Từ ngày Tiểu Thảo rời khỏi vị trí công việc, Phong Uyển Nhu không mấy yên lòng lắm, hình ảnh Tiểu Thảo bị thương, đôi mắt nhỏ thất thần ấy luôn hiện hữu trong tâm trí nàng, nàng đi toilet số lần càng ngày càng nhiều, chỉ là muốn nhìn xem Tiểu Thảo hiện tại có bộ dạng gì, thế nhưng mỗi lần đi ngang qua, chính là một lần ngẫu nhiên gặp mặt cũng đều không có. Phong Uyển Nhu không khỏi có chút phát khí, con người này, tay chỉ bị phỏng chẳng lẽ đã muốn lười biếng nghỉ ở nhà rồi sao?
Đang lúc nghĩ ngợi, có âm thanh gõ cửa truyền tới, Phong Uyển Nhu khắc chế cảm xúc xuống, nói nhỏ: “Mời vào”
“Phong tổng, báo cáo tổng kết cuối năm tôi đem tới cho chị”
Cũng không thể không nói qua, đây là Dạ Ngưng người tạm thời trợ giúp Tiểu Thảo, một người đang rất được yêu thích, là người thẳng tính, rất có tố chất, thoạt nhìn thì rất khả ái, lại xinh xắn. Dạ Ngưng mặc một cái áo sơ mi màu lam, quần bò, làm cho người ta cảm giác như tuổi trẻ lại tràn ngập tinh thần phấn chấn, cũng là người từ Bắc Kinh tới. Lương Nhiên lần đầu tiên nhìn thấy cô bé này cũng có cảm giác không tầm thường, cùng với Tiểu Thảo hoàn toàn là hai thái cực, là người có con mắt nhìn xa khiến cho người ta phải để mắt tới, thường nói ngọc thô có thể mài, nếu giữ lại đào tạo thì chắc chắn sẽ nằm trong hàng ngũ dẫn đầu.
“Được, đặt ở đó đi”
Phong Uyển Nhu gật gật đầu, Dạ Ngưng đứng ở một bên, nhìn nhìn cái ly bên cạnh trống không, liền bước tới pha trà cho nàng.
Nhìn thấy một màu xanh biếc, lá trà lênh đênh trên mặt nước, Phong Uyển Nhu nhíu mày lại, nàng không có thói quen uống trà, điểm ấy Tiểu Thảo là người hiểu nhất. Tiểu Thảo… lại là Tiểu Thảo, Phong Uyển Nhu lại thở thật dài.
“Phong tổng không thường uống trà đúng không? Đây là do Tiểu Thảo đã dặn dò riêng cho tôi”
Dạ Ngưng vừa nói vừa đi đến phía trước cửa sổ, giật mạnh bức màn màu đen, quang mang chói mắt, ánh sáng chíu rọi khắp vào phòng, Phong Uyển Nhu không thích ứng liền nheo mắt lại, mày nhíu lại càng lúc càng chặc hơn. Chẳng lẽ đây cũng là do Tiểu Thảo nói?
Dạ Ngưng nhún vai cười cười, một chút cũng không hề nghi kỵ Phong tổng trên mặt như khối băng, nàng nhớ lấy những gì Tiểu Thảo dặn dò, cong miệng lên, ánh mắt đăm đăm nhìn lên Phong Uyển Nhu. Nhép miệng:
“Ngưng Ngưng, mấy ngày nay tay tôi có thương tích, cô nhất định phải hảo hảo giúp tôi chăm sóc Phong tổng”
… Tuy rằng Dạ Ngưng đúng là có đọng lại cho người ta có chút cảm tình, nhưng cũng khiến người ta rất có ác cảm, đặc biệt là Phong Uyển Nhu lúc này.
Dạ Ngưng nhìn Phong Uyển Nhu bộ dạng ngẩn người, trong mắt hiện lên một tia dị sắc, rất nhanh ẩn tàng rồi, nàng lại tiếp tục nói:
“Cô không biết đâu Ngưng Ngương, nàng mỗi ngày ít nhất phải uống bốn ly cà phê, ngủ cho tới bây giờ cũng không nỡ ngủ, trong phòng mặc kệ dù là thời tiết cũng che đi bức màn, rất âm u, đôi khi tới lúc thị sát, đi công tác bên ngoài cả ngày lại lao vào làm việc, có lúc cũng không ăn cơm, chỉ uống một chút nước, không thích có người đi theo hầu hạ, đôi khi tôi có cảm giác Phong tổng rất sợ sét đánh a. Cô nhất định phải giúp tôi hảo hảo chăm sóc nàng, nếu có thể, có thể giúp tôi đem ly cà phê đổi đi, đem bức màn kéo ra, thử mời nàng đi ăn vài thứ, nhắc nhở nàng nên đi ngủ a!”
Phong Uyển Nhu im lặng, mắt nhìn Dạ Ngưng “Nàng tại sao lại không nói trực tiếp?”
“Vì cô ấy sợ chị a”
Đều biết ta sợ sét đánh, nàng còn dám nói cho ngươi nghe? Không sợ ta cho ngươi một chưởng cho nàng một cước sao?
“Có cái gì sợ?”
Phong Uyển Nhu nhìn Dạ Ngưng nhíu mày, Dạ Ngưng thấy Phong tổng như vậy liền bĩu môi, chẳng thế trách Tiểu Thảo như vậy lại sợ cô, cô như vậy ai mà không sợ.
“Tôi đi ra ngoài trước, Phong tổng có việc gì cứ gọi tôi!”
Dạ Ngưng phất phất tay đi ra ngoài, bước chân nghiêm trang, thân người cố gắng thẳng tắp, thái độ thực rất đúng mực.
“Ngưng Ngưng, Phong tổng hôm nay thế nào rồi? có còn ho nữa không?”
Vừa tới nơi, Tiểu Thảo liền đặt câu hỏi, vội vàng muốn biết ngay đáp án, Dạ Ngưng liếc mắt “Bồ hỏi mình?”
“Mình chỉ là muốn hỏi một chút…”
Tiểu Thảo cúi đầu, vẽ mặt ủy khuất, Dạ Ngưng thở dài “À, khá tốt, trà mình đem lên cũng uống qua”
“Thật sao?”
Tiểu Thảo lập tức ngẩng đầu kinh hỉ nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng nhìn nàng bĩu môi, cũng không biết là nàng có hay không vẫn còn ho. Nhớ mới vừa tới công ty, người đầu tiên nhìn thấy đồng sự chính là Tiểu Thảo, lúc ấy là Vương tỷ giới thiệu, bảo nàng đi theo Tiểu Thảo học việc, hai người trong lúc vừa vào Tiểu Thảo đang ngồi trước máy vi tính, chỉ dùng một tay nhưng tốc độ đánh máy cũng rất nhanh, Dạ Ngưng vừa nhìn điệu bộ này liền cảm thấy Tiểu Thảo khẳng định so với nàng có kinh nghiệm lẫn tuổi đời, hơn nữa còn một tay đánh máy thì nhất định là một người siêng năng, nàng bước lên phía trước gọi một câu “Dương tỷ!”
Đợi một phút đồng hồ, Tiểu Thảo cũng như trước một tay đánh chữ, ngay cả đầu cũng không nhúc nhích, Dạ Ngưng có chút méo mó nhìn Vương Oánh Oánh, Vương Oánh Oánh cười cười, lắc đầu “Tiểu Thảo”
“Vâng!”
Cuối cùng Tiểu Thảo quay đầu lại, nhìn Vương Oánh Oánh vui vẻ cười cười, lập tức nhanh chóng nhìn người bên cạnh nàng, Dạ Ngưng.
“Dương tỷ, xin chào, tôi là Dạ Ngưng!”
Tiểu Thảo nhìn từ trên xuống dưới nàng đánh giá, ánh mắt ngỡ ngàng, Dạ Ngưng bị nàng nhìn có chút quẫn bách, trong đầu suy nghĩ muốn nói cái gì đó, nhưng Tiểu Thảo cuối cùng lại lên tiếng
“Tôi với cô tương đối với nhau!”
“…”
Tiểu Thảo câu đầu tiêng mở miệng đối với Dạ Ngưng thì bao nhiêu đáng yêu đều chân thật như một tiểu nhi đồng, từ đó về sau, Phong Đằng không còn có “Dương tỷ” không còn có “Dạ Ngưng”, chỉ có Tiểu Thảo và Ngưng Ngưng, các nàng tay trong tay, vai trong vai, cùng nhau thường xuyên đi cùng nhau.
“Bồ lại đang suy nghĩ cái gì a?”
Tiểu Thảo chu môi, Ngưng Ngưng này lại đang suy nghĩ cái gì a?
Dạ Ngưng phục hồi lại tinh thần, ngượng ngùng cười cười, “Haizz, mình đều giúp bồ làm tốt, đem trà rót, vén bức màn ra”
“A! Nàng chưa phát cáu với bồ sao?”
“Sẽ phát cáu sao?”
Dạ Ngưng buồn bực nhìn lên Tiểu Thảo, Tiểu Thảo dùng sức gật đầu, ánh mắt trừng giống như bóng đèn “Đúng vậy, lần trước tôi giúp nàng châm trà, nàng liền đem hộp trà lá ném xuống cửa sổ!”
“Không biết a, mình chính là ở trong văn phòng lấy trà mà”
“Đúng vậy sao?”
“Bồ không phải nói là bị ném sao?”
“Sau đó mình lại chạy xuống lầu nhặt lại”
“…”
Dạ Ngưng hết chỗ nói rồi, ghét bỏ nhìn Tiểu Thảo liếc mắt một cái, phất phất tay “Tránh ra, tránh ra, mình còn có việc vội”
Tiểu Thảo cầu khẩn nhìn lên nàng “Ngưng Ngưng, một hồi mình đi xuống lầu mua một phần đồ chay thập cẩm, bồ đem lên cho Phong tổng được không?”
“Để làm gì? Bản thân bồ đi đi, tay bồ chỉ là bị phỏng đâu phải là bị chặt đứt, động chuyện gì cũng nhờ mình hết sao?”
Dạ Ngưng không vui, nàng cũng không giống như Tiểu Thảo, cũng không muốn khơi khơi mà không có việc gì lại đi đụng phải núi băng.
Tiểu Thảo giống như cầu khẩn Dạ Ngưng mà không được, đột nhiên nhăn lại mi, đặc biệt là nghiêm túc nhìn lên nàng.
“Dạ Ngưng!”
“A?”
Dạ Ngưng kinh ngạc, cái này chạm trúng dây gì sao?
“Tôi lấy thân phân tiền bối, yêu cầu cô, trong 10 phút, phải lập tức mua một phần cơm chay thập cẩm đem lên cho Phong tổng”
Tiểu Thảo nói xong cũng liền xoay người chạy đi, Dạ Ngưng đứng nguyên tại chỗ sững sờ một hồi, cười lên tiếng, cái gì a, nếu người nào không biết còn nghĩ cô đến tặng cho tôi thánh chỉ a. Cái này đúng là học theo Phong tổng mà, chưa gì mà đã muốn có da có thịt rồi. Bất quá cô là thư ký cũng quá dụng tâm đó chứ, thư ký… Dạ Ngưng tươi cười dần dần càng sâu, đúng vậy, thư ký, ân, Phong tổng… đúng là rất sâu sắc a~~
Cơm chay thập cẩm rốt cuộc cũng được mua, hơn nữa nghe nói Phong tổng còn ăn được hai miếng liền để một bên, Tiểu Thảo liền vui vẻ, dùng một tay còn lại cố sức vuốt ve Dạ Ngưng, còn ngâm một bịt trà sữa hương đào, lại đem món khoai tây chiên nàng yêu thích nhất cống hiến ra.
“Được rồi, được rồi, đừng cho mình mấy thứ này, Tiểu Thảo, chúng ta đi nhà ăn ăn cơm đi, mình đã sớm đói bụng rồi!”
“Nga… được!”
Tiểu Thảo nhìn khoai tây chiên ở trong lòng Dạ Ngưng, không động đậy.
Phiền chết đi được, Dạ Ngưng nhíu mày, đem khoai tây chiên ném lại trên bàn Tiểu Thảo “Được rồi đi thôi khoai tây muội!”
“Ngưng Ngưng, bồ thật là tốt”
“Ghê tởm chết được!”
Hai người trên đường tới nhà ăn, hảo hảo vui vẻ nói chuyện, nhìn nhìn món ăn, Dạ Ngưng và Tiểu Thảo rất vui vẻ, nào là khoai tây thịt bò, đây quả là giống như làm đúng theo yêu cầu a.
Lúc này Phong Uyển Nhu bên này đã muốn cùng với Lương Nhiên tìm một cái bàn gần cửa sổ ngồi xuống, Lương Nhiên cẩn thận đánh giá sắc mặt Phong Uyển Nhu, mấy ngày nay Uyển Nhu tâm tình tựa hồ lên xuống thất thường, không thể không trêu chọc được.
“Làm sao cô ăn ít vậy?”
“Vừa rồi đã ăn”
Phong Uyển Nhu thản nhiên đáp, hơi cúi đầu, vẻ mặt mệt mõi, sang năm, công ty còn rất nhiều việc, mấy ngày nay buổi tối đều thức đêm, ghê tởm hơn chính là cả thời gian nghỉ ngơi ít nhất nàng cũng không bình yên đi vào giấc ngủ, trong đầu đều là khuôn mặt tròn như củ khoai tây kia.
Ăn? Lương Nhiên không thể tưởng tượng được nhìn Phong Uyển Nhu, con người này không phải ba bữa cơm cũng không ăn đúng quy luật sao? Hôm nay thực sự biết ăn?
“Tiểu Thảo, bồ có thể hay không nhanh lên a?”
Dạ Ngưng lớn giọng truyền đến, Phong Uyển Nhu ngẩng đầu lên, lướt qua Lương Nhiên, hướng đến nơi phát ra âm thanh vọng tới. Lương Nhiên cũng liền quay đầu nhìn, chứng kiến Tiểu Thảo và Dạ Ngưng vô cùng thân mật, có phần ngạc nhiên.
“Trước kia tôi còn cảm thấy Tiểu Thảo là một hũ nữ, nhưng lúc này thực là không đúng a, cô nhìn xem Dạ Ngưng mới đến có vài ngày, hai người dính với nhau giống như là hai vợ chồng”
Hai vợ chồng?!
Không biết là Lương Nhiên cố ý hay là Phong Uyển Nhu thực sự có tâm, tóm lại là ba chữ kia đâm thẳng vào trong lòng của nàng.
Bên này, Phong tổng bị ‘hai vợ chồng’ kia làm cho cực kỳ đau khổ, thì bên kia ‘hai vợ chồng’ họ rất là vui vẻ.
“Khoai tây là của bồ, thịt bò là của mình, khoai tây của mình, thịt bò của bồ, của bồ, của mình…”
Dạ Ngưng cầm đũa ăn đích thực là vui vẻ, Tiểu Thảo thì tràn ngập chờ mong nhìn lên trong khai đồ ngày càng nhiều khoai tây.
“Này, tốt lắm”
Cuối cùng tới lượt Tiểu Thảo đều đem hết thịt bò của mình trong khai cơm chuyển sang hết cho Dạ Ngưng, Dạ Ngưng sờ sờ đầu Tiểu Thảo, cười nói: