Đưa tang Diệp Cạnh vào lúc bình minh. Đằng sau, không có người ngoài quấy rầy, tất cả đều là người Diệp gia.
Diệp Tri khiêng quan tài, đưa đến cửa lớn, sau đó đứng lại: “Gia gia,
cháu đưa ngài đến nơi đây thôi, con đường kế tiếp, Lạc Lạc sẽ bồi ngài.”
Diệp Lạc buông Phó Thanh Nguyệt ra: “Tẩu tử, tẩu cùng ca ca đưa đến đây
thôi, đường lên núi không dễ đi, hai người ở nhà chờ muội về.”
Phó Thanh Nguyệt gật gật đầu, vuốt tóc nàng:”Lạc Lạc, chúng ta ở nhà chờ muội.”
“Được!”
Đoàn người đi ra ngoài, thân hình gầy yếu của Diệp Lạc trông càng gầy yếu hơn khi mặc đồ màu trắng.
Diệp Tri bám vào khung cửa, cổ họng cảm thấy khó chịu: “Thanh Nguyệt,
nếu huynh đi rồi, đừng đưa huynh đến chỗ phần mộ tổ tiên, để huynh ở sau núi thôi.”
“Diệp đại ca!” Phó Thanh Nguyệt giữ chặt tay hắn, hắn an ủi vỗ vỗ nàng,
tiếp tục nói: “Mỗi lần đưa tiễn người thân như vậy, Lạc Lạc sẽ rất khó
chịu. Huynh muốn ở lại gần nhà, cùng muội, cùng Lạc Lạc, sau này khi mọi người đều đi rồi thì cùng nhau chuyển đến phần mộ tổ tiên, được không?”
Phó Thanh Nguyệt hít mũi, cười,“Được, muội nghe lời huynh.”
Diệp Tri cười cười,“Muội nghe thì có ích gì, Lạc Lạc nghe mới được. Nha
đầu kia tính tình quật cường, không biết ai mới kiềm chế được đây?”
“Diệp đại ca, Lạc Lạc vẫn phẫn nam trang với thân phận của huynh như
vậy, thì chung thân đại sự của muội ấy sau này, làm thế nào bây giờ?”
Diệp Tri nhìn ra xa, hơn nửa ngày, mới nhẹ giọng nói: “Huynh sẽ tìm được biện pháp giải quyết.” Làm sao hắn có thể để muội muội duy nhất lãng
phí thanh xuân được.
Phó Thanh Nguyệt đột nhiên thở dài một hơi.
“Làm sao vậy?” Diệp Tri hỏi nàng.
Nàng lắc đầu: “Muội chỉ đang nghĩ, là người thế nào mới có thể xứng đôi với Lạc Lạc đây! Cái này rất khó.”
“Cũng không quá khó đâu.” Diệp tri không biết nghĩ tới cái gì, cười khẽ: “Trong phủ có nhiều mà, gia gia đã sớm chuẩn bị tốt rồi.”
“Chuẩn bị tốt?” Phó Thanh Nguyệt ngạc nhiên.
“Chỉ cần muội ấy muốn gả, sẽ có một đống người muốn cưới.” Điều hắn lo nhất là, tâm ý của nha đầu kia thôi.
Trên đỉnh núi, gió rất lớn, cũng rất lạnh.
Mặt trời đã dần dần cao lên, Diệp Lạc vẫn ngồi trước mộ không động đậy.
Nàng vuốt ve bia mộ lạnh như băng, muốn ở chung với gia gia thêm một lúc, nụ cười hiền hòa trước kia, nay đã bị chôn dưới đất.
Sinh lão bệnh tử, không phải thứ người ta có thể khống chế. Nhưng, gia gia nàng, cũng không chết dưới quy luật tự nhiên.
“Gia gia, cháu biết người muốn cho cháu tự do tự tại đi ngao du như
trước đây. Nhưng mà,... ...” Nàng tựa đầu vào trên tấm bia đá, nhắm hai
mắt lại,“Nhưng mà, cháu không quay lại được nữa rồi.”
Đúng vậy, không quay lại được nữa, trước kia nàng tùy ý bừa bãi, là vì
phía sau có người mỉm cười nhìn nàng. Bất cứ lúc nào nàng quay đầu, đều
có thể nhìn thấy sự ấm áp kia, cho nên, sự tiêu sái của nàng, là yêu và
được yêu.
Mà nay, cho dù non nước đẹp như tranh, chân nàng đi tứ hải, cũng chỉ có thể gọi là phiêu bạt, một thân một mình phiêu bạt.
“Gia gia, cháu biết cháu đang làm gì, Quân Hoằng…” Nàng dừng một chút,
tiếp tục nói: “Quân Hoằng là một Thái Tử không tồi, cháu nghĩ, hắn sẽ là Quân Vương tốt, đáng để cháu bồi hắn một thời gian. Sau này, chờ khi
hắn không cần cháu nữa, cháu sẽ tự rời đi. Cho đến lúc đó, nếu vẫn còn
phong cảnh tế nguyệt, Lạc Lạc sẽ không bỏ qua nữa.”
Nàng đứng dậy, giọng nói thanh lãnh mà kiên định: “Gia gia, tuy Lạc Lạc
thân là nữ tử, nhưng cũng có thể làm nên chuyện. Cho dù con đường phía
trước khó khăn, cháu cũng muốn đi tiếp.”
Giản Phàm cúi đầu, đứng sau lưng Diệp Lạc, không dám nhìn thẳng.
“Đi thôi, chúng ta đi về!” Diệp Lạc vẫy tay, dẫn Phong Gian Ảnh rời đi.
Giản Phàm và Tang Du nhìn nhau, cùng quỳ xuống trước mộ Diệp Cạnh, lạy một cái.
Tang Du thấp giọng nói,“Lão thái gia, tiểu thư vẫn còn có đám người bọn cháu, ngài cứ yên tâm.”
“Tiểu thư, bây giờ đi đâu?” Phong Gian Ảnh hỏi nàng.
Diệp Lạc nắm chặt dây cương: “Hoàng cung.”
Đối với việc Diệp Lạc đến đây, Quân Bách vừa mừng vừa sợ, hắn cố gắng
chống người ngồi xuống, đang định nói chuyện, lại nhớ tới cái gì, vội
vàng cho thái giám cung nữ bên cạnh lui xuống, rồi mới hỏi: “Ngươi,
ngươi không đi?”
Đối với hoàng cung nàng luôn có thái độ tránh không kịp, hắn vốn nghĩ là khi nàng cầm được thánh chỉ kia, nàng sẽ cao chạy xa bay mới đúng.
Diệp Lạc lắc lắc đầu, có lẽ trong giờ khắc này, nàng ít nhiều có thể
hiểu sự lo lắng Quân Bách. Giang sơn của Sùng Hưng vương triều, tuyệt
đối không thể giao cho một người có thể ra tay với chính phụ thân mình:
“Người có thể giết cha mình, không thể ngồi ở trên vị trí này.”
Sắc mặt Quân Bách vốn khó coi, lại ảm đạm một chút, một lúc lâu sau, hắn mới nói: “Sẽ không phải Nặc nhi.”
“Mặc kệ là ai, ngài muốn ta phụ tá thái tử, ta đã đáp ứng ngài thì ta sẽ không nuốt lời. Gia gia vì ngài mà chết, chứng tỏ ngài đáng giá, mà ta, sẽ hoàn thành việc đã đáp ứng.”
Quân Bách nhìn nàng: “Cả nhà Diệp gia, không có ai là người thường.”
“Đó là vì thiếu...” Diệp Lạc thốt ra. Thấy biểu tình cứng đờ của Quân
Bách, nàng mới ho một tiếng: “Ý của ta là, đứa nhỏ càng thiếu thốn tình
thương thì càng tốn nhiều tâm tư bồi dưỡng.”
Quân Bách khẽ lắc đầu, sau đó nở nụ cười, đứa nhỏ này, trí tuệ vô song, thật khó tìm.
“Hoàng Thượng, ngài, có chuẩn bị gì không?” Tuy nói vấn đề này vào lúc
này sẽ làm tổn thương người ta. Nhưng nếu đã quyết định làm tiếp, nàng
tuyệt đối không cho phép có bất cứ sai sót gì.
Với thân thể hiện tại của Quân Bách, khẳng định không chống đỡ được bao
lâu, không phòng ngừa chu đáo thì sau này càng khó giải quyết.
Quân Bách lấy một quyển sách dưới gối ra, đưa cho nàng: “Đây là toàn bộ
người trẫm xếp vào các bộ, trong tay thái tử cũng có một phần.”
Diệp Lạc nhìn lướt từ đầu tới đuôi một lần, một lúc lâu sau, nàng mới ngẩng đầu hỏi: “Ôn Định là người của ngài?”
“Trẫm từng nghĩ vậy.”
Diệp Lạc cười cười: “Lòng người thay đổi, đúng là không thể nắm chắc.”
Lông mày nàng hơi nhíu lại: “Nhưng mà, điều này cũng nói lên có rất
nhiều người cũng không tin cậy được.”
Quân Bách gật gật đầu: “Hoằng nhi đã muốn tìm ra một số người, ngươi có thể đi hỏi nó.”
“Không cần.” Diệp Lạc lắc đầu: “Chỗ hắn, thần tự có biện pháp, ngài không cần nói cho hắn biết.”
“Ngươi vẫn không muốn cho Hoằng nhi biết rõ lập trường của ngươi?”
“Không cần.”
“Trẫm lo lắng nó không biết rõ tình huống, lại nhằm vào ngươi.” Hắn
không quên lúc hai người họ gặp mặt lần đầu đã đối chọi gay gắt rồi.
Nhớ tới biểu hiện gần đây của vị Thái Tử Điện Hạ kia, Diệp Lạc im lặng.
“Nếu không, trẫm cứ nhắc nhở nó một chút?”
“Hoàng Thượng, thần tự có chừng mực, ngài yên tâm, đến lúc không thể
không nói, không phải ta còn có thánh chỉ của ngài sao? Không sao đâu.”
“Tốt lắm, vậy theo Diệp khanh đi.”
Diệp Lạc gật đầu, cất quyển sách nhỏ vào trong lòng.
“Tiếp theo, còn hai việc nữa.” Quân Bách nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi:
“Thời gian của Trẫm không còn nhiều. Trẫm muốn để Thái Tử kế vị. Nếu
không sau khi Trẫm đi, lại nổi lên phong ba. Một việc khác là đại hôn
của thái tử.”
Diệp Lạc gật đầu,“Hoàng Thượng nói đúng.”
“Ngươi, vẫn không có tình cảm với thái tử sao? Nếu ngươi gật đầu, trẫm
cam đoan, ngươi sẽ đứng đầu tam cung.” Quân Bách mong chờ nhìn nàng.
“Đa tạ Hoàng Thượng ưu ái, nhưng lòng thần vẫn vậy, chưa bao giờ thay
đổi.” Nàng cười: “Thà làm vợ người nghèo, không làm người Hoàng gia.”
Quân Bách thở dài một hơi: “Mẫu hậu Hoằng nhi xuất thân hèn mọn