Tô Lưu Cảnh nặng nề
ngã xuống đất, cùi chỏ đau rát, không nhìn cũng biết chỗ kia thế nào
cụng bị trầy xước, nhưng cái này cũng không coi là gì, càng làm cho cô
khổ sở hơn chính là, Hình Hạo Xuyên thế nhưng lại nhẫn tâm đẩy cô ra,
bởi vì đang ở trước mặt Tiếu Như Nghê, cho nên liền xua đuổicô như rác
sao?
Vậy anh cưỡng ép cô trở lại để làm gì? Hay là làm nhục cô thật sự thú vị như vậy sao?
"Cô. . . . . ." Hình Hạo Xuyên thật không ngờ vừa mới nhẹ nhàng đẩy một cái, mà cô đã ngã lăn ra, muốn kéo cô dậy, nhưng rồi lại không nhún nhường
được.
Trên giường, Tiếu Như Nghê chợt khẽ kêu lên, vẻ mặt khổ sở giãy dụa: "Hình. . . . . . Hình. . . . . ."
Hình Hạo Xuyên thấy Tiếu Như Nghê gọi mình, vội vàng tiến lên an ủi: "Sao
vậy, Nhược Nhược? Không thoải mái sao? Hay là gặp ác mộng?". Quan tâm
như vậy, che chở như vậy, quả thật xem như trân bảo nâng ở lòng bàn tay, vô cùng chói mắt.
Tiếu Như Nghê đầu đầy mồ hôi tựa vào trong
ngực Hình Hạo Xuyên, khuôn mặt sợ hãi, nhíu mày lại, trong mắt nhẹ nhàng gợn sóng, quả thật vừa thấy đã thương, ngôn ngữ hỗn loạn nói: "Hình,
mới vừa rồi em nằm mơ thấy, em lại bị bệnh nằm ở trong phòng cấp cứu,
thật khó chịu, chỉ có một mình em, anh nói anh quan tâm đến em nữa. . . . . ."
Hình Hạo Xuyên đau lòng ôm cô vào lòng, trấn an nói: "Không việc gì, không việc gì, bệnh của em đã tốt lắm rồi, lại nói anh làm sao có thể rời khỏi em được? Chúng ta đã nói rồi không phải sao? Bên nhau
cả đời, hửm?".
Tiếu Như Nghê lã chã chực khóc túm lấy tay Hình
Hạo Xuyên thật chặt, chỉ sợ chớp mắt một cái anh liền biến mất , cầu
khẩn nói: "Hình. . . . . . Đừng rời khỏi em. . . . . ."
Biết
Nhược Nhược kể từ khi trải qua cơn bệnh nặng kia thường lo được lo mất
như vậy, Hình Hạo Xuyên vô cùng đau lòng, dịu dàng hôn nhẹ lên mặt cô,
nói: "Được, anh sẽ không rời đi, nhất định không đi đâu cả!".
Một đôi tình nhân thân mật như vậy, tựa như một thế giới nhỏ hoàn chỉnh,
ngoài bọn họ ra, không có bất kỳ ai khác, bất luận kẻ nào cũng không thể nhúng tay vào trong đó được.
Tô Lưu Cảnh ngẩn người ở một bên, trái tim giống như có hàng vạn cây kim đồng loạt đâm vào, thủng lỗ chỗ.
"Tiên sinh, tôi xin xuống trước!", Tô Lưu Cảnh cắn môi dưới gắt gao kềm chế
hốc mắt chua xót, cơ hồ muốn phá tan đôi môi, ôm cùi chỏ bị thương gian
nan đứng dậy, sau đó cúi đầu bước nhanh đi ra ngoài.
Cô phải đi, nếu không rời đi lúc này, cô thật không biết mình có thể bị điên mất.
Hình Hạo Xuyên thấy cô rời đi dường như muốn nói gì đó, lại bị Tiếu Như Nghê kéo lại, khó chịu rúc vào trong ngực.
Lúc ngẩng đầu lên, Tô Lưu Cảnh đã rời đi rồi. Nằm ở trong ngực Hình Hạo
Xuyên, trong mắt đẹp chất chứa đầy khổ sở của Tiếu Như Nghê, càng ngày
càng lạnh, càng ngày càng lạnh. . . . . .
Tô Lưu Cảnh che khuỷu
tay bị thương, thất hồn lạc phách đi xuống lầu, chỉ cảm thấy nỗi đau đớn dâng tràn khó có thể ức chế, không hề để ý đến chỗ cùi chỏ bị rách rơm
rớm máu.
Dì Lưu đi ngang qua , thấy cô đang ngẩn ngơ đến mất hồn, lại thấy khuỷu tay trầy xát nhuốm máu, chấn kinh muốn vất bỏ hết mọi
thứ trong tay, kêu lên: "Ai ôi! Lưu Cảnh a, thế nào lại bị thương?"
Lúc này Tô Lưu Cảnh mới phản ứng được, nhìn xuống khuỷu tay còn đang chảy
máu không ngừng, chậm lụt "A" một tiếng, thì ra chỗ bị thương cũng không phải là trái tim, mà là nơi này. Cũng may, thật hoàn hảo.
Dì Lưu thấy cô ngẩn ngơ, vội kéo qua, nóng nảy nói: "Cái đứa bé này, sao lại
không biết chăm sóc bản thân như vậy?, để thím xử lý một chút. Ai ôi,
làn da xinh đẹp như thế này, sao cứ bị thương hết chỗ này đến chỗ khác
thế, cũng không biết đau lòng sao!".
Đau lòng? Ai tới đau lòng?
Tô Lưu Cảnh yếu đuối cười cười, nếu không có ai đau lòng, thì bản thân
cô có đau lòng thế nào chăng nữa cũng có ích lợi gì? Nơi trái tim đó đã
sớm không còn cảm giác đau nữa rồi.
Bị dì Lưu lôi kéo đi vào nơi ở dành cho người làm, lơ đãng lướt qua mấy nữ giúp việc trẻ tuổi xinh đẹp.
Trong nháy mắt lướt qua đó, liền nghe được bọn họ không chút kiêng kỵ cười nói với nhau.
Một nữ giúp việc gương mặt thông minh một mặt liếc qua Tô Lưu Cảnh, một mặt lôi kéo đám chị em của mình, lớn tiếng nói: "Tiếu tiểu thư là người tốt vô cùng, năm đó tiên sinh bị thương nặng như vậy, thiếu chút nữa đã
chết, chính cô ấy đã mạo hiểm không để đến an nguy tính mạng cứu tiên
sinh trở lại. Sau khi cứu được người lại mai danh ẩn tích rời đi, phải
đến tận hai năm sau tiên sinh tìm được cô ấy, từ đó hai người mới quen
biết nhau. Tiếu tiểu thư quả thực là tiên nữ giáng trần, dáng dấp lại
xinh đẹp thanh thoát, tâm địa lại tốt, đối đãi với người khác thì lại
không cần phải nói!".
Người kia dừng lại một lát lại ra điều chế
giễu nói tiếp: "Không giống như một vài người, cứ đeo bám theo tiên
sinh, vì lợi ích tiền tài mà cố ý tiếp cận. Có thể vì tiền mà tình
nguyện bán thân, đã thế còn trơ trẽn hơn nữa, rõ ràng đã bị tiên sinh
đuổi ra ngoài, lại còn mặt dày mày dạn quay trở lại, không được làm tình nhân nữa liền chấp nhận ở lại làm người hầu. Người như vậy, so với
những người giúp việc trong sạch như chúng ta không biết là ti tiện bao
nhiêu lần, cô nói xem, có vài người sao có thể còn mặt mũi mà sống trên
thế giới này chứ? Các cô nghĩ thử xem có buồn cười không ?".
Mấy
nữ giúp việc bên cạnh cũng phối hợp với tình hình mà cười rộ lên: "Ha
ha, buồn cười, thật buồn cười! Người như vậy, nếu còn chút thể diện, dứt khoát rời đi thôi, thật là, ngay cả mặt mũi của cha mẹ cũng có thể vứt
bỏ".
Hổ lạc bình dương bị khuyển khi(*), chính là đạo lý này, lúc còn được cưng chiều, bọn họ chỉ dám nói xấu sau lưng làm gì có ai dám
to gan nói trước mặt cô như vậy. Hiện nay, địa vị ngang nhau, ai cũng có thể đả kích, chửi mắng.
*) Hổ lạc bình dương bị khuyển khi: câu
đầy đủ phải là Rồng chơi sông cạn tôm dỡn mặt. Hổ lạc đất bằng bị chó
khi. Ý muốn nói đến nỗi bi ai của người bị thất thế.
Đây cũng là
chuyện bình thường của cuộc sống, thực tế tàn khốc, trần trụi. Tô Lưu
Cảnh rũ mắt, tự giễu nhếch miệng, trong lòng lại chất chứa bi thương.
Thím Lưu thật sự nghe không nổi nữa, chống tay chen vào, quay về phía mấy nữ giúp việc kia hung dữ mắng: "Mấy người xấu bụng các cô, cũng không soi
gương xem bản thân mình bao nhiêu cân lượng, miệng nhàn rỗi quá muốn ăn
đánh có phải không?"
Mấy người kia làm sao chịu ngồi yên, vừa
thấy có người động đến mình, vội vàng lên dây cót tựa như gà chọi sửng
cồ lên: "Mắc mớ gì tới bà? Chồng chết, lại nhiều tuổi còn nương nhờ nhà họ Hình, nếu không phải tiên sinh thấy bà đáng thương, sớm đã bị cầm
lông gà làm lệnh tiễn đuổi đi rồi!".
"Các cô!", dì Lưu tức giận đến tái mét mặt, thiếu chút nữa còn không thở được.
Tô Lưu Cảnh gấp rút đi lên muốn đỡ dì Lưu, nhưng mấy người kia lại động
tay động chân, muốn che chở cho bà lại không cẩn thận bị họ dùng sức đẩy một cái, gáy bị đập mạnh vào cây cột phía sau lưng.
Trước mặt bỗng tối sầm, lập tức muốn ngất đi. . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT