Mấy ngày nay vẫn một mực ở trong phòng bệnh, đây là phòng bệnh cao cấp mà Thương Thiên Kỳ đặc biệt bố trí cho cô, không để cho cô bị ai đó quấy rầy, mà trong ba ngày này, Tô Lưu Cảnh vẫn còn đang đấu tranh tư tưởng, cô biết Hình Hạo Xuyên hẳn không nói đùa. Anh nói được là làm được, chuyện mà anh muốn làm, ai cũng không thể nào ngăn trở.

Nhưng đối mặt với hai lựa chọn tàn nhẫn này, rốt cuộc cô nên làm cái gì?

"Tô tiểu thư, tôi có thể đi vào không?", Lưu Thừa đứng ở trước cửa, lễ phép gõ lên cánh cửa ba cái hỏi.

Tô Lưu Cảnh nhìn anh ta, trong lòng chợt nhảy lên một nhịp, đã tới rồi, tóm lại là có muốn trốn cũng không thoát, tay túm chặt lấy ga giường phía dưới, cô nhỏ giọng, nói: "Mời vào!".

"Tô tiểu thư, tổng giám đốc phái tôi tới hỏi sự lựa chọn của cô", Lưu Thừa chậm rãi đi tới trước mặt cô, đẩy đẩy gọng kính theo thói quen, rồi nói.

Quả thực thế, Tô Lưu Cảnh tuyệt vọng nhắm mắt lại: "Tôi. . . Tôi không thể buông tha phần công tác này". Càng không thể buông tha những người bạn tốt của mình, bởi vì ở trên thế giới này, trừ mấy người bọn họ ra, cô thật sự chỉ có hai bàn tay trắng mà thôi.

"Tổng giám đốc nói anh ấy có thể nhường một bước, ban ngày cô vẫn có thể đi làm, nhưng buổi tối phải về nhà!". Lưu Thừa mở miệng, trầm trầm nói.

"Về nhà?". Trở về nhà nào? Tô Lưu Cảnh hỏi ngược lại.

Lưu Thừa liền lên tiếng giải thích: "Trở về nhà họ Hình!".

Tô Lưu Cảnh cười khổ, đáp: "Đó cũng không phải nhà của tôi". Mấy chữ kia dường như thấm nhuần tất cả khổ sở cùng bi ai. Đó chính là nhà Hình Hạo Xuyên, là nhà của Tiếu Như Nghê, nhưng không thể nào là nhà của cô được, bởi vì, cho tới bây giờ cô cũng chỉ là khách qua đường.

Nhắm mắt lại, Tô Lưu Cảnh trầm ngâm thật lâu, thật lâu, giống như đã tiêu hao hết tất cả hơi sức, cuối cùng mới chậm rãi, gian nan gật đầu: "Được, tôi đồng ý."

Cứ như vậy đi, cứ như vậy đi, chỉ cần lại chịu đựng bảy tháng, bảy tháng sau chấm dứt khế ước, giao dịch gì, tình cảm gì, tất cả đều kết thúc, bảy tháng sau, anh đi đường cái quan của anh tôi đi cầu độc mộc của tôi, không qi liên quan đến ai nữa.

Hình Hạo Xuyên, bảy tháng sau, tôi thề, sẽ triệt để quên anh!

"Chờ cô dưỡng thương cho tốt, sau đó tổng giám đốc sẽ phái người tới đón. Hẹn gặp lại, Tô tiểu thư". Lưu Thừa máy móc dập khuôn nói, cuối cùng cảm thấy dường như bản thân quá lạnh lùng, cho nên lại nói thêm một câu: "Chúc cô sớm bình phục!".

Cô gái này, quả thực làm cho người ta thấy thương cảm, tuy nhiên . . . . . . cũng chỉ có thể trách số mạng quá trêu cợt người mà thôi.

****************** thỉnh thoảng làm tuyến phân cách ******************

Một tuần lễ sau.

Vết sẹo trên trán đã kết vảy, có màu nâu sẫm trông giống như con sâu dữ tợn đang bò trên trán, Nghiêm Hàn Dư nói đợi vết thương hoàn toàn khép miệng sẽ tiến hành thủ thuật là sẹo vì thế cũng không lưu lại dấu vết quá lớn. Tô Lưu Cảnh không quan tâm mấy, gương mặt này, mỗi lần nhìn thấy sẽ khiến cô không tự chủ được mà nhớ tới Tiếu Như Nghê.

Thậm chí có thời điểm cô còn sinh ra một ý niệm tà ác: cứ để nguyên vết dẹo như thế, từ đó có thể xóa hết tất cả những điểm liên quan đến Tiếu Như Nghê, như vậy thì cô mới có thể chân chính trở về thành chính mình.

Nghĩ đến đây, Tô Lưu Cảnh cũng tự cảm thấy bi ai cho bản thân của mình.

Cô nhìn đồng hồ, sắp đến mười giờ, thời gian Lưu Thừa hẹn đến đón cũng tới gần.

Cô không báo cho Thương Thiên Kỳ hôm nay mình xuất viện, càng không cho anh đến thăm mình, bởi vì cô biết, buổi họp báo lần trước, đã khiến cho anh chịu không ít chỉ trích cùng gièm pha của giới truyền thông. Trong khoảng thời gian này, anh bận đến sứt đầu bể trán, lỗi lầm do cô gây ra, càng không thể để cho anh phân tâm vì mình.

Đối với người đàn ông dịu dàng khiến cho cô có cảm giác phạm tội này, bản thân chỉ có thể yên lặng ở trong lòng nói một tiếng: Thật xin lỗi.

Quả nhiên, đúng mười giờ, chú Bình cùng với tài xế tới đón cô.

Chiếc xe ô tô màu đen kia, Tô Lưu Cảnh nhớ, cũng chính là chiếc xe chở cô lần đầu tiên bước vào nhà họ Hình, rõ ràng là cùng một chiếc xe, cùng một mục đích, tại sao lần này lại càng thêm khó chịu?

Bởi vì trái tim, đã thay đổi. . . . . .

Cảnh sắc ngoài cửa sổ vùn vụt thoáng qua, ánh mặt trời sáng lạn xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh hiện lên quang ảnh lấp loáng, Tô Lưu Cảnh nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn những cảnh vật quen thuộc đến chói mắt kia nữa.

Xe không biết đã dừng lại từ lúc nào, cho đến khi nghe thấy giọng nói bình thản của chú Bình vang lên bên tai: "Tô tiểu thư, đã đến."

Tô Lưu Cảnh lúc này mới từ từ mở mắt, nhìn ngôi biệt thự hoa lệ mà quen thuộc trước mắt, mảy may không hề thay đổi. Đến bây giờ cô mới phát giác, dù cô mới rời đi hơn một tháng, nhưng dường như từng chi tiết đều giống như hôm qua khắc vào trong đầu thật sâu.

Nơi này. . . . . . Đã từng ngưng tụ tất cả niềm vui mong manh mà Hình Hạo Xuyên dành cho cô, nhưng nhiều hơn, cũng lại chính là nỗi bi thương bao la, bát ngát. Cho dù như thế, cô vẫn chưa từng quên bao giờ.

Lần trước, cô lấy thân phận tình nhân đi vào nơi này, còn lần này thì sao? Cô là gì?

Tô Lưu Cảnh dùng sức đặt lên ngực, kìm chế con tim nhảy lên không ngừng, liên tục truyền tới đau đớn, ai đến nói cho cô biết: đến tột cùng nên đối mặt như thế nào, đối mặt với tòa biệt thự đồ sộ này như thế nào, nếu như đối mặt với người đàn ông kia, nếu như đối mặt với anh và người con gái ấy . . .

Hít vào một hơi thật sâu, Tô Lưu Cảnh cố gắng áp chế bản thân, đầu ngón tay vẫn không ngừng run rẩy, bước ra cửa xe, đứng ở trước cổng lớn đã từng vô tình cách trở cô với bên ngoài.

"Ai ôi, Lưu Cảnh, làm sao cháu lại quay về?", dì Lưu mới vừa mua thức ăn trở lại, nhìn thấy Tô Lưu Cảnh đã lâu không gặp, vội kinh ngạc hỏi.

Tô Lưu Cảnh lúng túng cười cười, không biết trả lời như thế nào. Cô nên nói như thế nào, nói bản thân lại một lần nữa vì tiền, vì khế ước mà chạy về đây sao?

"Tô tiểu thư, mời vào!", chú Bình khom người xuống, mặt không biểu tình nói.

Đi vào trong tòa nhà tráng lệ, dọc theo đường đi, chào đón cô là ánh mắt kinh ngạc của đám người hầu, cùng với những tiếng nghị luận nhỏ giọng nghi kỵ. Tô Lưu Cảnh cắn môi mặc kệ những ánh mắt nóng bỏng kia, đi theo chú Bình bước vào phòng khách.

"Tô tiểu thư, tiên sinh đã giao phó, cô ở lại phòng này!", chú Bình cẩn thận tỉ mỉ trình bày.

"Vâng. . .", Tô Lưu Cảnh thấp thỏm lên tiếng. Mặc dù trong lòng vẫn cảnh báo mình, chỉ bảy tháng thôi, chỉ có 210 ngày mà thôi, chớp mắt một là đã trôi qua rồi. Nhưng khi cô bước vào nơi này, từ bước đầu tiên thì đã bắt đầu hối hận. Bởi vì từng cọng cây ngọn cỏ nơi này, mỗi người ai ai cũng đều đã chứng kiến quá khứ chật vật không chịu nổi kia của cô. Cơ hồ lập tức muốn bỏ chạy trối chết. Đây chẳng khác nào hình phạt tàn khốc nhất trong địa ngục trần gian này, từng chút từng chút đánh lên trên người cô, để cho cô ngay cả một giây cũng cảm thấy khó khăn.

"Lưu Cảnh? Sao cô lại tới đây?". Chợt, một âm thanh dịu dàng đẹp đẽ chậm rãi vang lên ở trên bậc thang.

Tô Lưu Cảnh ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là Tiếu Như Nghê trong bộ váy dài màu trắng, lòng lập tức đại loạn, hốt hoảng ấp úng: "Tôi. . . Tôi. . . ." Làm thế nào đây? Cô phải làm thế nào? Nên đáp lại cô ấy như thế nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play