Nguyên bản là Tiểu Thảo đối với Phong Uyển Tư là có lòng thù địch, nhưng sau khi biết nàng là em gái của Phong Uyển Nhu thì địch ý không những biến mất hoàn toàn mà ngược lại còn dâng lên một loại cảm giác gần gũi, hơn nữa Phong Uyển Tư có gương mặt khá giống Phong Uyển Nhu, Tiểu Thảo cơ bản đã muốn đoán nàng là người tốt. Còn suy nghĩ xa hơn về sau sẽ có mối quan hệ ‘cô em vợ’… vì vậy… nên tạo mối quan hệ tốt cái đã.
“Xin chào!”
Tiểu Thảo khó có được chủ động chào hỏi, Phong Uyển Tư nhìn nàng lại không nghĩ tới trường hợp này, nàng không phải không phát hiện ra Tiểu Thảo thay đổi, giống như vừa rồi lại có mười phần ngu ngốc gọi nàng là “viên thuốc”, nàng còn chưa quên được lại nhanh như vậy lái sang chuyện khác.
Hừ! Không có cửa đâu!
“Cô vừa gọi tôi là gì?”
Thanh âm lạnh lùng của Phong Uyển Tư vang ra một loại cỗ lực áp đảo, Dạ Ngưng ở một bên nghe vậy liền hướng đến Tiểu Thảo đưa mắt ra hiệu.
Phong Uyển Tư, dù nói như thế nào thì cô cũng là một Trưởng phòng, cô đừng có đem chuyện người khác nói mình giống viên thuốc về làm một loại chứ?
Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Tư không nói, nàng đã phát hiện, vị tiểu muội này của Phong tổng tựa hồ đối với nàng có hận thù.
“Hừ, trừ bỏ làn da trắng hồng thì cô chẳng có điểm gì nổi bật”
Phong Uyển Tư cao thấp đánh giá Tiểu Thảo muốn nửa ngày liền cho ra kết luận này, làm Dạ Ngưng đứng bên cạnh quất một cái, còn Tiểu Thảo thì ngẩn người nhìn Phong Uyển Tư, lại quay đầu nhìn Dạ Ngưng hỏi”
“Cô ấy là đang khen mình sao?”
Dạ Ngưng nghe vậy, liền nhịn không được cười lên tiếng, cái này gọi là gì đây, gọi là ‘trượng mẫu nương’ nhìn con rễ không vừa mắt a…haha
Phong Uyển Nhu hừ lạnh một tiếng, vừa muốn nói gì đó thì cánh cửa từ phòng Tổng tài mở ra, Phong Uyển Nhu thăm dò đi ra, nhìn thấy nàng liền nhíu mày.
“Vào đây”
Tại sao lại ở đây nói mấy chuyện không đàng hoàng.
“Nhaa”
Đừng nhìn Phong Uyển Tư khác với mọi người túm là không đi, chính là đối với chị mình thì nói gì nàng nghe nấy, nàng trừng mắt nhìn Tiểu Thảo một cái, hạ ánh mắt soi mói nhìn hai người sau đó liền ngửa đầu ưỡn ngực đi vào phòng Tổng tài ra vẻ châm biếm người bên ngoài.
“Chịiiii
”
Mới đi vào vài bước, Phong Uyển Tư liền đưa hai tay quấn lấy cổ Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Tư cười làm nũng.
Phong Uyển Nhu nhìn nàng lắc đầu “Tư Tư, em rốt cuộc muốn làm gì?”
“Làm gì đâu? Em có thể làm gì chứ?” Phong Uyển Tư tuy rằng hiện tại đang cười, nhưng dù sao tâm trạng tốt đẹp của nàng cũng bị mất một nửa.
Gì đây? Mới có vài ngày mà chị đã liền ‘bắt cá hai tay’ a, cái này không được.
“Em đừng tiếp tục làm khó Tiểu Thảo..”
Phong Uyển Nhu tính cách trước giờ luôn thẳng thắn dù là muội muội cũng không có ngoại lệ, Phong Uyển Tư vừa nghe sắc mặt lập tức thay đổi, cả hai tay đang quấn lấy Phong Uyển Nhu cũng liền thu về.
“Em không đồng ý cho hai người quen nhau!”
Phong tổng nhìn nàng một cái, không nói gì, cúi đầu bắt đầu lẩm nhẩm văn kiện trong tay.
Đối phó với Phong Uyển Tư chính là nên lạnh lùng như vậy, nếu bạo lực thì sẽ càng nói càng không giải quyết được gì.
Nàng còn nhớ, trước đây khi tan học nàng lại cùng bạn bè đi dạo phố mà không đến đón Uyển Tư, rốt cục Uyển Tư liền khóc rống cả ngày, trong nhà lão quản gia khuyên mấy cũng đều không được, cuối cùng, đợi đến lúc Phong Uyển Nhu về nhà hạ lệnh bất cứ ai cũng không được để ý đến nàng thì lúc này trận náo kịch mới chấm dứt.
Ai cũng nghĩ sau chuyện này Phong Uyển Tư sẽ không bao giờ muốn để ý đến cô chị vô tình này nữa, nhưng ‘nhân giai thích ngược’, nàng không những không mang thù, ngược lại còn so với trước kia càng thích dính lấy Phong Uyển Nhu.
“Không đồng ý chính là không đồng ý, cô ta có gì tốt? Bộ dạng tầm thường,không có năng lực gì lại vừa ngu ngốc, quan trọng là cô ta lại có thể từ chối chị, cô ta quả thực là điên rồi!”
Phong Uyển Tư thực sự tức giận, trong lòng nàng, chị nàng chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, chỉ có chị nàng mới cự tuyệt người khác, làm sao lại có chỗ cho người khác cự tuyệt chị nàng.
Tiểu Thảo, cô ta chính là có mắt như mù, thực sự là muốn đem cô ta đi ngâm lòng heo cho hả dạ mối hận trong lòng.
Phong Uyển Tư thì nói muốn phát hỏa, còn Phong Uyển Nhu từ đầu đến cuối vẫn chuyên tâm nhìn lên văn kiện, không thèm để ý đến nàng.
“Chị, em đã nói với chị rồi, chị cứ làm điệu bộ này, em không phải là em của trước đây nữa, em đã nói chị không thể cùng với Tiểu Thảo quen nhau là không thể…”
Phong Uyển Tư bắt đầu khóc lóc om xòm, dù sao chị nàng cũng là của nàng, nàng có tùy tiện như thế nào cũng đều được.
Phong Uyển Nhu ánh mắt vẫn chưa để ý, lại tiếp tục lật qua văn kiện, không hề nhìn nàng.
“Được, chị cứ chờ đó!”
Phong Uyển Tư cắn răng che mặt chạy đi, biểu cảm thật thương tâm muốn chết, cảm giác như một giây cơ hồ muốn nhảy lầu tự tử.
Phong Uyển Nhu lúc này mới ngẩng đầu, lắc qua lắc lại, cầm lấy một bên điện thoại.
“Oánh Oánh, nhìn xem Tư Tư dùm tôi, nếu có chuyện gì thì lập tức báo cho tôi biết”
Người ta thường nói, không ai rõ em bằng chị, Phong Uyển Tư nghĩ cái gì, Phong Uyển Nhu đã sớm đoán được.
**
Trong văn phòng, Phong Uyển Tư lúc này không hề có bộ dạng thương tâm vừa rồi, nàng ngồi nghiêng một bên ở ghế Trưởng phòng, vừa bôi lên màu sơn móng tay vừa đánh giá người trước mắt.
Da thịt vô cùng trắng nõn, tóc dài đen thẳng tắp rủ xuống, đôi môi khéo léo, sống mũi cao kiều, đôi mắt long lanh sáng ngời, lại có một phần khí chất rất nghiêm nghị, chính xác là so với tỷ tỷ nàng có vài phần tương đồng.
“Không tệ, cô tên là gì?”
“Lăng Sương!”
“Ngay cả tên cũng đều lạnh như thế, thật tốt a. Đúng rồi, biết tôi gọi cô tới làm gì sao?”
Nhìn nhìn móng tôi được sơn hoàn hảo, Phong Uyển Tư cười cười trong lòng.
Lăng Sương nhìn nàng gật đầu.
“Dương Tiểu Thảo?”
“Đúng vậy, biết thế là tốt rồi, đi làm chuyện của cô đi”
Phong Uyển Tư phất tay đuổi người đi, về điểm này nàng lại có điểm rất giống Phong Uyển Nhu.
Lăng Sương cũng không nói nhiều liền lui ra ngòai, Phong Uyển Tư đứng dậy, ôm song chưởng, đứng ở sát cửa sổ nhìn ra ngòai.
Chị à, chỉ cần Dương Tiểu Thảo có thể vượt qua được hết thử thách, ba ba ở bên kia cho dù có liều mạng em cũng sẽ khiến cho ông ấy ưng thuận. Chỉ cần chị hạnh phúc, làm gì em cũng có thể.
***
Bởi vì vừa qua khỏi năm mới, Phong Đằng có rất nhiều hoạt động, Vương Oánh Oánh bận đến nổi không thể phân thân, nàng lại sợ Tiểu Thảo một mình làm không hết nên buổi chiều liền đưa đến một người.
“Tiểu Thảo, để chị giới thiệu cho em”
Vương Oánh Oánh hướng đến trước mặt Tiểu Thảo phất phất tay, Tiểu Thảo ngẩng đầu lên nhìn.
Có người mới a, thật tốt, mình sắp thành tiền bối rồi…
“Đây là Lăng Sương, Lăng Sương đây là Tiểu Thảo, sau này em hãy giúp nàng đi…”
Lăng Sương nhìn Tiểu Thảo ngây ngô cười thì trong lòng ít nhiều có phần kinh ngạc.
Người đơn giản như vậy, Phong tổng thực sự thích?
Đến quá trưa, Tiểu Thảo cùng Lăng Sương đều ở lại sửa sang lại các văn kiện của mỗi bộ phận, làm đến trời sập tối, Tiểu Thảo xoa xoa cái cổ yếu ớt muốn cứng đơ, nàng quay sang nhìn Lăng Sương.
Không thể không nói, Lăng Sương so với nàng thông minh hơn, làm cái gì cũng chỉ một lần là biết, thực sự là tiến bộ rất nhanh a.
“Về thôi!”
Lăng Sương nghe Tiểu Thảo vừa nói vừa buông lấy văn kiện trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn lên nàng.
“Tiểu Thảo, tôi mời cô đi ăn cơm”
“A?”
Tiểu Thảo có chút ngượng ngùng.
Làm sao được, nàng là người mới đúng chứ.
Lăng Sương nhìn Tiểu Thảo liền nhếch lên khóe môi, Tiểu Thảo lúc này chợt ngẩn người, nàng dường như thấy biểu hiện này rất quen thuộc, ngơ ngác nhìn Lăng Sương.
“Sao vậy?”
“Cô có điểm giống… có chút giống…”
“Được rồi, đi thôi!”
Lăng Sương đẩy ra ghế dựa đứng lên, tự cười cười.
Giống Phong tổng sao?
Nàng đã sớm biết, nếu không vì vậy thì Phong Uyển Tư như thế nào lại tìm được nàng.
Tiểu Thảo không để trong lòng, gật gật đầu, một bên thu dọn đồ đạc, một bên hỏi “Còn những người khác thì sao?” Kỳ thật là nàng rất muốn gọi thêm Dạ Ngưng, nhưng dù sao cũng do người ta mời, nàng cũng có chút ngượng ngùng.
“Tôi không có thói quen đi với người lạ”
Lời nói vừa rồi của Lăng Sương làm cho Tiểu Thảo có chút sững sờ.
Không có thói quen đi với người lạ? Lời này … lại thêm khí chất này… Nàng thực sự chỉ là một người mới tốt nghiệp Đại học thôi sao?
Cảm nhận được Tiểu Thảo đang chăm chú nhìn mình, Lăng Sương nghiêng đầu nhìn nàng “Làm sao vậy?”
“Không có gì!”
Tiểu Thảo lắc lắc đầu, cúi đầu tiếp tục thu dọn đồ đạc. Lăng Sương nhìn Tiểu Thảo cũng không nói thêm gì.
Phong Uyển Nhu, chị rốt cuộc vẫn là có chỗ hơn người, tất cả mọi người đều cho rằng nàng ngốc, nhưng thực tế là nàng luôn nhìn rất thấu đáo người khác…
Đến khi không còn tiếng động của đồ vật thì Tiểu Thảo đi theo Lăng Sương một trước một sau đi ra ngòai, đứng trong hành lang, Phong Uyển Tư đang cầm cà phê nhìn thấy hai người phương hướng ly khai rời khỏi thì liền cười hiếp ánh mắt.
Không tệ lắm, cá nhỏ đã nhanh như vậy liền cắn câu.
Bởi vì Lăng Sương đối với khu vực này không quen thuộc, nên Tiểu Thảo liền đưa nàng đến một quán ăn đơn giản toàn là món ăn Trung Quốc, đồ ăn cũng thực sự rất phong phú a, ngoại trừ khoai tây ra thì cũng chỉ là khoai tây…
“Tôi chọn đại, nếu cô không thích có thể chọn chỗ khác”
Tiểu Thảo cũng nhìn ra trong mắt Lăng Sương có sự kinh ngạc, chỉ là nàng không biết người ta thích ăn cái gì, cũng không thể mò mẫn tìm kiếm, như vậy thật lãng phí thời gian a.
Lăng Sương thản nhiên cười cười “Không sao!”
Đồ ăn đưa lên một lượt, mở ra một chai bia, hai người vừa nói vừa ăn, cũng rất vui vẻ, đặc biệt là Tiểu Thảo uống vài ngụm thì hai má liền hồng hồng.
Nàng thực thích Lăng Sương, Lăng Sương làm cho nàng có cảm giác so với người khác thật không giống nhau. Ví như cùng với người khác nói chuyện phiếm, đặc biệt là với Dạ Ngưng, Tiểu Thảo thường không theo kịp ý nghĩ của nàng, ngôn ngữ nói chuyện của Dạ Ngưng thường quá nhanh, Tiểu Thảo luôn theo không kịp liền rất rối, nhưng rối như thế nào cũng đành cam chịu, đến cuối cùng một bữa cơm liền biến thành Dạ Ngưng một người lầm bầm lầu bầu, có khi nàng còn bị chửi là đồ ngốc, đôi lúc Tiểu Thỏa cũng thực buồn rầu.
Có thể Lăng Sương không giống với Dạ Ngưng, nàng nguyện ý nghe Tiểu Thảo nói chuyện, ánh mắt rất chuyên chú, Tiểu Thảo từ nhỏ đến lớn, lần này mới cảm giác được hưởng thụ trong cuộc nói chuyện.
“A, đúng rồi, một hồi lúc đi nhớ đem theo khoai tây thịt bò đóng gói lại, tôi muốn đem về cho Bò Đen..”
Tiểu Thảo chỉ vào thức ăn trên bàn nói, Lăng Sương gật gật đầu, nàng hiện tại có chút lý giải được vì sao Phong tổng lại thích Tiểu Thảo.
Tiểu Thảo mười câu trong lời nói là có bảy câu nhắc về nàng, được một người như vậy yêu, lại được một người như vậy lúc nào trong lòng cũng có mình, đó là một loại hạnh phúc.
Lăng Sương nhẹ nhàng thở dài, lúc này nàng quan sát chén rượu trước mắt có chút thẩn thờ.
Em hiện tại đang ở đâu? Em lúc này đang làm gì?
“Sương Sương, cô làm sao vậy?”
Sau vài chén rượu, Tiểu Thảo cũng cảm giác như quen thuộc từ lâu, cả nick name cũng liền gọi.
Lăng Sương không đáp lời, mà nhìn vào ánh mắt Tiểu Thảo.
Tiểu Thảo nhìn vào ánh mắt Lăng Sương, nàng nhìn thấy có sự bi thương, trong lòng có chút khó sống.
Xem ra trong lòng Sương Sương cũng có người thầm thương trộm nhớ a, nhưng tại sao lại không được ở cạnh nhau hạnh phúc chứ? Ngưng Ngưng đã vậy mà Sương Sương cũng vậy, là ai…
“Ai uii, chị, nhìn xem, đấy không phải là Tiểu Thảo sao? Đến đây làm gì vậy? Lại còn cùng với ai thân tình nhìn nhau nữa?”
Tiểu Thảo đang suy nghĩ bi thương thì liền bị Phong Uyển Tư lớn giọng ngắt đi dòng suy nghĩ, nàng nhíu nhíu mày, nhìn Lăng Sương chu môi.
Tiểu Thảo bị Lăng Sương lần này ôn nhu có phần choáng váng, tuy rằng hai người nói chuyện cũng coi như thân thiết, nhưng tuyệt đối sẽ không có loại thân mật như thế này a, hơn nữa động tác này … Động tác này chính là động tác Phong tổng hay làm a.
Phong Uyển Tư kéo cánh tay Phong Uyển Nhu, lúc này tầm mắt liền nhìn thấy Lăng Sương vuốt nhẹ tóc Tiểu Thảo, tâm tình nàng lúc này trong nháy mắt liền vui mừng, mấp máy môi, quay đầu liếc nhìn biểu tình của tỷ tỷ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT