Nhìn những giọt lệ
vương trên khóe mắt cô, cơn tức trong lòng Hình Hạo Xuyên bỗng nhiên dịu lại, nhẫn nhịn hỏi: "Nói cho tôi biết, tối hôm qua xảy ra chuyện gì?".
Anh biết với tính tình của cô, nếu như không xảy ra chuyện gì, thì không
thể nào không trở về nhà, thậm chí còn quấy rầy người khác. Tuy nhiên
sáng nay, khi thấy cô xuất hiện trong nhà Nghiêm Hàn Dư, vẫn nhịn không
được mà mất khống chế. Nếu như anh biết, toàn thân Tô Lưu Cảnh sớm đã bị người ta nhìn sạch, mà người kia còn là Nghiêm Hàn Dư, sợ rằng sẽ tức
điên lên mất!
Tô Lưu Cảnh quật cường cắn môi quay đầu đi, không
muốn để ý đến anh, nhưng nước mắt lại như vòi nước bị hỏng van, cứ rào
rào chảy xuống, thấm đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn, trông đáng thương cực kỳ.
Hình Hạo Xuyên gặn hỏi lần nữa, lần này giọng điệu đã tốt hơn một chút:
"Ngoan, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?". Tựa như bậc đàn anh, vừa dụ dỗ
vừa tức giận với đứa bé đang làm nũng.
Tô Lưu Cảnh vẫn không muốn nói, chỉ cắn môi yên lặng khóc thút thít.
Hình Hạo Xuyên thấy thế trong lòng quả thật phiền thấu. Đáng chết! Cô gái này, có đừng quật cường như vậy thể hay!
Đằng trước, vị tài xế bị dọa sợ đến đổ mồ hôi hột, ngượng ngùng cố cười nói: "Cái đó, thưa tổng giám đốc, rốt cuộc chúng ta sẽ đi đâu?", anh ta đã
đi vòng quanh cái chung cư này hai lần rồi.
Hình Hạo Xuyên tức giận nói: "Đến công ty!"
Tài xế vừa định đánh tay lái, thì lại nghe anh nói: "Không, đi mua quần áo
trước đã!". Đáng chết, quả thật nhìn bộ quần áo này anh không vừa mắt
chút nào!
Tài xế vội đạp thắng xe, tạm thời đổi lại phương hướng, chạy thẳng đến trung tâm thương mại lớn nhất.
Lúc xe dừng lại, Tô Lưu Cảnh đã hòa hoãn lại rồi, quật cường ngồi ở trong
xe, cố giữ khoảng cách với Hình Hạo Xuyên, giống như đứa bé cáu kỉnh,
dùng phương thức này này để chống đối, đồng thời cũng muốn bày tỏ sự bất mãn trong lòng, phát tiết những khổ sở ra ngoài.
Nhưng lại không biết, hai con mắt khóc đỏ hoe kia, còn có cả khóe miệng khẽ cong lên
nữa chẳn khác nào một con thỏ nhỏ đáng yêu, làm cho người không nhịn
được muốn nhào qua ôm vào trong ngực tận tình chà đạp một phen.
Bước xuống xe, Hình Hạo Xuyên thế nhưng lần nữa thừa dịp Tô Lưu Cảnh không
chú ý, đưa tay ôm lấy cô, cứ như vậy đường hoàng đi vào một cửa hiệu
thời trang nổi tiếng.
Tô Lưu Cảnh khẽ kêu lên một tiếng, vừa định nói anh thả mình ra, nhưng đột nhiên nghĩ tới bản thân hiện tại đang
rất tức giận, không muốn nói chuyện với anh. Cô vùng ra mấy lần, lại bị
anh âm thầm đánh mấy cái vào mông, liền hít vào một hơi, không dám phản
kháng nữa.
Anh, anh lại còn dám làm thế với cô!
Hình Hạo
Xuyên tỏ vẻ mình là người vô tội, không để ý đến ánh mắt trừng lớn cảnh
cáo của cô, nghiêm mặt bước vào trong cừa hàng thời trang, sau khi nhét
Tô Lưu Cảnh vào trên sô pha, liền quay sang nói với nữ quản lí: "Chọn
giúp cô ấy, một bộ quần áo thích hợp, đơn giản một chút là được".
"Tôi không cần!", Tô Lưu Cảnh phản kháng nói. Cô không cần! Cô không muốn thiếu nợ anh bất kỳ thứ gì!
Hình Hạo Xuyên liếc cô một cái, sau đó ngay trước mặt rất nhiều nhân viên
phục vụ, kề sát vào tai cô, uy hiếp: "Nếu em nhất định không muốn họ
giúp, thì để tôi tự tay thay cho em vậy".
Tô Lưu Cảnh cắn răng
nghiến lợi nhìn anh, trên mặt không hiểu sao lại dần dần đỏ lên, rồi
giận dữ quay đầu đi chỗ khác, nhưng cũng muốn cự tuyệt nữa.
Nữ
quản lí vội vàng dẫn mấy nhân viên phục vụ, nhiệt tình đưa Lưu Cảnh vào
phòng thay quần áo, căn bản cũng không quản cô có nguyện ý hay không.
Giằng co nửa ngày, rốt cuộc Tô Lưu Cảnh cũng thay một bộ quần áo hoàn toàn
mới không được tự nhiên đi ra ngoài, hừ hừ, nhưng chung quy lại là vẫn
không muốn để ý đến anh.
Người đàn ông bá đạo này, hỏi ý kiến của cô một chút thật sự khó khăn vậy sao!
Hình Hạo Xuyên nhìn bộ quần áo hồng nhạt trên người cô, rất thích hợp, nhẹ
nhàng mát mẻ, đẹp đẽ lại toát ra sạch sẽ tự nhiên, bất giác khiến cho
hai mắt tỏa sáng. Dù sao, bất luận như thế nào cũng tốt hơn nhiều chiếc
áo sơ mi dở dở ương ương kia.
Hình Hạo Xuyên thoả mãn gật gật
đầu, sau đó xoay người rời đi, anh có một tài khoản đặc biệt, mỗi tháng
thư ký mang tới thanh toán một lần, phải nói người có được đặc quyền
như thế cực kỳ ít.
Tô Lưu Cảnh cho dù ngàn không tình vạn không muốn, nhưng vẫn phải đi theo người đáng ghét nào đó.
Bị anh mang thẳng tới công ty, Tô Lưu Cảnh thận trọng đi theo phía sau,
tránh né ánh mắt dò xét của người khác, may mà Hình Hạo Xuyên ở trong
công ty có uy tín rất lớn, nên không có ai dám bàn tán trước mặt cả.
Bước theo anh vào thang máy, đi vào phòng làm việc của Tổng giám đốc. Cô
hoàn toàn không hiểu, người đàn ông này rốt cuộc muốn mang cô tới đây
làm gì.
Nữ thư ký xinh đẹp, khôn khéo, lão luyện lại cực kỳ đúng
mực thấy BOSS rốt cuộc đã tới, vội đạp gót giày cao bảy phân ra vẻ đáng
thương chạy tới: "Tổng giám đốc, cuộc họp sắp bắt đầu rồi, tất cả các cổ đông đều đang đợi ngài đấy".
Đáng thương cho nữ thư ký, đã bị
Hội Đồng Quản Trị giày vò đến phát điên rồi. Cho nên nói, cho dù là bình hoa cũng không phải ai cũng có thể làm được.
"Tôi lập tức đến ngay", Hình Hạo Xuyên vừa phân phó một câu, nữ thư ký vui đến phát khóc vội chạy tới phòng họp thông báo.
Nhìn theo bóng lưng Hình Hạo Xuyên vội vã rời đi, Tô Lưu Cảnh vừa định hỏi,
cô ở lại chỗ này làm gì nhưng người kia đã sớm rời đi mất dạng.
Mím mím môi, Tô Lưu Cảnh quan sát phòng làm việc to đến dọa người, bên
trong là bàn ghế, giá sách, thậm chí còn có cả một quầy bar đặc biệt,
cùng với chiếc cửa sổ sát đất khổng lồ, nếu so sáng ra thì chả kém thư
phòng ở nhà là mấy, bố cục tương tự, mang đậm dấu ấn của Hình Hạo Xuyên, khắp nơi đều tràn đầy hơi thở của anh.
Tô Lưu Cảnh âm thầm cảnh
giác, đây là lần thứ hai cô bước vào phòng làm việc của anh, lần trước. . . . . . cô âm thầm cười khổ, chuyện như vậy nhớ lại cũng không có gì
đáng để vui mừng.
Sau khi Hình Hạo Xuyên kết thúc cuộc họp dài dòng buồn chán, lúc trở lại
phòng làm việc đã nhìn thấy Tô Lưu Cảnh co người ngủ ở trên ghế sô pha.
Hai tay ôm lấy vai, hai mày nhíu chặt, đây là một trạng thái tự bảo vệ
mình, giống như một chú dê con,theo bản năng sợ hãi tổn thương, vì vậy
mới dùng chính phương thức này để làm cho bản thân ấm áp hơn.
Cô
gái này, xác thực không giống với Nhược Nhược, anh cũng không hiểu tại
sao trước đây lại có thể nhận lầm cô thành Nhược Nhược đây?
Hình Hạo Xuyên cầm một tấm chăn mỏng đắp lên người cô. Chợt, lúc này điện thoại lại vang lên.
Hình Hạo Xuyên liền đi tới bên ngoài phòng làm việc để nghe.
Nghe xong đầu kia đơn giản báo cáo rõ ràng, Hình Hạo Xuyên không nhịn được
khẽ gầm lên: "Cái gì? !" Tối ngày hôm qua thế nhưng ——! ! !
"Mau
điều tra ngay cho tôi! Rốt cuộc là người nào làm! Mặt khác, mau mau hủy
hết những thứ đó đi!". Hình Hạo Xuyên trầm thấp hạ mệnh lệnh, rồi nặng
nề tắt điện thoại, sau đó quay ra nhìn người con gái vẫn còn đang ngủ mê man kia, trong lòng trào lên cảm giác thương yêu, tối ngày hôm qua xảy
ra nhiều chuyện như vậy, tại sao cô lại không nói cho anh biết!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT