòng nguội lạnh của Hình Hạo Xuyên cũng không kìm chế được mà khẽ dậy sóng, không cố buông tay
cô ra nữa, ngược lại lại ngồi xuống ở bên cạnh cô, đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt của cô.
Trong tiềm thức, anh không muốn nhìn thấy cô yếu ớt như vậy, thật giống như xuyên qua gương mặt
này, mà nhìn thấy Nhược Nhược cũng ở một góc khác yên lặng rơi nước mắt.
Nghĩ như vậy liền khiến cho lòng của anh cảm thấy cực kỳ đau đớn .
Cô ta tồn tại chỉ càng làm cho anh nhận rõ người mà bản thân mình yêu chính là Nhược Nhược.
Chỉ có tác dụng như vậy mà thôi, không hơn.
"Tổng giám đốc, tài liệu, ——" Lưu Thừa đang muốn nhắc nhở về những tài liệu
cần phải ký duyệt khẩn cấp, thì lại nhìn thấy một màn này liền kinh ngạc không nói được câu nào nữa.
Hình Hạo Xuyên ngẩng đầu lên nhàn
nhạt nhìn cậu ta, cũng không muốn giải thích gì cả chỉ hờ hững nói: "Đi lấy tài liệu tới đây, còn nữa, đóng cửa lại."
Lưu Thừa vội đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.
Trong lúc xoay người, trên mặt của Lưu Thừa ẩn chứa ưu tư và đồng tình: hi
vọng rằng cô gái đáng thương này sẽ không yêu tổng giám đốc vì trong
lòng của anh ấy vĩnh viễn chỉ có cô gái kia mà thôi. Anh ấy chỉ dịu dàng vì với người mình yêu mà thôi, cho nên nếu yêu anh ta nhất định sẽ khổ
sở cả đời. Nhưng trên thế giới có bao nhiêu người phụ nữ có thể thoát
khỏi sức quyến rũ của tổng giám đốc chứ? Haiz. . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT