Nghiêm Hàn Dư vốn
cùng với đám đồng nghiệp bệnh viện đến quán bar tụ tập, không nghĩ tới
lại nhìn thấy một người trông rất giống Tô Lưu Cảnh. Anh hơi hồ nghi,
cho nên sau khi tạm biệt đồng nghiệp liền chạy đến xem một chút, thật
không ngờ lại nhìn thấy hình ảnh như vậy!
Nghiêm Hàn Dư ôm cô gái nhỏ vẫn đang run lẩy bẩy trong ngực, nhìn khuôn mặt cô đầm đìa nước
mắt, lại không nghe thấy tiếng khóc, cô càng liều mạng đè nén như vậy
càng khiến cho anh cảm thấy càng đau lòng.
Nghiêm Hàn Dư nhíu mày, nhẹ giọng an ủi: "Ngoan, không sao rồi, chúng ta về nhà thôi!".
Nghe được hai chữ "Về nhà" kia, tim Tô Lưu Cảnh chợt thắt lại, sau đó vươn
tay kéo tay áo Nghiêm Hàn Dư, nói: "Không cần. . . trở về . . .", giọng nói khàn đặc do cố gắng kìm nén kèm theo cả ý tứ cầu khẩn.
Nàng
không thể về được, cũng không muốn phơi bày sự nhếch nhác của mình cho
bọn họ nhìn, cô không thể để những người kia nhìn thấy dáng vẻ này,
không thể được! Cô không muốn!
Nghiêm Hàn Dư khe khẽ thở dài,
nói: "Được, về nhà tôi trước đã, được không?". Ông trời tựa hồ đối với
cô gái này quá không công bằng, tại sao lại để cô gặp nhiều đau khổ như
vậy. Anh thậm chí còn không dám tưởng tượng, nếu như hôm nay mình không
có đi ngang qua đây, hoặc là không nhận ra bóng lưng của cô, như vậy sẽ
xảy ra chuyện đáng sợ như thế nào.
Hai tay Tô Lưu Cảnh vẫn túm
chặt trước ngực anh, mặc cho anh dùng áo khoác rộng rãi phủ kín người
mình hoàn hoàn chỉnh chỉnh, sau đó thận trọng ôm vào trong ngực, đi ra
khỏi con hẻm u tối đầy tội lỗi này.
Đưa Tô Lưu Cảnh về nhà, Nghiêm Hàn Dư nhẹ nhàng đặt cô lên trên ghế sô pha
mềm mại, sau đó rót một cốc nước mật ong đặt vào trong tay cô, nói:
"Uống chút đi, cho ấm người, tôi đi chuẩn bị nước tắm cho em".
Lúc xoay người, bàn tay Tô Lưu Cảnh chợt bắt tay áo của anh lại, Nghiêm Hàn Dư muốn giúp vì cô không quen thuộc nơi này, dù sao một cô gái tắm ở
trong nhà của một người đàn ông khác cũng mờ ám quá mức, vì vậy liền
trấn an: "Nhà tắm có thể khóa trái cửa, yên tâm".
Tô Lưu Cảnh yên lặng rũ mắt, tay chậm rãi buông lỏng, trong miệng thận trọng thốt ra hai chữ: "Cám ơn. . . . . ."
Nghiêm Hàn Dư nhìn người con gái trước mặt giờ phút này nhạy cảm như con thỏ
nhỏ, thương yêu nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của cô, sau đó xoay người chuẩn bị
nước tắm. Anh nghĩ, còn phải tìm cho cô một bộ quần áo để thay nữa,
nhưng bây giờ cửa hàng tiện lợi cũng đã đóng cửa.
Vì thế liền đi
tìm một chiếc áo sơ mi trắng mới tinh cùng với quần lót rộng rãi đưa cho Tô Lưu Cảnh, cũng phải cảm tạ bệnh viện của anh luôn luôn có thói quen
phân phát một lố quần lót cả nam lẫn nữ cho nhân viên. ( Được rồi, mặc
dù nguyên nhân kia chẳng qua là do nhà em vợ vện trưởng mở nhà máy sán
xuất quần áo lót là chính).
Tô Lưu Cảnh vội vã ôm lấy quần áo đi
vào trong phòng tắm. Cô muốn tắm rửa sạch sẽ, gột sạch những dấu vết bẩn thỉu trên người, rửa đi tất cả những nơi dơ bẩn bị người khác chạm vào, rửa đi tất cả xúc cảm làm người ta ghê tởm. Người của cô, thật bẩn, bẩn đến mức không thể chịu được thêm một giây một phút nào nữa!
Đứng ở dưới vòi sen, Tô Lưu Cảnh để mặc cho cả người chìm trong làn nước
nóng bỏng, để chúng quét sạch những vi khuẩn trên người mình, cọ rửa
từng chỗ da thịt bẩn thỉu bị những ác ma kia vuốt ve, liếm láp qua.
Đứng dưới làn nước nóng bỏng, cô nhắm mắt lại thật chặt, yên lặng chảy nước
mắt, những giọt nước mặn chát, một giọt rồi lại một giọt hòa theo làn
nước, trôi vào trong miệng của cô.
Thân thể đã đỏ ửng chẳng khác
nào một con tôm luộc, vậy mà dường như cô không có cảm giác gì, vẫn
không ngừng chà xát khắp người, cô thật bẩn, những chỗ đã bị đèn flash
chiếu qua, bẩn đến mức khiến cô không thể chấp nhận được.
Rốt
cuộc, không chịu nổi nữa, chán nản từ từ tuột xuống vuốt vách tường, ôm
lấy thân thể của mình, cố gắng che dấu dưới tiếng nước chảy rào rào,
khóc thút thít, thanh âm buồn bực như bị chặn ngang trong cổ họng.
Nghiêm Hàn Dư thấy hơn nửa tiếng mà cô vẫn chưa ra ngoài, không kìm được lo
lắng, không biết cô có làm ra chuyện gì ngốc nghếch không, cô gái này
vẫn luôn mang mọi sai lầm đổ lên trên người mình. Vì thế khi đứng ở
trước cửa phòng tắm, chợt nghe thấy âm thanh ngã xuống, Nghiêm Hàn Dư
vội vàng đạp lên cửa gọi: "Lưu Cảnh! Lưu Cảnh, đã xảy ra chuyện gì? !"
Vậy mà bên trong cửa không có bất kỳ dấu hiệu nào đáp lại.
Nghiêm Hàn Dư không để ý nhiều, dùng sức đập vỡ cửa kính phòng tắm, đập vào mắt lại là hình ảnh như thế nào???!
Trừ từ đẹp ra anh cũng tìm không được bất kỳ từ ngữ nào để diễn tả.
Đẹp, đẹp mê người, phảng phất như được tỉ mỉ mài giũa từ bạch ngọc thượng
đẳng nhất mà thành, không có một chút tì vết, làm cho hô hấp người ta
đột nhiên cứng lại. Thân thể bóng loáng, hai xương quai xanh giống như
hai cánh bướm nhẹ nhàng giang cánh, cánh tay mảnh khảnh, bắp đùi thon
dài, bờ eo mềm mại như cành liễu, quả thật đẹp không thể tưởng tượng
nổi. Giữa hai tay là hai quả đào rất tròn như ẩn như hiện, cùng với cái
mông vểnh cao, tạo thành một thể hài hòa tinh tế.
Thân thể hoàn
mỹ đẹp đến mức tận cùng như vậy, nếu là bạch ngọc điêu khắc được trưng
bày trong triển lãm, tuyệt đối sẽ trở thành tác phẩm nghệ thuật khiến
toàn thế giới sợ hãi than thầm.
Nhưng giờ phút này Nghiêm Hàn Dư
không có tâm tư để thưởng thức, bởi vì người con gái xinh đẹp đó giờ
phút này đang không tiếng động ngã xuống đất, cả người giống như con tôm luộc chín đỏ lừ, không có bất kỳ phản ứng nào.
Trên đỉnh đầu, làn nước nóng bỏng vẫn không ngừng từ vòi sen chảy ra, hắt vào trên da lập tức hồng lên một mảnh đáng thương.
Nghiêm Hàn Dư một tay với áo sơ mi bên cạnh qua, vội vàng trùm lên người cô,
vừa dùng sức bế cô lên, đi thẳng vào phòng ngủ, đặt lên trên giường:
"Lưu Cảnh! Lưu Cảnh, em làm sao vậy!"
Ngón cái dùng sức ấn lên
nhân trung của cô, Tô Lưu Cảnh nhíu nhíu mày rốt cuộc đã có một chút tri giác, lúc này Nghiêm Hàn Dư mới thở phào nhẹ nhõm, có lẽ nhiệt độ quá
cao không chịu nổi nên hôn mê bất tỉnh mà thôi, cũng không có gì đáng
ngại .
Nước nóng như vậy, cô sao có thể nhẫn tâm phả lên trên
người mình như thế? Nghiêm Hàn Dư không biết nên trách cứ hay là nên
thương tiếc nữa. Cô gái này, quá càn quấy rồi !
Tô Lưu Cảnh từ
trong hôn mê chậm rãi tỉnh lại, cả người đau rát, dạ dày co thắt đau
đớn, ngồi bật dậy nôn thốc nôn tháo, rất may cả ngày hôm nay cũng không
ăn gì, cho nên chỉ nôn hai lần liền ngừng, ngã xuống giường khó chịu thở hổn hển, nhưng một lát sau lại ngủ mê man.
Nghiêm Hàn Dư vội tìm khăn bông lau cho cô, tới tới lui lui bận rộn một vòng, cả người đều
ướt đẫm, còn mơ hồ ngửi thấy mùi nôn mửa chua xót, cười khổ nhìn Tô Lưu
Cảnh trên giường, anh dự cảm tối nay có lẽ bản thân lại được bận rộn
rồi.
Vuốt ve mái tóc ướt rượt trên trán, Nghiêm Hàn Dư cười khổ
thầm nghĩ: Đây có được xem như là lương duyên (nhân duyên mỹ mãn) hay là nghiệt duyên đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT