Ngày hôm sau, Quân Hoằng quả nhiên đúng hẹn đến phủ, chỉ dẫn theo Dịch Kinh Hồng cùng thị vệ Vi Kỳ bên người.
Thấy Diệp Lạc cầm hai cái bát đi ra, Phong Gian Ảnh khóe mắt giật
giật kịch liệt, mà Dịch Kinh Hồng thong thả thở dài một hơi, chuyển tầm
mắt về phía khác.
Vi Kỳ nhảy ra, “Ba” một tiếng rút trường kiếm, mũi kiếm chỉ trước mặt Diệp Lạc, “Diệp Tri lớn mật!”
Diệp Lạc lại nhìn trường kiếm trước mát mà không sợ hãi, nàng hì hì cười, “Điện hạ, không phải ngài đã đáp ứng ta sao?”
Vi Kỳ một bước cũng không nhường, lớn tiếng quát, “Bát lớn như vậy, Diệp Tri, ngươi bụng dạ khó lường!”
Diệp Lạc lấy tay nhẹ nhàng đẩy mũi kiếm của hắn ra, thật cẩn thận để
bát lên bàn bên cạnh Quân Hoằng, sau đó chờ mong nhìn về phía hắn.
Quân Hoằng nhìn nàng một cái, không rên một tiếng kéo ống tay áo, động tác cực nhanh một đao hạ xuống.
“Điện hạ!” Vi Kỳ thét lên kinh hãi, lại chỉ kịp bổ nhào tới bên người hắn, đành trơ mắt nhìn máu đỏ tươi tiếp tục chảy ra.
Hắn oán hận trừng mắt nhìn Diệp Lạc, nếu ánh mắt có thể giết người phỏng chừng Diệp Lạc đã bị hắn giết chết cả ngàn cả vạn lần.
Chén vừa đầy, một cái chén khác lại để vào rất nhanh, mùi máu tươi nồng đậm lan tràn trong sảnh.
Gương mặt Quân Hoằng dần dần tái nhợt, Giản Phàm nhíu mày, lặng yên lấy một cái bình nhỏ trong hòm thuốc ra.
Bát đã đầy, Quân Hoằng thân hình lung lay, Giản Phàm cầm trong tay
dược liệu đi đến trước mặt Quân Hoằng, lại bị Vi Kỳ ngăn trở, “Cái gì?”
“Dược bổ huyết.”
Vi Kỳ vươn một bàn tay đến, “Đưa ta nếm thử trước.”
“Không sao!” Quân Hoằng nhắm mắt nói.
Vi Kỳ nghe thế mới buông tay, Giản Phàm để hắn dùng dược rồi bắt đầu băng bó.
Phong Gian Ảnh đi đến bên cạnh bàn, Diệp Lạc cũng đi qua, nhỏ giọng
hỏi, “Phong Gian, nghe nói hắn từng trúng độc, liệu trong máu có còn độc hay không a? Cũng không biết có thể dùng không, ngươi thử trước xem.”
“Phanh” một tiếng, Quân Hoằng một cước đá ngã ghế bên cạnh, chỉ vào
Diệp Lạc, “Diệp Tri, ngươi, cái đồ vô tâm vô phế……” Nói còn chưa dứt lời hắn đã ngã xuống.
“Điện hạ!”
“Điện hạ!” Dịch Kinh Hồng cùng Vi Kỳ vội vàng một trái một phải đỡ được hắn.
“Công tử!” Phong Gian Ảnh bất đắc dĩ thở dài một hơi rất là đồng tình nhìn Quân Hoằng đang hôn mê, đáng thương thay thái tử điện hạ đã giúp
phải một tên bạch nhãn lang .
Diệp Lạc rất vô tội nhìn lại mọi người, nàng chỉ ăn ngay nói thật thôi mà. =))))))
Nhưng nhìn Quân Hoằng sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nàng rốt cục cũng thấy có chút áy náy nho nhỏ, được rồi, người ta đã không quản an nguy
không nói hai lời mà cho mình hai chén máu, nàng không mang ơn thì thôi
còn dám ghét bỏ. Cũng khó trách hắn chảy hết hai bát lớn đầy máu mà vẫn
không ngã xuống, một câu nói của nàng lại khiến hắn hôn mê ngay tắp lự.
Vì áy náy đó mà nàng tự mình trải chiếu xếp chăn, lại ở một bên đợi người nào đó tỉnh lại.
Thật sự là rất nhàm chán, không muốn lại trừng mắt nhìn nhau cùng Vi
Kỳ, nàng đành hai tay chống má ngồi ở bên giường cẩn thận đánh giá Quân
Hoằng.
Nói thật, nhìn Quân Hoằng yên lặng ngủ, kỳ thật trông rất được.
Như đột nhiên phát hiện ra việc kỳ lạ, nàng nhìn qua nhìn lại đánh giá khuôn mặt Quân Hoằng.
“Ngươi đang nhìn cái gì?” Vi Kỳ thật sự chán ghét người này vô cùng, chả thấy hắn tốt điểm nào.
Diệp Lạc chỉ chỉ mặt Quân Hoằng, “Ngươi không biết là tiểu tử này có bộ dạng rất đẹp à, chậc chậc, đáng tiếc một túi da đẹp đẽ!”
“Ngươi nói ai là tiểu tử này……” Mắt thấy Vi Kỳ lại muốn nhảy dựng
lên, Diệp Lạc làm một cái thủ thế chỉ vào Quân Hoằng, nhỏ giọng nói,
“Đừng đánh thức thái tử điện hạ quý giá của nhà ngươi.”
Vi Kỳ quay đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên thấy Quân Hoằng thoáng nhíu mày, đành phải tâm không cam tình không nguyện mà ngậm miệng, tiếp tục
dùng ánh mắt giết người.
Mặt trời ngã về tây, ánh nắng cuối chiều sắp tắt.
Diệp Lạc hai tay chống mặt, ghé vào phía trước cửa sổ ngơ ngác nhìn
ra xa. Ánh sáng mờ chiếu vào khuôn mặt nàng lộ ra sự mê ly dụ hoặc.
Quân Hoằng mở mắt là thấy cảnh tượng như vậy, như thực như mơ, trong
khoảnh khắc không rõ mình đang tỉnh hay vẫn ở trong mộng, “Diệp Tri!”
Hắn gọi một tiếng.
Diệp Lạc quay đầu lại, hai mắt sáng ngời, cười sáng lạn, “Ngươi tỉnh.”
Nàng vội vã chạy tới nhìn kỹ sắc mặt của hắn, “Bây giờ trông đỡ hơn
nhiều rồi, ngươi không có việc gì chứ, có thấy choáng váng đầu hay khó
chịu gì không?”
Quân Hoằng lại nhắm hai mắt lại.
“A? Còn khó chịu sao!” Một đôi tay chạm lên trán hắn, mềm mại mang theo xúc cảm tinh tế, “Ta đi gọi Giản Phàm đến.”
Cảm giác sự mềm mại muốn rời đi, Quân Hoằng theo phản xạ giữ bàn tay trên trán lại.
Tay nàng mềm mại không xương, nội tâm Quân Hoằng hơi hơi nhảy dựng,
hắn mở mắt ra ánh mắt trong trẻo dọa người, “Đây không phải mộng?”
Trong ấn tượng Diệp Tri chưa từng đối đãi với hắn bằng vẻ mặt ôn hoà như vậy.
Diệp Lạc kỳ thật cũng có chút không được tự nhiên, dù sao vậy bàn tay lớn như cầm tay nàng, chỗ chạm tay nhau truyền đến nguồn nhiệt nóng
rực, muốn xem nhẹ cũng không dễ dàng.
Nàng cười cười, dùng sức rút tay ra, “Vi Kỳ, ngươi mau vào, điện hạ nhà ngươi tỉnh.”
Lời của nàng vừa dứt Vi Kỳ liền bưng một chén thuốc vào, “Điện hạ, ngài tỉnh, uống chút dược.”
Diệp Lạc nhân cơ hội đứng sang một bên, Quân Hoằng nhìn nàng một cái, tự mình ngồi dậy nhận thuốc uống.
“Điện hạ, không phải ngài sợ nhất uống thuốc sao?” Vi Kỳ ở bên cạnh
mở to hai mắt, bình thường điện hạ nhà bọn họ mà có thể không uống dược
thì nhất định sẽ không uống, nếu thật sự không thể không uống thì cũng
phải ép buộc hạ nhân bọn họ tới khổ sở mới miễn cưỡng uống, sao hôm nay
uống thuốc mà thống khoái như vậy?
“Lắm miệng!” Quân Hoằng quát một tiếng.
Diệp Lạc hé miệng cười khẽ, tầm mắt đảo về phía Quân Hoằng đang chuyển mặt về phía khác.
Vi Kỳ cầm chén thuốc không đi ra ngoài, Quân Hoằng xốc chăn lên ngồi bên giường, sau đó nhìn Diệp Lạc.
Diệp Lạc bị hắn nhìn trong lòng kỳ lạ, “Làm sao vậy?”
Quân Hoằng vẫn nhìn nàng không lên tiếng, lại đợi một lúc thấy Diệp
Lạc không có phản ứng đành tự mình lấy giầy phía dưới giường rồi bắt đầu mặc quần áo.
Diệp Lạc lặng im, nàng rốt cục hiểu vị thái tử điện hạ này là chờ
nàng hầu hạ hắn thay quần áo đây. Đáng tiếc nàng không biết thức thời,
người ta đành phải tự mình động thủ.
Ngầm bĩu môi, bảo nàng động thủ hầu hạ nam nhân cho tới hôm nay mới có hai người.
Đột nhiên trước mắt tối sầm, nàng ngửa đầu phát hiện Quân Hoằng đã mặc xong đứng trước mặt nàng, đang cúi đầu im lặng nhìn nàng.
“Làm sao vậy?” Diệp Lạc rốt cục phát hiện chiều cao chênh lệch giữa
hai người, nàng lui về sau hai bước mới miễn cưỡng không phải nghển cổ
nhìn hắn.
Sao tự dưng lại cao như vậy làm chi! Nàng âm thầm nói trong lòng, hoàn toàn không cảm thấy bản thân mình lùn.
“Diệp phủ các ngươi chắc đang làm cơm?” Quân Hoằng hỏi.
“Hả?” Diệp Lạc không hiểu được.
“Từ lúc đến đây bản cung còn chưa ăn chén cơm nào, bản cung đói bụng.”
Chỉ một câu này đã dễ dàng gợi lên sự ngại ngùng đáy lòng còn lưu
lại, Diệp Lạc nắm tay hắn chạy về phía trước, “Đi, mang ngươi đi ăn
cơm.”
Quân Hoằng bước sau nửa bước, bị Diệp Lạc kéo về phía trước, ánh mắt của hắn dừng trên hai tay đang nắm chặt.
Diệp Lạc lại không nghĩ nhiều như vậy, nàng thầm nghĩ đưa một người
đói bụng người đi ăn cơm, hơn nữa bây giờ người này còn mang theo chút
đáng thương.
Trong phòng bếp khí nóng hôi hổi, mọi người đang vội vàng chuẩn bị bữa tối.
Diệp Lạc kéo hắn tới, nhìn trái nhìn phải.
Đầu bếp Kim Tam liếc mắt một cái đã thấy nàng, nhất thời trợn tròn
ánh mắt, “Công tử, ngài lại tới đây ăn vụng? Đi ra ngoài, đi ra ngoài,
sắp xong rồi.”
Diệp Lạc lộ ra nụ cười tươi rói lấy lòng, “Kim thúc, ta đói bụng, rất đói bụng.” Còn liên tục gật đầu tăng thêm tính chân thực.
Kim Tam lấy một đĩa hoa quế cao bên cạnh lồng hấp đưa cho nàng, “Mang ra ngoài ăn đi, đừng ở chỗ này vướng chân vướng tay.”
“Kim thúc, lại cho mỗi một đĩa, một đĩa sao đủ.”
“Ăn thêm nữa thì lát ăn không ngon, đi đi đi!” Kim Tam vung tay lên, quét nàng và Quân Hoằng ra phòng bếp như là quét rác.
Quân Hoằng đen mặt theo sau, “Hạ nhân Diệp phủ các ngươi thật là làm
càn!” Nếu không phải tay bị nàng lôi kéo hắn đã sớm tát người kia rồi.
Đáng thương thay thái tử điện hạ, lực chú ý đã hoàn toàn tập trung ở
cái nắm tay của người nào đó, căn bản đã quên mất vốn dĩ con người có
hai tay.
“Ừ, thật sự là làm càn!” Diệp Lạc gật đầu đồng ý, lôi kéo hắn đi đến
một chỗ im lặng, buông hắn ra cầm một khối hoa quế cao đưa đến trong
miệng hắn, “Này, ăn một khối.”
Quân Hoằng còn chưa kịp phản ứng miệng đã bị nhét vào một khối, quả nhiên rất ngon.
“Thế nào?” Hai mắt nàng trong suốt rực sáng nhìn hắn.
Quân Hoằng gật đầu, “Ăn ngon!”
Diệp Lạc nhất thời cảm thấy mỹ mãn nở nụ cười như chính nàng nhận
được khích lệ, nàng cầm lấy một khối bỏ vào miệng mình, “Ta thích ăn
nhất đó.”
“Này, lại cho ngươi một khối.”
Một ngày này, ở một góc nhỏ sáng sủa trong Diệp viện, vị đế vương
tương lai của Sùng Hưng vương triều và vị danh tướng tương lai đang ngồi cùng nhau, ngươi một miếng ta một miếng ăn hết một đĩa hoa quế cao.
Hạ nhân Diệp phủ làm càn và không tuân thủ quy củ, trong thời gian kế tiếp Quân Hoằng lại một lần nữa được lĩnh giáo.
Trước khi ăn cơm Diệp Lạc hỏi Quân Hoằng, “Điện hạ, ngài và tùy tùng ăn riêng một bàn hay là ăn cùng chúng ta?”
Quân Hoằng nhìn nàng một cái, “Cùng ngươi ăn.”
Hắn nghĩ, hắn và Diệp Tri, thêm nữa thì là Diệp thái phó sẽ cùng ngồi ăn. Lại không ngờ rằng khi đồ ăn được bưng lên bàn là soàn soạt xuất
hiện cả một đám chạy tới, trừ bỏ hắn ngồi ở chủ vị, hai bên không còn
một vị trí trống, chỗ nào cũng có người ngồi.
Hơn nữa, trừ bỏ đồ ăn trước mặt hắn thì mọi người hơi câu thúc không
thể động vào, đồ ăn khác trên bàn quả thực chính là hình ảnh gió thu
cuốn hết lá vàng, biến mất vô cùng mau chóng.
Diệp Lạc ôm bát la hét, “Thịt nướng của ta.”
Giản Phàm chậm rãi cắn một miếng thịt nướng thơm ngào ngạt rồi mới
nói, “Ngươi ăn ít thôi, ngươi đã ăn tam miếng rồi, ăn nhiều thịt mỡ
không tốt cho cơ thể.”
“Đúng!” Tang Du đem một đĩa đồ ăn chiên đổ vào trong bát mình, “Cái này dầu mỡ, ngươi cũng gắp bốn gắp rồi, không thể ăn nữa.”
Phong Gian Ảnh gắp một đũa đầy là rau xanh để vào trong bát nàng, “Cái này nên ăn nhiều một chút.”
Diệp Lạc nhìn rau xanh trong bát, mặt nhăn lại.
“Không được lãng phí lương thực.” Diệp lão ông lên tiếng.
Diệp Lạc mếu máo, nhìn sang bên trái, Tang Du giữ bát mình nghiêng người đi, đưa lưng về phía nàng.
Diệp Lạc bất đắc dĩ quay lại, liếc mắt một cái là thấy Quân Hoằng,
nhất thời nàng vui vẻ ra mặt. Nàng một tay cầm bát, một tay kéo ghế ngồi vào bên cạnh hắn, “Điện hạ, hôm nay ngài mất rất nhiều máu, phải bồi
bổ.”
“Ừm!” Quân Hoằng thản nhiên lên tiếng, vẫn duy trì lễ nghi ăn uống, động tác tao nhã.
“Cái này ăn tốt nhất.” Diệp Lạc đem rau xanh đặt trong bát hắn, “Ăn nhiều một chút.”
Giải quyết đồ ăn xong, ánh mắt Diệp Lạc lại quét về phía thịt nướng
trước mặt hắn, “Cái này vừa mỡ vừa ngấy, ta giúp ngươi ăn một chút.”
Quân Hoằng không lên tiếng, Diệp Lạc coi như hắn ngầm đồng ý, tự mình gắp một miếng thịt, vui vẻ vô cùng.
Quân Hoằng nhìn nàng lại nhìn rau xanh trong bát, rốt cục vẫn yên lặng ăn rau.
Rất nhiều năm sau về sau Diệp Lạc mới biết, ngày này Quân Hoằng đã phá lệ hai lần.
Hạ nhân hầu hạ trong Đông cung đều biết thái tử chưa bao giờ ăn đồ ngọt, cũng chưa bao giờ ăn đồ ăn người khác đã ăn qua.
Lúc bầu trời lấp lánh ánh sao, Diệp Lạc tiễn Quân Hoằng ra cửa.
Quân Hoằng đứng ở cửa nhìn nàng, muốn nói gì nhưng hồi lâu lại yên lặng.
Hình như Diệp Lạc hiểu hắn muốn nói gì, nàng cúi người thật sâu,
“Điện hạ, cám ơn ngài. Chuyện Diệp Tinh Dương không quá năm ngày, vi
thần sẽ làm thỏa đáng.”
Quân Hoằng trầm mặc trong chốc lát mới nói, “Người ngươi muốn cứu, là ai?”
“Thần đã muốn nói rồi, người đó so với tánh mạng thần còn quan trọng hơn.”
“Là ai?” Chấp nhất muốn biết một đáp án, hắn nặng nề hỏi lại.