Thấy Tô Lưu Cảnh lộ vẻ hoảng sợ bài xích, nhích người về phía sau, Hình Hạo
Xuyên đột nhiên cảm thấy thật phiền muộn: cô gái này, thế nhưng lại bài
xích anh như vậy, cô có thể thân mật chung đụng với bất kỳ người đàn ông nào, duy chỉ bài xích sự hiện hữu của anh, thậm chí còn xem anh như ác
mộng!
Anh không biết vì sao trong lòng lại không thoải mái như
thế, chỉ cần nhìn thấy cô và những người đàn ông khác ở cùng nhau, đã
cảm thấy chướng mắt, nhưng buổi sáng hôm nay lại nhân nhượng để Nghiêm
Hàn Dư ôm cô lên lầu. Cô gái nhỏ này, là vật sở hữu vật của anh không
phải sao? Lại dám cười đến rực rỡ như vậy mà đi quyến rũ người khác,
chẳng lẽ cô không biết đúng mực là gì sao? Huống chi người kia, còn là
Nghiêm Hàn Dư!
Tô Lưu Cảnh còn không ngừng nghĩ tới giấc mộng mới vừa rồi, nên mở miệng thỉnh cầu: "Tiên sinh. . . . . . Bây giờ đã khuya lắm rồi, mời. . . . . . Mời. . . . . ."
Khoảng cách quá gần,
dường như giữa họ chỉ được ngăn cách bởi một tầng không khí thật mỏng,
khuôn mặt tuấn mỹ càng ngày càng nhích lại gần, con ngươi đen nhánh cơ
hồ có thể khiến cho người ta chết chìm ở ngay trước mắt, thân thể nóng
rực lại bao phủ ở trước người của cô. Trạng thái như thế này làm cho cô
thật sợ hãi, lại càng muốn ngất xỉu hơn.
Hình Hạo Xuyên nhìn
gương mặt thoắt trắng thoắt đỏ của ai kia, trong mắt chợt thoáng qua một tia sáng phức tạp, một tay bắt lấy Tô Lưu Cảnh đè xuống dưới.
Tô Lưu Cảnh làm gì còn đường nào phản kháng, vừa mở to hai mắt kêu lên một tiếng, đã bị cường thế áp đảo ở trên giường, sau đó là thân hình bị ai đó đè đến gắt gao.
Tư thế như vậy, khiến cô cực kỳ hoảng sợ, lẽ nào cảnh tượng trong mộng lại biến thành sự thật.
Hình Hạo Xuyên khẽ cắn lên vành tai cô một cái, nơi này chính là điểm mẫn
cảm của cô, quả nhiên vừa nhẹ nhàng chạm vào đã lập tức bị kích thích
đến run rẩy, tiếng nói trầm thấp nhẹ nhàng vang lên bên tai: "Vừa rồi
muốn đuổi tôi đi? Nhưng sao thân thể của em hình như không giống như
thế."
Tô Lưu Cảnh không biết mình bị sao nữa, rõ ràng rất sợ, nhưng vừa bị anh chạm vào bản thân lập tức không còn là mình nữa.
Nhìn màu đỏ ở trên tai cô từ từ lan dần đến mặt, Hình Hạo Xuyên tà mị nhếch
miệng, ngón tay khẽ chà xát lên môi cô dường như muốn tuyên cáo: "Tô Lưu Cảnh, hãy nhớ : không chỉ có căn phòng này mà ngay cả bản thân em ——
cũng là của tôi!".
Nghe được lời cảnh cáo mập mờ lại bá đạo như
vậy, Tô Lưu Cảnh liền giật mình, cả cơ thể đều nhuốm một tầng phấn hồng mê người, không nhịn được dùng sức nhắm mắt lại.
Đầu lưỡi Hình
Hạo Xuyên nhẹ nhàng mập mờ liếm qua cần cổ xinh đẹp, lưu lại một giọt
nước màu bạc thật dài, nhưng ngược lại với động tác dịu dàng này, giọng
nói lại trở nên cực kỳ lạnh lẽo: "Tôi nhớ rằng mình đã từng nhắc nhở em, đừng nên xúc phạm đến giới hạn của tôi, không được giở trò quyến rũ đàn ông khác, nhất là ở trước mặt của tôi, mà em tựa hồ vĩnh viễn không nhớ rõ bổn phận của mình!".
Nghe anh nói thế, gương mặt vừa lan tràn thần sắc hồng nhuận của Tô Lưu Cảnh nhanh chóng tuột xuống, trở nên trắng bệch.
"Có muốn tôi giáo huấn lại em thêm lần nữa hay không? !". Hình Hạo Xuyên cắn lên cằm của cô một cái, trong mắt tràn đầy sắc bén.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT