Cửa không biết đã
khóa lại từ lúc nào, càng không biết từng món quần áo được cởi ra lúc
nào, chỉ cảm thấy ngọn đèn lờ mờ đang tỏa ra ánh sáng dìu dịu hắt lên
tường bóng dáng của hai người. Chỉ cảm thấy bên tai là hơi thở dồn dập
không phân biệt rõ ràng, chỉ cảm thấy tay của anh cầm lấy tay mình, từng khe hở cũng kề nhau thật chặt, rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, giống như
trời sanh ra đã cận kề nhau như thế.
Cảm giác như thế này, tuyệt
vời tựa như đang ở trên Thiên đường, triền miên bất tận, bất kể ngôn ngữ nào cũng không thể diễn tả được.
Anh không biết vì sao mình lại mất khống chế như thế, mất khống chế với cô hệt như mùi thơm của hoa anh túc vậy.
Cô lại càng không biết vì sao bản thân lại mù quáng theo như thế, mù quáng để anh đầu độc.
Hai người tựa như hai cá thể từ thời cổ đại quấn quít lấy nhau, hòa hợp gắn bó, thỉnh thoảng mười ngón đan xen. Trong quá trình da kề da thịt liền
thịt này, cô mới biết thì ra cơ thể lạnh lẽo vẫn luôn khát vọng, khát
cầu ấm áp —— một cảm giác chân thực để bản thân cảm nhận được sự che
chở yêu thương.
Thời điểm anh đi vào, cô ngẩng đầu lên nhẹ nhàng
ngâm nga một tiếng thật, hai tay vòng lên bờ vai rộng của anh thật chặt, loại cảm giác áp bức đó để cho trái tim cô cảm thấy rung động, cảm giác từng khe hở đều được lấp đầy, đến tận linh hồn cũng không có thời gian
suy tư, chỉ dựa vào bản năng, dùng sức ôm chặt tấm lưng vững chãi.
Vườn hoa mật địa nóng rực khát vọng đã lâu lập tức xông vào, lúc được vật
thể ấm áp khít khao bao bọc lại, Hình Hạo Xuyên nhắm chặt mắt, từ trong
cổ họng phát ra một tiếng than thở trầm thấp.
Người phía dưới ấm
áp như thế, da thịt trắng nõn quả thật còn so tốt đẹp hơn tơ lụa, gương
mặt ngượng ngùng so với hoa hồng kiêu sa càng mê người hơn, vòng eo mảnh khảnh so rắn nước còn linh hoạt hơn nhiều. Tất cả đều bày ra trước mắt
một cách vô ý thức, cô dưới người anh, cánh môi đỏ tươi so với nhụy sen còn thơm hơn, tiếng cô khẽ ngâm nga đè nén so với chim oanh còn trằn
trọc động lòng người hơn.
Tổng thể tạo thành một bức tranh diễm
lệ nhất, càng khơi lên ngọn lửa ham muốn trong người Hình Hạo Xuyên,
không kịp đợi cô hoàn toàn thích ứng, liền ôm lấy cái cổ mảnh khảnh,
tựa như nhẹ nhàng một cái sẽ bẻ gãy vòng eo, không kịp chờ đợi mà ra sức rút ra // chen vào .
Tô Lưu Cảnh giống như chiếc thuyền nhỏ
phiêu bạt trong mưa gió, mặc cho sóng lớn dập dềnh lắc lư, chỉ đành ôm
chặt lấy thắt lưng của người kia, tìm kiếm chỗ dựa.
Đè nén tiếng rên rỉ, giống như những giọt rượu cực phẩm nhất, văng khắp nơi, trong đêm tối tỏa hương thơm ngào ngạt ra bốn phía.
Trán của anh lấm tấm mồ hôi, mái tóc ẩm ướt dính vào trên trán, nhưng điều
này cũng không làm mất đi vẻ anh tuấn vốn có, ngược lại càng thêm vào
mấy phần nam tính đặc trưng, làn da lúa mạch quả thật so với tượng điêu
khắc còn hoàn mỹ hơn. Anh cúi người vừa liếm vừa hôn lên trên trán cô,
nơi vết thương khẽ ngứa ngáy, nơi đó giống như biến thành điểm mẫn cảm
nhất của Tô Lưu Cảnh, chỉ cần anh vừa hôn đến cả người đều không khống
chế được mà run rẩy, hơn nữa còn bật khóc thút thít.
Hình Hạo Xuyên cắn lên hạt anh đào đỏ thắm, thở gấp hỏi: "Nói cho tôi biết, em người của ai?".
Tô Lưu Cảnh cơ hồ muốn hôn mê, trước mắt chợt lóe sáng, cảnh đẹp ý vui, cả người chìm đắm trong trầm luân. Giấc mơ này là thế nào? Tại sao phải
kịch liệt như thế? Để cho cô nhanh chóng đánh mất chính mình. Khóe mắt
Tô Lưu Cảnh ngấn lệ, không biết khẽ rên bao nhiêu lần, quả thật đã biến
thành một người khác.
Hình Hạo Xuyên dừng động tác lại, cắn một cái lên vành tai đỏ thắm, ra lệnh: "Mở mắt, nói cho tôi biết, em thuộc về người nào?".
Cầu vồng đa sắc chợt biến mất, Tô Lưu Cảnh khó chịu mở ra đôi mắt đẫm lệ
mông lung, thấp thoáng ánh nước, chẳng khác nào búp bê mất hồn mặc người khác xoay qua xoay lại, khóc thầm gọi: "Anh. . . Anh . . .".
Hình Hạo Xuyên chìm đắm trong đôi mắt diễm lệ, giữ chặt eo của cô, ra sức
luật động lần nữa, cho đến lúc cô mệt mỏi kiệt sức rồi, anh vẫn không
chịu buông tha, tận tình tùy ý rong ruổi, tựa như muốn tiêu hao sạch
sẽ toàn bộ Hormone dư thừa trong cơ thể.
"Không cần. . . đừng
mà. . .. ", khắp người Tô Lưu Cảnh là những giọt mồ hôi trong suốt, kiệt lực cầu khẩn, ngay cả bản thân cũng không biết mình đang nói những gì.
"Không cần sao? Chỉ cần tôi chưa nói ngừng, thì em không thể nào cự tuyệt!".
Hình Hạo Xuyên vừa tăng thêm sức lực thẳng tiến, giống như muốn đưa mình vào nơi sâu thẳm cực kỳ mềm mại kia.
Giờ phút này cô gái đáng
thương ở trên giường làm gì còn có sức để suy tư, chỉ cảm thấy ngọn lửa
này quá mức sáng lạng, sáng lạng đến mức cô sắp vô lực ngất xỉu. Cô bị
kẹp ở cảm giác đau đớn cùng với cực lạc, rõ ràng đã mệt mỏi kiệt sức
rồi, nhưng vẫn một lần lại một lần bị va chạm mạnh mẽ đánh thức.
"Hình ——!", giọng nói của cô khàn khàn, gọi tên người kia với yêu thương chan chứa, bí mật vốn chôn sâu ở đáy lòng rốt cuộc vào thời khắc này đã bộc
lộ hết ra ngoài, khóc than nói: "Em . . . Yêu anh . . .".
Ánh mắt Hình Hạo Xuyên biến đổi, tựa hồ cảm thấy kinh ngạc vì những lời vừa mới nghe được.
Tô Lưu Cảnh lại giống như một đứa trẻ lạc đường rốt cuộc cũng tìm được nhà mình, hờn dỗi yếu ớt ôm lấy người nào đó, vừa khóc, vừa không ngừng lẩm bẩm: "Em yêu anh . . . em yêu anh . . . ." Khóe mắt rơi ra những giọt
lệ nóng bỏng, làm ướt đẫm cả gò má hồng nhuận, tựa như đóa hoa linh lan
đáng thương bị mưa gió dập vùi.
Trong mắt Hình Hạo Xuyên chợt xẹt qua vẻ nghiên cứu tìm tòi chưa bao giờ có nhìn người con gái phía dưới, đôi mày tuấn dật từ từ nhíu lại thật chặt, nhưng ngay sau đó lại vùi
đầu vào triền miên cực hạn lần nữa.
Bên trong phòng thấm đẫm hơi
thở ái muội, giống như ngày mai chính là tận thế , muốn tiến đến phía
trước vứt bỏ tất cả mà cuồng hoan. . . . . .
Lại không hề chú ý
tới, động tĩnh bên ngoài cửa, đang có một đôi bàn tay đang gắt gao nắm
chặt, móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay, dòng máu đỏ tươi từ những
kẽ tay chậm rãi rỉ ra. Tiếu Như Nghê nhắm hai mắt lại lắng nghe âm thanh bên trong truyền ra, cơ hồ cắn nát hàm răng, biểu tình trong lúc vặn
vẹo nơi nào còn có thể nhìn ra được khí chất nhu nhược bình thường vẫn
cố gắng tỏ vẻ dịu dàng hiền hậu.
Cô ta cơ hồ không nhịn được,
nghĩ muốn xông vào, tát thật mạnh lên mặt Tô Lưu Cảnh, nhưng vẫn ghìm
được bước chân. Bởi vì cô ta biết, cô ta không thể, không thể làm như
thế! Cô ta thật vất vả hao hết tất cả tâm lực, thậm chí thiếu chút nữa
đã chết trong phòng giải phẫu mới đứng được ở đây, không thể vì vậy tiện nhân kia mà uổng phí. Hình chỉ đang vui đùa một chút mà thôi, cuối cùng anh chỉ có thể thuộc về cô ta, chỉ có thể là cô ta!
Tiếu Như
Nghê xoay người, từng bước từng bước chậm rãi rời đi địa phương làm cô
ta phẫn hận này, mỗi một bước đều mang theo thù hận đến tận xương tủy . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT