“Không, Hoàng Thượng, thần không nợ!” Diệp Lạc phục hồi tinh thần lại, cười vui vẻ, “Nữ nhi Lương gia vẫn là con dâu nhà ngài.” Quân Bách cũng cười, cười đến ý vị thâm trường, “Ngươi nợ trẫm, là thái tử phi, là hoàng hậu tương lai.”

Diệp Lạc chậm rãi ngẩng đầu lên, “Hoàng Thượng, thần nghĩ, ngài rất hiểu thần.”

“Nếu không có tam cung lục viện?”

Không có, làm sao có thể không có? Hiện tại không có, không có nghĩa là về sau không có, về sau không có cũng không có nghĩa là toàn tâm toàn ý.

Ở trong lòng nam nhân luôn luôn là quốc gia đại nghĩa, nặng hơn nhiều nhi nữ tình trường. Mặc dù là nàng, thân là nữ tử nàng cũng không thể vứt bỏ kiên trì của mình, làm sao có thể khắt khe với một nam nhân đứng trên đỉnh quyền lực, bỏ qua vị trí cao cao tại thượng của quyền lực và trách nhiệm?

“Thần, không thuộc về nơi đây.” Mặc dù không có tam cung lục viện, nàng cũng tuyệt đối không thể ở lại nơi này, “Nơi này, chỉ có bốn góc bầu trời.” (Táo: từ hoàng cung nhìn lên bầu trời chỉ có bốn góc, ý là bị giam cầm tự do.)

Diệp Lạc đi rồi, Quân Bách trầm mặc thật lâu.

Từ công công vẫn hầu hạ Hoàng Thượng đi vào, thấy ngài còn tại chỗ ngồi, thật cẩn thận hô một tiếng, “Hoàng Thượng?”

Quân Bách nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Phúc Trạch, trẫm có mười bốn hoàng tử, mười người đã trưởng thành, ngươi có biết trẫm có bao nhiêu con dâu?”

Con dâu, có bao gồm nhóm thiếp thân của các hoàng tử hay những nữ nhân không rõ hay không?

Từ công công không dám võ đoán quân ý, chỉ có thể trả lời ba phải, “Trừ bỏ thái tử và thất hoàng tử, còn lại tám vị hoàng tử đều đã có một vị chính phi, hai sườn phi, còn có tiểu thiếp, nô tài không nắm rõ. Thất hoàng tử tháng sau cưới chính phi, nhưng trong phủ cũng có một trắc phi, vài thị tì.”

“Vậy ngươi nói, thái tử sẽ cưới dạng phi tử gì?”

Từ Phúc Trạch nhất thời mồ hôi lạnh đầy người, chuyện tuyển chọn thái tử phi liên quan tới cả quốc thể, người như hắn đâu dám vọng ngôn, hắn bùm một cái quỳ xuống, “Thái tử điện hạ thiên tư phi phàm, nô tài không dám vọng ngôn.”

Quân Bách phất phất tay, “Đứng lên đi!”

Hoằng nhi là đứa con mà nữ nhân ông yêu thương nhất sinh ra, phàm là điều gì hắn muốn, ông đều đã đáp ứng. Chỉ là đứa nhỏ này quả cảm kiên nghị giống mẫu thân hắn, có phải cũng kế thừa sự chấp nhất si tình của nàng hay không?

Nếu thật sự là như vậy, ông tình nguyện mong Quân Hoằng cả đời không hiểu được chữ tình, nếu không thân là một quân vương quá mức si tình cũng không phải chuyện tốt.

Trong lòng ông ẩn ẩn lo lắng cho nên ông càng muốn Diệp Lạc làm thái tử phi.

Nàng bình tĩnh cơ trí hiểu thời thế, hơn nữa vừa có thủ đoạn lại có năng lực, nếu có một ngày thái tử phạm vào tối kỵ, có nàng ở bên cũng sẽ không xảy ra chuyện gì quá lớn.

Nhưng hình như nàng không có một chút hảo cảm nào đối với hoàng cung này, vừa nghe ra ngụ ý của ông đã lập tức cự tuyệt, ngay cả chút đường thương lượng cũng không cho.

Tầm mắt Quân Bách đảo qua bài trí tráng lệ trong điện, lại nghĩ tới ánh mắt Diệp Lạc vừa anh khí lại tiêu sái, không khỏi âm thầm thở dài.

Nữ tử như vậy, rốt cục sẽ vì ai mà dừng chân?

Diệp Lạc vội vàng ra cung, lại vừa vặn giáp mặt Quân Hoằng.

Bởi vì bị ảnh hưởng lời nói của hoàng đế lúc vừa rồi nên khi nhìn thấy người này trong lòng nàng dâng lên oán giận. Thật là, đường lớn thênh thang không đi, lại đi học theo nàng chung tình làm gì. Giờ thì tốt rồi, con đường về sau của hắn và cả của nàng đều trở nên khó đi.

Vốn dĩ nàng cũng chỉ đưa ra vài hướng ý kiến cho hắn suy ngẫm, hiện giờ tự hắn đi tìm phiền toái biến thành cả hắn và nàng cùng khó chịu rồi.

Mẹ ơi, nếu hắn rơi khỏi vị trí thái tử, nàng biết đi đâu tạo ra một đế vương chân chính đây?

Nghĩ vậy, thật sự là hận không thể nhảy tới cắn hắn hai phát, lại đá thêm hai cái.

Nàng cong thắt lưng thi lễ, “Khấu kiến thái tử điện hạ.”

Quân Hoằng nhìn chằm chằm cái ót của nàng trong chốc lát, mới nói, “Bình thân.”

Diệp Lạc đứng thẳng người, mặt không thay đổi đứng ở một bên chờ Quân Hoằng đi qua. Nào ngờ nàng đợi rất lâu vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, chần chờ ngẩng đầu lên mới phát hiện Quân Hoằng còn đứng tại chỗ cũ nhìn nàng.

Nàng sờ sờ mặt, “Trên mặt thần có vết bẩn?”

Quân Hoằng lại nhìn nàng, “Vừa rồi ngươi lại trộm mắng bản cung trong lòng, hử?”

“Không có.”

“……”

Lại đợi một lát, Quân Hoằng vẫn không nhúc nhích, Diệp Lạc chắp tay, “Thần cáo lui.”

Chờ nàng đi xa, Quân Hoằng mới nghiêng đầu hỏi Chiêm Xuân đứng phía sau, “Bản cung gần đây lại chọc hắn?”

Chiêm Xuân nghĩ nghĩ, “Chắc là chuyện ngài điều hắn đến lễ bộ!”

Quân Hoằng vì thế tâm tình tốt hẳn lên, “Ai kêu hắn dám bảo thất đệ hỗ trợ hắn tới hộ bộ? Đáng đời!”

Diệp Cạnh đang ở trong thư phòng luyện chữ, bỗng nhiên “Phanh!” một tiếng cửa bị đá văng ra, tay ông run lên, một giọt mực thật to rơi xuống tờ giấy trắng.

Nhất thời ông cáu giận, “Lại tức giận cái gì thế?”

Trong phủ, trừ bỏ nha đầu kia thì không ai có lá gan này.

Diệp Lạc thở phì phì vọt vào, ngồi ở ghế đối diện, nhìn chằm chằm vào gia gia nhà mình.

Diệp Cạnh bị nàng trừng mắt nhìn run cả người, hơn nữa xem ra xác thực nàng tức giận không nhẹ, đành phải buông bút trong tay, “Làm sao, tức lớn vậy à?”

“Gia gia, cháu hỏi ông, có phải ông nói chuyện trước kia về cháu ra trước mặt hoàng đế hay không?”

Diệp Cạnh nhất thời có chút chột dạ, “Ha ha, không phải ta nói ta có đứa cháu gái ngoan sao? Tùy tiện nói chuyện phiếm hai câu.”

“Nói chuyện phiếm? Ngài cùng hoàng đế nói chuyện phiếm cái gì?” Diệp Lạc sắp khóc, “Giờ thì tốt rồi, bị lão hoàng đế kia nhớ thương, cháu làm sao có thể sống yên ổn.”

“Lạc Lạc, cháu đang nói cái gì?” Diệp lão ông trái tim cũng run lên.

“Cháu dám khẳng định lão hoàng đế kia nhất định có dã tâm phá huỷ cháu.” Diệp Lạc một chưởng đập lên bàn.

Trái tim Diệp lão ông cũng kịch liệt chấn động, “Lạc Lạc, không phải ý cháu là hoàng đế coi trọng cháu chứ?” Nếu là vậy thật thì ông thật muốn khóc rồi, tên Tiểu Bách Tử đáng chết kia so với tuổi cha nó cũng không kém nhiều lắm, dám động tới cháu ông, ngày mai ông phải đi liều mạng với ngươi.

“Đúng vậy!” Diệp Lạc nghiến răng nghiến lợi.

“Quả thật là như vậy?” Diệp Cạnh cũng một chưởng đập lên bàn, “Rầm!” một tiếng, cái bàn đáng thương gãy trên mặt đất tuyên cáo sinh mệnh chấm dứt.

Ông phất tay áo, đi ra ngoài.

“Gia gia, ông đi đâu vậy?” Diệp Lạc ở phía sau gọi to.

“Tiến cung!” Diệp lão gia cũng không quay đầu lại, bước nhanh như gió.

“Lão Thái Phó đi đâu?” Phong Gian Ảnh bưng trà bước vào, nhìn bóng dáng Diệp Cạnh nói, “Có vẻ như rất tức giận.”

“Đi tìm Hoàng Thượng lý luận đi.”

“Lý luận cái gì?”

Diệp Lạc ghé vào bàn, “Đừng nói tới gia gia, Phong Gian, ta đói bụng, mang đồ ăn tới cho ta.”

“Được, vậy ngươi muốn ăn cái gì?”

“Một phần chim bồ câu, một phần thịt băm xào, một con cá hấp, ừm, lấy thêm hai món ăn chay đi. À, lấy hai chén cơm nữa.”

“Được!” Phong Gian Ảnh xoay người đi, Diệp Lạc lại gọi hắn, “Đó là ta muốn ăn, ngươi mà ăn với ta thì lấy nhiều gấp đôi đi.”

Khóe miệng Phong Gian Ảnh cố gắng kìm lại, “Công tử, may là Diệp gia có tiền.”

Hắn vừa ra ngoài, nụ cười trên mặt biến mất, nói với Tang Du đứng một bên, “Chờ nàng cơm nước xong xuôi hãy mang tin tình báo về Phong Gian quốc cho nàng xem.”

Tang Du gật gật đầu, ẩn thân tại phía sau cây cối âm u.

Phong Gian Ảnh đi vào phòng bếp, “Làm thêm vài món thức ăn, công tử đói bụng.”

Công tử đói bụng, tức là cần phải chuẩn bị rất nhiều, mọi người đều ngầm hiểu bắt đầu bận rộn lên.

Diệp Lạc ăn xong, duỗi người, “Tang Du, vào đi.”

Phong Gian Ảnh kinh ngạc ngẩng đầu, Diệp Lạc cười cười, “Ta biết lúc trước là Tang Du đến cùng ngươi.”

“Cái gì cũng không gạt được ngươi.”

“Có đôi khi quá mức thông minh cũng không phải là chuyện tốt.” Diệp Lạc ngồi thẳng thân mình, Tang Du đưa cho nàng một phong thơ, “Hôm nay vừa lấy được.”

Diệp Lạc mở thư, sau khi xem xong mặt không chút thay đổi.

“Công tử?” Phong Gian Ảnh có chút lo lắng, đi qua, nhẹ nhàng đặt lên vai của nàng, quả nhiên như hắn đoán, Phong Phi Tự và công tử có quen biết.

Diệp Lạc nhắm mắt, một hồi lâu sau mới mở ra, “Các ngươi đi xuống trước đi.”

Phong Gian Ảnh thu thập mọi thứ rồi đi, Tang Du lại không có động đậy, Phong Gian Ảnh đẩy hắn, hắn ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn về phía Diệp Lạc, “Công tử, tên gian tế Hoa Gian quốc trà trộn vào trong cung xử lý thế nào bây giờ?”

Diệp Lạc lắc lắc đầu, “Tang Du, ngươi để ta nghĩ đã.”

Phong Gian Ảnh dung sức kéo Tang Du ra khỏi phòng, đập một phát lên đầu hắn, “Ngươi, lão Tang dở hơi, Tang đầu gỗ ngu dốt, không nhận ra nàng đang thương tâm sao, còn kỳ kèo hỏi mãi không buông.”

Tang Du đẩy tay hắn, nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, “Người như vậy, không đáng để tiểu thư thương tâm.”

Phong Gian Ảnh ngẩn người, khụ một tiếng, “Tang Du, ngươi không ngu dốt chút nào, thật đấy.”

Tang Du liếc mắt nhìn hắn một cái, “Đương nhiên, tên của ta là tiểu công tử đặt.”

Trong phòng, Diệp Lạc ngồi yên thật lâu.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, nàng mới châm đèn, trong ánh đèn, hai mắt nàng ngời sáng như sao, loé lên lúc sáng lúc tối. Nàng mở lồng đèn, đem giấy viết thư đặt trên đèn chậm rãi đốt, sau đó hóa thành tro tàn.

Mở cửa phòng, nàng đi đến hậu viện, chẳng dùng khinh công mà đi đến một cái thang, trèo lên nóc nhà.

Nằm trên nóc nhà, có thể nhìn bầu trời đầy những vì tinh tú, yên tĩnh và đẹp đẽ.

Cho dù mắt có rơi lệ, cũng sẽ chậm rãi chảy ngược vào đáy lòng, sẽ không lưu lại khuôn mặt chút dấu vết bi thương nào.

“Công tử, chúng ta đi xuống, được không?” Đêm khuya càng thêm lạnh, Phong Gian Ảnh cầm áo choàng trên người nàng, nhưng vẫn không ngăn được người nàng lạnh dần.

“Không, ta muốn ngồi thêm một lát.”

“Công tử!”

Nàng đặt hai tay gối sau đầu, không chớp mắt nhìn bầu trời rộng lớn, “Phong Gian, ngươi biết không, mỗi một vì sao trên bầu trời tượng trưng cho một người, mỗi người đều có một vì sao của riêng mình.”

Phong Gian Ảnh thấp giọng nói, “Vì sao của công tử, nhất định vì sao là vì sao sáng nhất, đẹp nhất ở kia.”

“Đúng vậy!” Diệp Lạc lẩm bẩm nói, “Vì sao sáng nhất, cách các vì sao khác rất xa, kỳ thật rất đáng thương.”

“Công tử,” Phong Gian Ảnh không nhịn được, “Người kia, không đáng. Người khiến công tử thương tâm, tuyệt đối không phải mái ấm của ngài.”

“Không,” Diệp Lạc lắc lắc đầu, quay mặt nhìn hắn, “Ngươi cho rằng vì huynh ấy thành thân với Tương Vân quận chúa nên ta thương tâm sao?”

“Công tử……”

Diệp Lạc nở nụ cười, hai mắt cong cong như làn nước thu, “Ta là trong lòng đau.”

Sư huynh, cưới một nữ nhân huynh không thương, trong lòng sẽ đau khổ biết bao?

Sư huynh, trong lòng huynh, đau như thế nào, có phải cũng đau giống vậy, như một lưỡi dao sắc từng nhát cát một, máu tươi đầm đìa, không dám kêu, không dám gọi, trơ mắt nhìn mình tan nát cõi lòng, còn phải mạnh mẽ nở nụ cười?

Tay nàng, chậm rãi nắm chặt.

Cho dù không thể làm bạn cùng hắn, cũng hy vọng hắn có thể có được hạnh phúc chân chính.

Không nên như vậy, sư huynh, lấy khả năng của huynh, sẽ là nguyên nhân gì khiến huynh đi đến bước này?

“Lạc Lạc!” Tiếng gọi thanh nhã cực trầm thấp nàng lại nghe thấy ngay lập tức, vội vàng xoay người ngồi dậy, liền nhìn thấy Diệp Tri đang khoác áo choàng, đứng ở dưới mái hiên nhìn nàng.

Nàng vội vàng từ nóc nhà nhảy xuống, đỡ lấy Diệp Tri, vừa tức vừa vội, “Vừa lạnh vừa tối như vậy ca ca còn chạy đến đây làm gì?”

“Ta nghe phòng bếp nói hôm nay khẩu vị của muội rất tốt, ăn rất nhiều đồ ăn.” Quả thực muội muội của hắn có thể ăn nhiều, nhưng khi ăn đặc biệt nhiều lại là lúc cảm xúc của muội ấy bất ổn.

“Có thể ăn là phúc, ca ca, huynh lo muội béo sao?”

Diệp Tri cau mày, “Ăn nhiều như vậy, Lạc Lạc, ai chọc giận khiến muội mất hứng?”

Diệp Lạc tựa đầu vào huynh trưởng, “Ca ca khiến muội mất hứng.”

“Ta làm sao?”

“Lớn như vậy rồi mà buổi tối còn chạy ra ngoài, mặc cũng không đủ ấm, lại ảnh hưởng giấc ngủ, ca ca không nghe lời.”

Diệp Tri dở khóc dở cười, “Được, ta trở về.” Đi vài bước, hắn lại quay đầu, “Phiền lòng thế nào cũng không thể ngủ trên nóc nhà, nghe chưa?”

Biết muội muội mình có tâm sự nhưng nếu nó không chịu nói, hắn cũng không nỡ ép nàng.

“Được, muội đã biết.” Diệp Lạc vẫy tay với hắn.

Lúc này Diệp Tri mới đi về.

Chờ hắn vừa đi, Diệp Lạc trả lời, “Phong Gian, Tang Du, lập tức tra xét xem chung quanh có ai theo dõi không, nếu có lập tức giải quyết, mặc kệ là người của ai.”

Tang Du tiến lên, thấp giọng nói, “Trước khi đại công tử đi ra tiểu viện đã dặn ta kiểm tra, xác định không có ai.”

Diệp Lạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Ngươi nói cái gì?”

“Thuộc hạ không nhìn thấy nên cũng không nói gì. Nhưng đại công tử nghe người đưa cơm nói hôm nay ngài ăn rất nhiều, ngài ấy mới nghi ngờ.”

“Ừm, vậy là tốt rồi!” Diệp Lạc gật đầu.

“Vậy tên gian tế trong cung……?”

Trầm mặc chốc lát, Diệp Lạc nói, “Để hắn về Hoa Gian quốc, không cho phép làm hắn bị thương.”

“Rõ!”

Tang Du rời đi, Phong Gian Ảnh mang áo choàng phi đến bên người nàng, “Người đó là mối uy hiếp, ngươi không nỡ xuống tay với hắn?”

Rốt cục nữ nhân vẫn mềm lòng hơn nam nhân, trà trộn vào trong cung là tên đứng đầu bát đại thân vệ của Phong Phi Tự, Minh Các. Nàng cùng hắn quen biết từ thuở thiếu niên nên cũng quen biết luôn bát đại thân vệ, nàng biết đối với hắn bát đại thân vệ có ý nghĩa gì, bảo sao nàng hạ thủ cho được?

Có lẽ, sự mềm lòng của nàng cũng ở trong kế hoạch của hắn rồi!

Hắn biết rõ, chỉ có nàng và người nàng đào tạo ra mới có khả năng và kiến thức phá được thuật dịch dung và truy lùng của hắn.

Diệp Lạc cười tự giễu, thế gian này, không đâu không tính kế!

—oOo—

Đêm đó, trong Đông cung thu được tình báo, từ khi Diệp Tri xuất môn đến lúc Diệp Tri ngủ trên nóc nhà.

Quân Hoằng hỏi, “Ngủ trên nóc nhà, sau đó thì sao, cũng không thể cứ thế ngủ chứ?”

Dịch Kinh Hồng mắt cũng không nâng, “Sau đó, thị vệ Diệp phủ thay đổi vị trí, thám tử của chúng ta sợ bị phát hiện nên rời đi.”

Quân Hoằng gật gật đầu, “Người này sao lại thích ở ngủ trên nóc nhà thế, mất thăng bằng mà hắn cũng ngủ được!”

Nhìn lại tin tình báo đang cầm trong tay, “Diệp Tri này thật là rất ham ăn, hơn nữa hôm nay còn ăn nhiều hơn mọi khi.”

Dịch Kinh Hồng nhíu mi, ngón tay nhẹ giật giật.

Quân Hoằng nói xong, đột nhiên nhớ tới cái gì, lấy mấy tin tình báo lúc trước từng đọc mở ra, một hồi lâu sau hắn kêu “a!” một tiếng.

“Sao vậy, điện hạ?” Dịch Kinh Hồng hỏi.

Quân Hoằng đứng dậy, “Bản cung nghĩ ra rồi, lần trước lúc Diệp Tri ăn rất nhiều là ngày phương án cải cách khoa cử bị phản đối, sau đó là mấy hôm trước bị an bài đến lễ bộ, hôm nay tuy bản cung không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng khi hắn ra cung nhìn chằm chằm vào bản cung, bộ dáng có vẻ rất oán giận. Điều này chứng minh, hôm nay tâm tình Diệp Tri không hề tốt.”

Hắn cầm mấy tờ giấy trên bàn lên, trải ra, “Lúc tâm tình của hắn không tốt sẽ ăn rất nhiều, sau đó lên nóc nhà ngủ.”

Dịch Kinh Hồng nhìn về phía Quân Hoằng, có chút đăm chiêu.

Mà Quân Hoằng còn đứng tại chỗ nói, “Nhưng hôm nay, rốt cục làm sao mà hắn lại mất hứng?”

“Khụ!” Dịch Kinh Hồng thanh thanh cổ họng, nhẹ nhàng dời đề tài, “Thái tử, ngài nói trong cung chuyện có gian tế, chúng ta hiện tại đã tra xong rồi, trên cơ bản tình nghi mười người, ngài xem.”

“Ừ!” Quân Hoằng đi tới, bắt đầu cùng Dịch Kinh Hồng chậm rãi phân tích.

Cho tới khi sắc trời tối hẳn bọn họ mới tìm ra kết quả, trong đó người có thể tiếp xúc tấu chương gần nhất có một tên thái giám và một tên thị vệ tên là Lí Ngôn Mẫn, Quân Hoằng vỗ bàn, “Đi, bảo Diệp Tinh Dương đi bắt hai tên kia cho bản cung.”

“Rõ!” Dịch Kinh Hồng lĩnh mệnh rời đi.

“Đúng rồi,” Quân Hoằng lại bồi thêm một câu, “Tới Diệp phủ nhìn xem, Diệp Tri còn ngủ trên nóc nhà không?”

Dịch Kinh Hồng dưới chân lảo đảo thiếu chút té ngã, sao điện hạ còn chưa quên việc đó chứ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play