Trước khi xuất phát, Diệp Lạc còn lo lắng về hai chuyện.
Một là việc chuẩn bị lương thảo cung ứng;
Hai là an nguy của kinh thành.
Việc đầu tiên thì không sao, có Quân Hối ở Bộ Hộ, nàng không cần lo lắng.
Nhưng binh lực ở kinh thành thì thật sự làm người ta khó mà yên lòng.
Nàng đã cẩn thận tính toán rồi. Số tiền trong quốc khố mất tích mấy năm
trước mà để nuôi một đội quân hai mươi vạn người trong vài năm, thì
không có vấn đề. Binh mã do Bộ Binh thống lĩnh rải rác khắp cả nước,
trong thời gian ngắn thì không thể tập trung lại được. Nếu Quân Nặc thật sự âm thầm bồi dưỡng thế lực của mình, thì một khi ba nước giao chiến,
phòng thủ ở kinh thành sẽ yếu đi. Dù nàng thắng quân địch ở biên quan,
mà kinh thành thất thủ thì cũng là bại.
Cho nên nàng, Vi Kỳ, Dịch Kinh Hồng vẫn luôn nghiên cứu về phòng thủ ở Hoàng Cung và Kinh Thành.
Mà trong thời gian này, bệnh tình của Tô Uyển Nhi ngày một tốt lên.
Giản Phàm nói với nàng, dựa theo chẩn đoán của hắn thì Tô Uyển Nhi đã có thể tỉnh lại nhiều ngày rồi.
Diệp Lạc chống cằm, nhìn chằm chằm mặt bàn, không biết đang nghĩ gì mà
Giản Phàm gọi nàng mấy câu nàng đều không trả lời, Giản Phàm nhịn không
được gõ gõ bàn: “Tiểu thư?”
“Hả?” Diệp Lạc hoàn hồn, hỏi một câu:
“Giản Phàm, Tô Uyển Nhi thực sự mất trong sạch sao?” Vấn đề này nàng vẫn luôn không nhắc tới, có lẽ là trong tiềm thức, nàng thực sự không hy
vọng một nữ tử tốt đẹp như vậy, lại vì những âm mưu này mà mất đi thứ
trân quý nhất.
Giản Phàm gật gật đầu.
Diệp Lạc trầm mặc, rất lâu, nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Tính kế, thực sự có thể bất chấp thủ đoạn như thế sao?”
“Tiểu thư, kế sở dĩ được gọi là kế, là do có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào đạt được mục đích.”
Diệp Lạc cười khổ một chút: “Ta hiểu, nhưng việc của Tô Uyển Nhi, chung quy
ta cũng khó trốn được liên quan. Ngày mai ta muốn đến Tô phủ một chút.”
“Tiểu thư, ngươi tạm thời đừng đi.” Giản Phàm nhíu mày: “Tô lão nhân kia quả
thực không thể nói lý mà, già rồi hồ đồ.” Mỗi ngày nhìn sắc mặt của ông
già kia, hắn rất bực bội. Thủ đoạn vụng về như vậy, người sáng suốt đều
nhìn ra lỗ hổng. Vậy mà tên Tô Thành kia lại không thèm suy nghĩ, cứ cắn chặt lấy tiểu thư nhà hắn không buông. Lúc trước hắn còn thấy Tô Thành
này không tệ, lúc ở Hàn Lâm Viện còn chiếu cố cho tiểu thư nhà hắn, bây
giờ xem ra, lúc trước mình bị mù rồi.
Diệp Lạc lắc lắc đầu: “Ngươi thật sự nghĩ là Tô Đại Học Sĩ không phát hiện ra vấn đề sao?”
“Ông ta đã nhìn ra hả?” May mà sự nhẫn nại của Giản Phàm rất cao, mới không
nhảy dựng lên: “Sao lúc ông ta gặp ngươi vẫn là bộ dáng hận không thể
nhào lên ăn ngươi?”
“Lúc đầu ông ấy đúng là bị lửa giận che mắt,
nhưng sau khi có chứng cớ là Vô Nhai không tới Sùng Hưng, ông ấy đã biết là ta bị hãm hại. Sở dĩ ông làm như vậy, là vì ông ấy thật sự oán ta,
nếu không vì ta, thì sao Tô Uyển Nhi có thể bị tai bay vạ gió chứ? Thứ
hai, là ông ấy che giấu. Làm bộ là nhận định ta có tội, nhưng lại âm
thầm điều tra chân tướng.”
Giản Phàm xoa xoa mồ hôi trên trán: “Ta vẫn thích hợp ở trong thế giới sách thuốc và dược liệu hơn.”
Diệp Lạc nở nụ cười: “Cái này không thể trách ngươi, Tô Đại Học Sĩ thâm sâu, người bình thường sao có thể nhìn thấu?”
“Vậy ý của tiểu thư là ngươi không phải người bình thường hả?” Giản Phàm lé mắt nhìn nàng.
“Ta đương nhiên cũng là người bình thường rồi.“ Diệp Lạc đứng dậy, duỗi người: “Quân Hoằng nói cho ta biết.”
Giản Phàm khó có thể tin: “Tên Hoàng Đế ngốc kia mà có thể nhìn ra hả?”
“Ai nói hắn ngốc?”
“Không phải do tiểu thư ngươi suốt ngày tên nhóc thối tha, tên nhóc chết tiệt, tên nhóc ngu ngốc sao?”
Diệp Lạc im lặng nửa ngày: “Về sau gọi là Hoàng Thượng!”
“Dạ.”
Tô Uyển Nhi rốt cục tỉnh lại, nhưng Diệp Lạc, vẫn phải thất vọng.
Tô Uyển Nhi vừa thấy nàng liền khóc, liên tiếp trốn ra sau, hỏi cái gì cũng không đáp, chỉ có một bộ dáng sợ hãi.
Diệp Lạc thả nhẹ giọng nói: “Tô tiểu thư, sau khi ta rời đi, ngươi đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Uyển Nhi trốn trong chăn, run run.
“Ngươi đi đi, ngươi đi đi.” Tô Thành không nhìn được, ra lệnh đuổi khách.
Diệp Lạc đi ra khỏi cửa, tâm trạng nặng nề.
Nếu Tô Uyển Nhi nói không phải nàng, thì đương nhiên là tốt, nàng sẽ hoàn
toàn xóa bỏ được hiềm nghi. Nếu Tô Uyển Nhi nói là nàng, thì cũng tốt,
nàng sẽ có biện pháp chứng minh mình trong sạch.
Nhưng mà cố tinh nàng ấy là thái độ này.
Diệp Lạc ngẩng đầu nhìn trời, hiện giờ chiến sự không rõ, nàng còn chưa thể để lộ thân phận nữ nhi của mình.
“Không có việc gì đâu, chờ thêm vài ngày nữa, nàng ấy tốt hơn một chút, nhìn
thấy ngươi không còn kích động nữa, thì chúng ta lại đến.” Giản Phàm an
ủi nàng.
Quân Hoằng ở bên cạnh vẫn cau mày, vừa rồi lúc Diệp Lạc
hỏi, hắn vẫn thờ ơ lạnh nhạt. Lúc trước cảm xúc của Tô Uyển Nhi vẫn bình thường, nhưng từ khi nhìn thấy Diệp Tri mới trở nên kích động, khẩn
trương thì có một chút, nhưng mà sợ hãi hả?
“Ngươi nghĩ tới cái gì à?” Diệp Lạc đang định trả lời Giản Phàm, thì quay đầu thấy vẻ mặt Quân Hoằng.
Quân Hoằng hơi chần chờ, nhưng vẫn nói ra: “Ta luôn thấy nước mắt của Tô Uyển Nhi rất quen thuộc.”
“Quen thuộc hả?”
Quân Hoằng gật gật đầu: “Như lúc trước đám phi tử của Phụ Hoàng diễn trò để tranh thủ tình cảm. Nước mắt là thật, nhưng bi thương lại rất giả.” Tự
giễu cười cười: “Cũng có lẽ là ta đã thấy quá nhiều vẻ mặt đó của nữ tử, cho nên từ trong lòng luôn thấy không thể tin tưởng.”
“Hoàng Thượng, ý ngài là ngài thấy nước mắt của nữ tử thì đều hoài nghi hả?” Giản Phàm cũng chen vào.
Quân Hoằng đáp: “Có lẽ đây là bi ai của người lớn lên trong cung đi.”
Giản Phàm còn muốn hỏi tiếp, nhưng lại bị Diệp Lạc véo một cái bên hông, phải hít một ngụm khí lạnh.
Quân Hoằng không biết hai người xảy ra việc gì, chỉ tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình: “Tô Uyển Nhi có vẻ là đang ám chỉ Diệp Tri có liên quan tới
việc này, bằng không sao nàng ta có thể vừa thấy Diệp Tri thì cảm xúc
lại khác thường như vậy. Nàng ta là nữ nhi của Đại Học Sĩ, có gì mà chưa nhìn thấy, huống chi nàng ta gặp người khác thì không có vấn đề gì, chỉ riêng gặp Diệp Tri lại thay đổi bộ dạng?”
Diệp Lạc cũng dừng
bước, nàng biết việc mất trinh tiết đối với một nữ tử mà nói thì thê
thảm thế nào, cho nên lúc nàng vào phòng Tô Uyển Nhi, đã bị cảm giác tội lỗi và bi thương bao phủ, căn bản không thể cẩn thận đi quan sát điều
này. Lúc này nghe Quân Hoằng nói, mới thấy có chỗ cần lưu ý.
“Ý
ngươi là, nàng ấy cố ý không thừa nhận cũng không phủ nhận, như vậy thì
ta không thể tẩy sạch hiềm nghi. Một khi tương lai chứng minh được là
không phải ta, nàng cũng có thể chối bỏ trách nhiệm?”
Quân Hoằng gật đầu: “Dù sao ta thấy Tô Uyển Nhi này không thích hợp, thật không thoải mái.”
Hoàng Thượng, kỳ thật người nhìn cô nương nào cũng thấy không thoải mái đúng không? Vi Kỳ trợn mắt ở phía sau.
Diệp Lạc lắc lắc đầu: “Nhưng Tô Đại Học Sĩ không phải là người như vậy, Tô
Uyển Nhi cũng không. Bằng không, lúc trước ta cũng sẽ không nhìn trúng
nàng cho ngôi vị Hoàng Hậu của ngươi.”
Lời này vừa nói ra, không khí xung quanh nhất thời đông lạnh xuống.
“Ngươi nói, Hoàng Hậu của ta hả?”
Diệp Lạc vội vàng giải thích: “Không phải ta đã nghĩ lại rồi sao? Ngươi xem
xem, Tô Uyển Nhi xuất thân cao quý, dung mạo được xưng là khuynh thành
quốc sắc, lại tri thư thức lễ, là người không tệ.”
“Khuynh thành
quốc sắc, tri thư thức lễ?” Quân Hoằng âm dương quái khí nhắc lại một
lần: “Hừ, người quái dị.” Vung tay áo, đi mất.
“Hắn nói ta là người quái dị à?” Diệp Lạc chỉ mũi mình.
“Hắn nói vị ở Tô phủ kia kìa.” Giản Phàm ấn tay nàng xuống: “Công tử, cái
này không buồn cười chút nào, hơn nữa, Hoàng Thượng tức giận rồi.”
Quân Hoằng thật sự tức giận, hắn biết Diệp Tri không thích hắn, nhưng để hắn chính tai nghe được hắn muốn sắp xếp hôn sự cho mình, thì tâm trạng
không thể cao hứng được.
“Vi Kỳ, ngươi nói xem Tô Uyển Nhi kia thật sự đẹp sao?”
Vi Kỳ gật đầu: “Đương nhiên rồi, mỹ nữ số một số hai hoàng thành mà!”
“Chỉ như vậy cũng đòi kêu mỹ nữ hả?” Hiển nhiên Quân Hoằng không cho là đúng: “Nhàm chán.”
Nhưng việc khiến Quân Hoằng tức giận còn chưa hết, mấy ngày sau, Diệp phủ có một vị khách không mời mà đến.
“Yên Nhiên?” Diệp Lạc vào chính sảnh thì thấy một thân ảnh xinh đẹp, chính là quận chúa Quân Hồng Tụ.
“Công tử!” Quân Hồng Tụ bước nhanh tới đón.
“Yên Nhiên, ngươi sao có thể đến đây? Ta nghĩ là…….” Vẻ mặt Diệp Lạc phức
tạp, nàng nghĩ là nàng nói cho Quân Hồng Tụ chân tướng, thì chỉ có hai
kết quả. Một là Quân Hồng Tụ hận nàng giấu diếm khiến nàng ấy trao nhầm
tình cảm, đem bí mật của nàng công bố thiên hạ; Hai là Quân Hồng Tụ có
thể lý giải nỗi khổ của nàng, yên lặng rời đi, sau đó suốt đời không gặp lại. Từ lúc Quân Hồng Tụ rời đi, nàng cứ nghĩ nàng ấy đã lựa chọn loại
thứ hai. Nhưng hôm nay, Quân Hồng Tụ lại xuất hiện trước mặt nàng, hơn
nữa còn cười rất thoải mái.
Quân Hồng Tụ tiến lên, ôm chặt lấy
nàng, thân thể Diệp Lạc trong nháy mắt cứng ngắc, nhưng rất nhanh lại
trầm tĩnh lại: “Yên Nhiên, ngươi làm sao vậy?”
Miệng Quân Hồng Tụ
ghé sát bên tai nàng, nhẹ giọng nói: “Công tử, để ta ở cạnh ngươi, học
cách quên ngươi đi! Để ta có thói quen, coi ngươi là tỷ tỷ đi. Con đường của ngươi vất vả như vậy. Công tử, ta đến giúp ngươi, được không?”
Nàng đã nghĩ rất lâu, ban đầu, khi nàng thương tâm tuyệt vọng về nhà, khi
cha hỏi nàng nguyên nhân, nàng thực sự muốn không hề cố kỵ mà nói tất
cả. Nhưng lời đến bên miệng, nàng lại nghĩ tới, trong lúc nàng cô độc
nhất, bất lực nhất, lạnh lẽo nhất, là công tử mang tới sự quan tâm và ấm áp cho nàng. Kỳ thật công tử chưa từng ám chỉ hay biểu đạt bất cứ điều
gì cả. Đều là nàng đơn phương tình nguyện. Nàng chỉ là đau khổ vì yêu mà không được, vậy thì công tử sẽ thế nào? Trong lòng nàng(Diệp Lạc), có
phải là cũng có tình cảm nữ tử không? Nàng là nữ phẫn nam trang, đâu chỉ là yêu mà không có được. Nàng là yêu cũng không thể yêu, chỉ có thể lấy thân phận nam nhi, chu toàn thế sự, giấu đi mọi mong ước tốt đẹp.
Khi tuyệt vọng và thương tâm qua đi, nàng lại đau lòng vì sự bất đắc dĩ của công tử.
Nhất là khi nghe thấy công tử bị cuốn vào vụ án của Tô Uyển Nhi mà bị nhốt
vào Thiên Lao, nàng đột nhiên thông suốt, mặc kệ công tử là nam hay nữ,
nàng luôn là ngươi đã từng cho nàng ấm áp. Có lẽ sẽ có một ngày nàng có
thể yêu một nam nhân khác. Nhưng giờ phút này, tim nàng thật sự nhảy lên vì công tử, vì nàng vui, vì nàng buồn, vì nàng đau khổ.
Cho nên lúc công tử sắp xuất chinh nàng đến đây.
“Công tử, đây là mười vạn binh mã trong phủ, là đồ cưới của ta, ta mang đến
đây.” Quân Hồng Tụ lấy binh phù ra: “Phụ vương nói, giao cho ngươi là
đáng giá.”
“Yên Nhiên, ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Đồ cưới của ngươi, ta làm sao có thể nhận?”
Quân Hồng Tụ nhét binh phù vào tay nàng, và cả một phong thư: “Đây là Phụ
vương viết cho ngươi, hắn nói sau khi ngươi xem xong thì sẽ nhận.”
Diệp Lạc mở thư ra, nội dung bức thư, kỳ thật nàng đã đoán được vài phần.
Lúc trước Diệp Thập Nhất trộm binh phù, kỳ thật còn phát hiện một thứ khác, đó là nhất kiện Hoàng Bào tinh xảo. Sau đó Diệp Thập Nhất vụng trộm nói cho nàng biết, nàng bảo hắn trả nó lại, mặt khác, còn tặng thêm một
bản đồ của Sùng Hưng vương triều.
Nhàn Vân vương phủ giấu tài
nhiều năm, nếu hắn thực sự có tâm mưu phản, trong lúc loạn trong giặc
ngoài này, Sùng Hưng giang sơn thực sự tràn ngập nguy cơ. Cho nên Diệp
Lạc luôn lo lắng, để ám vệ Diệp gia ở lại giám thị.
Nàng chỉ hy
vọng, nhìn non sông Sùng Hưng vương triều, Nhàn Vân vương gia có thể thu tay lại. Đương nhiên, để lại tấm bản đồ kia, cũng có ý tứ uy hiếp, đừng tưởng rằng bí mật của Nhàn Vân vương phủ không ai biết. Bọn họ đã sớm
biết, vẫn im lặng là muốn cho hắn một cơ hội hối cải thôi.
Diệp
Lạc nhìn ra được, Nhàn Vân vương gia không phải người có dã tâm bừng
bừng, hắn chỉ là tự cho mình quá cao, không phục tên nhóc Quân Hoằng
ngồi giữ giang sơn này thôi. Cho nên nàng làm vậy, hy vọng hắn có thể
tỉnh ngộ đúng lúc.
Hiện tại xem ra, lúc trước nàng làm đúng rồi.
Thư của Nhàn Vân vương gia rất đơn giản, hắn chỉ nói hắn giao binh phù cho
Diệp Tri, nhất định có thể bảo vệ tốt non song này, không uổng công hắn
dạy dỗ vất vả nhiều năm.
Diệp Lạc thở phào nhẹ nhõm, nàng đã thắng: “Yên Nhiên, cám ơn ngươi và Phụ Vương ngươi.”
Quân Hồng Tụ cũng như trút được gánh nặng, công tử đã nhận, thật là tốt:
“Bởi vì không được gọi không thể vào kinh, nên Quân Võ dẫn theo người,
đang ở ngoài thành năm dặm.”
Giờ khắc này, mười vạn binh mã này
thật sự là đến rất đúng lúc. Diệp Lạc không nhịn được kích động, vỗ vai
Quân Hồng Tụ: “Tốt, ta có thể đi rồi.”
“Công tử.“ Quân Hồng Tụ
đuổi theo: “Ta biết biên quan nguy hiểm, ta không dám đi theo làm tăng
thêm phiền toái cho ngươi, ta sẽ ở lại Diệp phủ, cùng tiểu thiếu gia,
chờ ngươi trở về.”
“Yên Nhiên, ngươi làm ta không biết nói gì nữa?”
Quân Hồng Tụ lắc đầu: “Công tử, ta có thể giúp ngươi, là ta đã thấy cao hứng rồi.”
Có Quân Hồng Tụ ở đây, dù là Quân Nặc, cũng không dám động vào Diệp phủ,
trừ phi hắn muốn đối phó với toàn bộ dòng họ Hoàng Thân.
Việc này, đương nhiên Diệp Lạc muốn nói cho Quân Hoằng đầu tiên. Nàng sẽ giao
mười vạn binh mã này cho Dịch Kinh Hồng, phụ trách an toàn cho kinh
thành. Còn nàng có thể yên tâm đến Bộ Binh điều động Hổ Bí Doanh và Kỵ
Binh Doanh.
Nhưng khi nàng đi vào ngự thư phòng, đã nhận ra gió
thổi mưa giông trước cơn bão, Quân Hoằng đang luyện chữ, mà Vi Kỳ và
Chiêm Xuân, lại một người chiếm một góc, kinh hỉ nhìn nàng.
Diệp Lạc xác định, nàng chưa từng nhận được ánh mắt hoan nghênh của Vi Kỳ bao giờ.
“Quân Hoằng, ngươi thật là nhàn rỗi, còn có thể luyện chữ à?”
Quân Hoằng không để ý đến nàng.
Diệp Lạc lại hỏi một câu: “Quân Hoằng, Hoàng Thượng?”
Rất lâu sau, Quân Hoằng mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt nặng nề: “Diệp Tri, ngươi nhận đồ cưới của Quân Hồng Tụ rồi à?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT