Nghiêm Hàn Dư ngừng
tay, chăm chú nhìn vào mắt cô nói: "Ít nhất ở trước mặt tôi, thì không
cần. Tôi là bác sĩ của em, ở trước mặt bác sĩ em có thể tùy ý nói ra suy nghĩ của mình, đau thì liền kêu đau, không cần phải chịu đựng, được
không?", giọng điệu của anh rất nhạt, rất nhẹ giống như một người anh
đang quan tâm đến em gái của mình.
Tô Lưu Cảnh nhìn anh chằm
chằm, thật có thể không? Kể từ khi tám tuổi trở về sau, chưa từng có
người nào nói cho cô biết, nếu như không nhịn nổi nữa, thì hãy nói ra .
Chưa từng có. . . . . .
"Không có ai thương em, thì em lại càng
phải quý trọng bản thân mình. Bởi vì nếu như ngay cả bản thân cũng không thương tiếc mình, vậy còn có thể trông cậy vào ai có thể yêu thương em
đây? Đối với bản thân mình phải tốt một chút, em chỉ mới mười tám tuổi,
những người khác lúc này hẳn vẫn còn đang ngồi trên ghế nhà trường, vẫn
còn làm nũng với cha mẹ. Không cần đối với mình quá hà khắc, được
không?". Nghiêm Hàn Dư nhíu mày, đau lòng nhìn thiếu nữ đang gấp rút lo
lắng giống như đang phạm tội.
Cô đối với mình quá nghiêm khắc, nghiêm khắc đến mức khiến người ta cũng không nhịn được mà đau thay cho cô.
"Đối với bản thân khá hơn một chút, không sẽ làm cho rất nhiều người lo
lắng!" . Nghiêm Hàn Dư tiếp tục giúp cô rửa vết thương, sau đó bôi
thuốc.
Tô Lưu Cảnh khàn giọng hỏi: "Sẽ có người sao?".
"Đúng vậy, sẽ có rất nhiều người!". Nghiêm Hàn Dư mỉm cười an ủi cô gái bề
ngoài tuy kiên cường nhưng lại cực độ thiếu hụt cảm giác an toàn này.
Tô Lưu Cảnh nghe anh nói vậy, giống như đứa trẻ không tìm được lối đi, đột nhiên gặp được người dẫn mình về nhà, dần dần cong cong khóe miệng. Vui sướng phát ra từ nội tâm, khuôn mặt nở rộ tựa như thiên sứ thuần khiết, trong mắt phỉ một màn sương mù thật mỏng, khóe môi hồng nhuận khẽ nâng
lên, quả thật so với hoa bách hợp trắng muốt còn mỹ lệ, động lòng người
hơn nhiều.
Thấy thế tim Nghiêm Hàn Dư chợt loạn nhịp, cơ hồ vô ý
thức lạc trong làn sương đó toát ra làm say lòng người, rất may kịp thời phản ứng, vội vàng che giấu đi, cẩn thận giúp cô băng bó vết thương.
Tô Lưu Cảnh cắn cắn cánh môi, ngẫm nghĩ thật lâu, sau đó ngây ngô hỏi: "Anh Nghiêm, em muốn hỏi anh một vấn đề, có thể không?"
Nghiêm Hàn Dư khích lệ đáp: "Dĩ nhiên có thể!". Cô gái này chính là vì quá suy nghĩ cho người khác, cho nên luôn đè nén chính mình, như vậy cũng không tốt.
Tô Lưu Cảnh cẩn thận hỏi: "Cái đó. . . . . . anh vẫn thích
Tiếu tiểu thư sao?". Ngay sau đó cảm thấy mình hơi thất lễ, vội nói:
"Thật xin lỗi, là em quá tò mò rồi !"
"Không sao.", Nghiêm Hàn Dư không để ý nói, sau đó cố làm ra vẻ thâm trầm đáp: "Ừm, cái vấn đề này rất khó trả lời!".
"Vậy lúc anh nhìn cô ấy cùng. . . . . . Tiên sinh ở chung một chỗ không thấy thương tâm sao?". Tô Lưu Cảnh nhăn mày hỏi. Nếu như có thể, cô vạn vạn
lần không muốn nhìn tận mắt hai người đó ở chung một chỗ, nhưng Nghiêm
Hàn Dư lại vẫn chủ động, cứ cách một thời gian sẽ tới kiểm tra sức khỏe
cho Tiếu Như Nghê, trừ phi đã yêu quá sâu, nếu không làm sao có thể có
được dũng khí này?
Nghiêm Hàn Dư cũng không quanh co, trả lời
thẳng: "Thật ra thì, yêu và không yêu đã thành thói quen. Tôi đã từng
nói với em, hai chúng tôi đã cùng nhau lớn lên, chăm sóc cô ấy cũng đã
thành một thói quen khó bỏ, cái này không liên quan đến việc yêu hay là
không yêu. Có lẽ tôi đã yêu thương cô ấy theo thói quen, có lẽ bất tri
bất giác tôi đã xem cô ấy như em gái của mình, tựa như đối đãi với em
vậy". Cuối cùng, anh giống như mọt người anh lớn cưng chiều vuốt vuốt
tóc của cô, nhẹ nhàng nói.
"Có lẽ có một ngày, em tỉnh dậy, đột
nhiên liền phát hiện không nhất thiết cứ phải yêu, cứ để mọi chuyện
thuận theo tự nhiên, không cần tạo cho mình quá nhiều áp lực, hả?"
Lời của Nghiêm Hàn Dư giống như một liều thuốc tốt rót vào trong lòng cô,
cảm giác uất ức, nghẹn ngào trong ngực tức được mở rộng thông thoáng
rồi.
Nghiêm Hàn Dư đột nhiên lên tiếng trêu chọc: "Tính toán ra,
hai chúng ta thật đúng là những người luân lạc nơi chân trời góc bể, nếu hai người bọn họ là một đôi, hai chúng ta cũng dứt khoát kết đôi thôi."
Tô Lưu Cảnh không nghĩ tới nho nhã như Nghiêm Hàn Dư thế nhưng cũng sẽ nói giỡn như vậy, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Hai người cũng không chú ý tới, bên ngoài khe cửa không khép chặt, tình cờ
thoáng qua một đôi mắt âm u, muốn đẩy cửa ra nhưng chưa kịp bắt đầu, đã
khựng lại giữa chừng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT