Cô thực không ngờ
Lăng Nguyên lại có thành kiến nặng nề với mình như vậy. Hoặc giả từ khi
trở thành trợ lí của Hoàng Phủ Dịch, Lăng Nguyên đã dần dần có thành
kiến với Thần Tinh.
Thần Tinh rõ ràng cảm nhận được tâm ý mà Lăng Nguyên dành cho Hoàng Phủ Dịch, thế nhưng từ đầu chí cuối, lại chẳng
làm gì hết. Bởi vì hạnh phúc và sự sắp xếp của con người có mối quan hệ
với nhau.
Tác hợp đầy cưỡng ép, đến sau cùng chỉ khiến cho đôi bên thêm mệt mỏi.
Ngay cả Lăng Nguyên, cũng không ngoại lệ.
Vừa nghĩ tới đây, Thần Tinh khẽ lên tiếng “ Lăng tổng, tôi thật không ngờ,
tôi lại gây phiền muộn cho cô như vậy, thế nhưng về chuyện liên quan đến dự án công trình giai đoạn ba, tôi đích thực không hề nhúng tay...”
“ Được rồi, lẽ nào cô không biết, cô không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại chết vì cô sao? Nếu không phải anh trai tôi suy nghĩ quá nhiều cho cô, cô
cho rằng anh ấy sẽ đưa ra quyết định đó à? Thế nhưng anh ấy đã quên mất, cô lúc này đang sung sướng thế nào, hay là nên nói rằng vì có Hoàng Phủ Dịch bảo vệ, nên giờ không ai có thể gây khó dễ cho cô được nữa?”
Lăng Nguyên bực bội nói một thôi một hồi, khí thế hừng hực, thậm chí còn
đang định nói thêm thì cửa phòng bật mở, giọng Nghiêm Khả truyền vào
khiến Lăng Nguyên bắt buộc phải dừng lại “Phó tổng, tổng giám đốc bảo cô mau chóng sang phòng làm việc của anh âý.”
“ Chốc nữa tôi sẽ sang.” Quả nhiên, Lăng Nguyên không muốn nhưng cũng phải dừng cuộc đối thoại này lại.
“ Phó tổng, tổng giám đốc đang có việc gấp, mời cô cùng tôi sang đó ngay.”
“ Cô...” Lăng Nguyên nhìn Ngiêm Khả bằng ánh mắt hung dữ, thế nhưng Nghiêm Khả vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên.
Lúc này, Thần Tinh đọt nhiên đứng dậy, đi vè phía Nghiêm Khả nói “ Trợ lý
Nghiêm, đây là bản kế hoạch của Lăng Thị về công trình giai đoạn ba.
Buổi sáng hôm nay, hội nghị cổ đông của tập đoàn Niệm Vũ chúng tôi đã
quyết định vẫn giao công trình giai đoạn ba cho Lăng Thị tiến hành.
Phiền cô hãy giao lại cho Lăng tổng.”
“ Ha ha, lúc thì Lăng tổng
này, lúc lại Lăng tổng kia, Thần Tinh, cô đích thực là gió chiều nào,
xoay chiều đấy. Lẽ nào cô không biết, người phụ trách tiếp nhận công
trình giai đoạn ba ở Lăng Thị chính là tôi sao?” Lăng Nguyên ra sức gây
khó dễ.
“ Chính vì biết cô là người tiếp nhận công trình giai
đoạn ba cho nên tôi mới nói quyết định này cho cô. Nhưng vì cô không
tiếp nhận, cho nên tôi nghĩ chuyện này cần phải chuyển lời cho Lăng
tổng.”
“ Đủ rồi, nói gì thì cô vẫn là người có lý.” Lăng Nguyên
hất tay khiến bản kế hoạch rơi xuống đất “ Lần này tôi là người quyết
định, bản kế hoạch này, chúng tôi...”
“ Phó tổng, tuy rằng cô là
người phụ trách công trình giai đoạn ba, thế nhưng tôi nghĩ, chuyện này
do tổng giám đốc đưa ra quyết định.”
Lúc Lăng Nguyên định đưa ra lời từ chối, Nghiêm Khả đã cao tiếng chặn lại, khác hẳn mọi khi, thậm chí còn thiếu lễ phép.
“ Nghiêm Khả!”
Nghiêm Khả chẳng bận tâm đến cơn tức giận của Lăng Nguyên, cô cúi người nhanh
nhẹn cùng Thần Tinh nhặt bản kế hoạch lên, tiếp đó quay sang nói với
Lăng Nguyên “ Phó tổng, nếu cô cảm thấy bất mãn với tôi, có thế đích
thân nói với tổng giám đốc. Xin mời!”
Lăng Nguyên giậm mạnh hai chân, tức giận đùng đùng đi về phía phòng Lăng Điền.
Nghiêm Khả quay sang nói với Thần Tinh “ Thần tiểu thư, phiền cô ngồi đây một lúc nhé!”
Vốn dĩ cho rằng giao bản kế hoạch là xong quyền quyết định có tiếp nhận hay không thuộc về Lăng Điền, không ngờ, nghe ý của Nghiêm Khả lại thành
không muốn cô ra về luôn.
Sau đó cũng chẳng đợi cô gật đầu đồng ý, Nghiêm Khả bước theo Lăng Nguyên ra ngoài, lại nhẹ tay khép cửa.
Ngồi trong căn phòng đợi Lăng Nguyên quay về. Thần Tinh có cảm giác thời
gian như ngừng trôi. Thực ra chỉ là cảm giác bởi suốt thời gian đó cô
liên tục nhìn đồng hồ hiện thị trên điện thoại, cho nên, mỗi phút, mỗi
giây trôi qua rất châm chạp.
Khoảng mười lăm phút sau, cửa phòng được mở ra lần nữa, lần này chỉ có Nghiêm Khả bước vào.
Nghiêm Khả ngần ngại, đi tới trước mặt Thần Tinh nói “ Thần tiểu thư, tổng
giám đốc chúng tôi vẫn quyết định bỏ thầu. Thật vất vả cho cô quá!”
Nghiêm Khả giao lại bản kế hoạch cho Thần Tinh. Gói thầu này là mơ ước của các tập đoàn khác, sao Lăng Thị lại từ chối tới hai lần?
Thần Tin chìm troh lại thở phào nhận lại bản kế hoạch.
Đúng là thở phào. Thì ra là bản thân cô đã nghĩ quá nhiều.
Nghiêm Khả bào cô chờ ở đây chỉ là muốn gửi lại cô một lời hỏi đáp hoàn chỉnh, chứ không phải là người nào đó muốn gặp như cô nghĩ.
Thế nhưng đằng sau sự thở phào nhẹ nhõm lại ẩn chứa một cảm xúc khác.
Thần Tinh nhẹ mỉm cười nói với Nghiêm Khả “ Nếu đây là ý của Lăng tổng, vậy thì cứ quyết định như thế đi!”
Nói xong câu này, cảm xúc khác trong lòng cô cũng dần dần hiện rõ, là thất vọng.
Giây phút Thần Tinh rời khỏi đã chẳng cách nào nhìn thấy ở tầng cao, Lăng
Nguyên đang phẫn uất với Lăng Điền “ Lần này bỏ thầu là em chủ động yêu
cầu, chúng ta coi như hòa nhau, cảm ơn anh vì đã tôn trọng em.”
Lăng Điền nghe vậy chỉ chìm trong im lặng.
Sau khi Lăng Nguyên trút hết cơn giận, tâm trạng vẫn chẳng thể nào bình tịnh trở lại “ Em hy vọng sau này không phải dựa vào tập đoàn Niệm Vũ
nữa, lăng Thị chúng ta vẫn có thể ngày một phát triển.”
Lăng Điền vẫn cứ lặng yên không nói, trong bầu không khí lặng lẽ đó, Lăng Nguyên
mím chặt môi, phẫn uất bước ra khỏi phòng làm việc của Lăng Điền. Đứng ở góc nhìn của cô có thể thấy được một trong những chiếc thang máy trong
suốt của tòa nhà đã xuống tới tầng một, Thần Tinh cuối cùng cũng rời
khỏi. Cô vốn dĩ hy vọng có thể hợp tác anh trai với Thần Tinh, nhưng
nhìn lại, chỉ là mong muốn của một mình cô mà thôi.
Thôi bỏ đi,
không cần nghĩ nhiều, xưa nay cô vốn chẳng thể tham dự vào bất cứ
chuyện gì liên quan tới Hoàng Phủ Dịch, thế nhưng cứ từ bỏ thế này,
không nghĩ tới Hoàng Phủ Dịch nữa, cô lại chẳng thế nào làm được “ Lăng
Nguyên à Lăng Nguyên , mày phải làm thế nào mới được đây?”
Tại
tập đoàn Niệm Vũ, Hoàng Phủ Dịch chẳng hề ngạc nhiên trước quyết định
của Lăng Thị, chỉ là trong lòng Thần Tinh có cảm giác không thoải mái.
Lần này, nếu không phải Hoàng Phủ Dịch một lòng muốn vun vén, thì các
cổ đông sẽ chẳng đẩy cơ hội này cho Lăng Thị thêm lần nữa. Thế nhưng
Lăng Thị lại không tiếp nhận lời hợp tác này, ít nhiều cũng có liên quan tới cô.
Đương nhiên, nguyên nhân lần này không phải như Lăng
Nguyên nói, vì Thần Tinh thực sự rất đáng ghét mà là vì một nguyên nhân
khác.
Hoàng Phủ Dịch đang họp, sau khi giao lại bản kế hoạch,
Thần Tinh liền bước ra khỏi phòng. Đóng cửa lại, cô khẽ thở dài một hơi, lúc ngẩng đầu lên thấy Vân Ni đang thu dọn đồ đạc của mình. Trước đó
bước vào vội vã, cô không để ý thấy Vân Ni đang dọn đồ.
“ Vân Ni, cô...”
Vân Ni liếc mắt nhìn Thần Tinh, tay vẫn không dừng lại nói “Tôi bị cho thôi việc, chúc mừng cô, nơi này chỉ còn mỗi mình cô làm trợ lý.”
“ Bị cho thôi việc?”
Thần Tinh nhíu chặt đôi mày , nhưng nhanh chóng ý thức được , Vân Ni bị buộc thôi việc không phải vô duyên vô cớ , có lẽ là có liên quan cuộc đấu
thầu giai đoạn ba .
“ Ha ha , thật không ngờ, cô mới vào Niệm
Vũ hai tháng ngắn ngủi, đã có nền tảng vững chắc như vậy. Star , tôi
thật nhìn không ra đấy, có điều, tôi tâm phục khâm phục, suy cho cùng,
tôi không có chỗ dựa lớn mạnh như cô, tôi chỉ dựa vào bản thân mà
thôi.”Vân Ni đưa lời chế giễu, dọn xong đồ đạc, cô bê chiếc thùng bước
về phía Thần Tinh nói “ Hy vọng cô lúc nào cũng được thuận lợi như lúc
này.”
Dứt lời Vân Ni dùng cánh tay huých vào Thần Tinh một cái rồi mới bước vào thang máy.
Thần Tinh nhìn theo bóng dáng của Vân Ni, chỉ lặng lẽ chìm trong im lặng.
Thậm chí, không hề giải thích một lời nào, bởi vì đã không cần thiết.
Đối với cô lúc này mà nói, việc cần thiết nhất chính là cố gắng hoàn thành
công việc Hoàng Phủ Dịch giao cho, đây mới là cách để cô ở lại Niệm Vũ
mà không bị người ta coi thường.
Đúng thế, những người nghĩ cô
giống như những gì Vân Ni vừa nói ở tập đoàn Niệm Vũ không hề ít, còn cô kể từ khi bước vào tập đoàn, đích thực vẫn luôn thuận lợi, trôi chảy,
lại cộng thêm việc Hoàng Phủ Dịch ra sức giúp đỡ nên khó tránh bị người
ta đàm tiếu.
Rất nhanh sau đó, Hoàng Phủ Dịch giao cho cô một
nhiệm vụ mới, ngày mai sẽ cùng anh tới Hải Thành tham gia một cuộc hội
thảo lớn của giới kiến trúc, xây dựng.
Thời gian cuộc hội thoại
được định sẵn từ trước, người đáng ra được sắp xếp đi cùng Hoàng Phủ
Dịch là Vân Ni, thế nhưng giờ Vân Ni đã bị đuổi việc, Thần Tinh đương
nhiên phải đảm đương thay.
Cùng đáp chuyến bay tối nay đều là
những người sẽ tham gia cuộc hội thảo diễn ra ở Hải Thành, trong phòng
chờ VIP, có mấy ông chủ lớn của tập đoàn khác tới chào hỏi Hoàng Phủ
Dịch. Thần Tinh ngồi cạnh bên lặng lẽ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ,
vậy nên không chú ý cũng có một người đang có mặt taị đây.
Thế nhưng lúc lên máy bay, khoảnh khắc trông thấy Lăng Điền ngồi ngay ở hàng ghế đầu, hành lý trên tay cô suýt nữa rơi xuống.
“ Để tôi cất lên cho.”
Hoàng Phủ Dịch nhận ra sự khác thường ở cô, tiến lên trước vài bước, vừa định lấy hành lý từ tay cô, Thần Tinh liền siết chặt tay cô nói “ Vé máy bay của tôi ở khoang thường.”
“ Tôi đã nâng hạng cho cô rồi!”
“ Hả?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT