Lúc Thần Tinh bước ra bên ngoài, cô gái kia đang gửi tin nhắn, trông dáng
vẻ cực kỳ nho nhã. Vừa thấy Thần Tinh, cô ta cong miệng mỉm cười, càng
tôn thêm vẻ đẹp xuất thần “Cô là thợ làm bánh chính ở đây?”
“Đúng vậy.” Thần Tinh còn chưa kịp kéo khẩu trang xuống, chỉ để lộ mỗi đôi
mắt to tròn, sáng trong, thế nhưng vẫn chẳng thể so được với đôi mắt
tuyệt đẹp của cô gái trước mặt.
“Tôi muốn đặt một chiếc bánh sinh nhật, ngày kia là cần rồi. Chiếc bánh tôi cần phải đặc biệt, và khác
người, có được không?” Giọng cô gái dịu dàng, trong vắt, khi nói chuyện, đôi mắt kia càng lấp lánh, rực sáng hơn.
“Dạ được. Xin hãy cho tôi biết yêu cầu của cô. Tôi sẽ cố gắng hoàn thành.”
“Ngoài việc phải đặc biệt và khác người ra, tôi chẳng còn bất cứ yêu cầu nào khác.”
“Được. Vậy trưa hai ngày nữa, mời cô tới nhận hàng.” Thần Tinh ra hiệu cho Điềm Điềm xuất hóa đơn tính tiền.
“Cảm ơn, giờ tôi phải đặt bao nhiêu tiền?” Cô gái lấy một tấm thẻ tín dụng từ chiếc túi bạch kim, đưa lại.
Chính lúc này, chuông cửa lại lần nữa vang lên, lần này không phải khách hàng mới, mà là ông chủ.
“Tinh Tinh.” Nói là ông chủ, nhưng anh chỉ hơn Thần Tinh có ba tuổi, mái tóc
nhuộm màu nâu hơi dài có phần rối bời, khuôn mặt điển trai, tính tình
vui vẻ “Mới sớm vậy mà cô đã làm việc rồi à?”
“Dạ, tôi phải làm
việc để xứng với số lương anh trả cho mình chứ?” Thần Tinh nhẹ mỉm cười, quay người bước vào trong phòng làm bánh, ngoài này đã không còn việc
của cô nữa, tất cả giao lại cho Điềm Điềm là được.
Vũ Văn Phi
nhanh chóng theo chân Thần Tinh vào phòng làm bánh. Khoảnh khắc nhìn
thấy khuôn mặt cô gái kia, anh thậm chí còn bước nhanh hơn.
Động
tác này đối với Điềm Điềm mà nói chính là biểu hiện xấu hổ của một người đàn ông khi gặp được một tuyệt sắc giai nhân, thế nên cô nàng khúc
khính mỉm cười, đưa dơn nhận hàng cho cô gái trước mặt. Khi cô gái quay
người, bất giác nhìn theo bóng lưng Vũ Văn Phi, dường như có điều gì đắn đo.
“Cô thực sự muốn từ chức sao? Chỉ làm nốt tháng này thôi à?” Vũ Văn Phi vừa bước vào phòng làm bánh đã mở lời hỏi.
“Phải xem tình hình đã, nói thật lòng, tôi cũng rất tiếc công việc đãi ngộ
tuyệt vời thế này lắm.” Thần Tinh cầm dụng cụ làm bánh lên, tiếp tục
công việc còn dang dở.
“Đúng thế! Đâu chỉ là tuyệt vời chứ, tài hoa của cô ngày càng được khách hàng yêu thích.”
Vũ Văn Phi quả nhiên không biết cô đã lấy Lăng Điền, nói cho cùng, Thần
Tinh không phải là cái tên mà cô đã dùng hai mấy năm nay. Trước kia, cô
không có tư cách dùng họ “Thần”, mà chỉ theo họ mẹ. Thế nên cái tên Vũ
Văn Phi biết được chỉ là Quý Tinh mà thôi.
Về phần mình, cô đương nhiên lại càng thân thiết với cái tên Quý Tinh này hơn.
Đến làm tại tiệm bánh này không chỉ vì đãi ngộ tuyệt với mà còn vì sở
thích, thế nhưng, Lăng Điền không biết có cho phép cô tiếp tục làm việc?
“Này, phun kem ra ngoài rồi kìa.” Vũ Văn Phi kéo cái máy phun hoa ra. Lúc này Thần Tinh thoáng định thần, chỉ cảm thấy bàn tay mình âm ấm, tay cô
đang nằm trong tay Vũ Văn Phi.
Thần Tinh hoang mang, định rút tay ra, nhưng Vũ Văn Phi không chịu, cứ nắm tay cô thật chặt, chậm rãi tiến lại gần khiến cô phải lui lại phía sau, hoảng hốt nói “Ông chủ…”
“Tinh Tinh…”
“Tôi không kịp giờ hoàn thành các đơn hàng mất thôi, ông chủ, ông mau ra ngoài trước đi, được không?”
Còn tiếp tục thế này, một vài việc mà cô không hy vọng có lẽ sẽ xảy ra mất.
Thế nhưng, trong không gian ám muội, những lời anh nói mới thực sự khiến cô kinh ngạc “Tinh Tinh, em làm bạn gái anh nhé?”
“Ông chủ, nếu như không còn chuyện gì khác, xin anh hãy buông tay tôi ra.”
“Ha ha, tôi chỉ đùa thôi. À đúng rồi, đây là tiền lương của tháng này.” Vũ
Văn Phi nhanh chóng buông tay Thần Tinh ra, đưa lại một chiếc phong bì,
bên trong có năm ngàn đồng cho cô.
Thần Tinh có cảm giác câu nói vừa nãy giống như thể chỉ là đùa cợt.
Thực ra có nhiều chuyện cứ úp úp mở mờ lại càng khiến người ta cảm giác đối phương đang muốn dò thám.
Hơn nữa có lẽ một tháng sau, cô sẽ không thể làm việc tại đây nữa. “Cảm ơn ông chủ.”
Trong lòng thầm nghĩ, nhận phong bì xong, chốc nữa cô sẽ nhờ lái xe đưa mình
tới biệt thự họ Thần. Ngày mai phát tang, hôm nay, cô nên quay về mới
phải phép.
Rất nhanh Thần Tinh quay lại chuyên tâm với công việc
làm bánh, sản phẩm đưa ra trông vô cùng thu hút, chiếc bánh màu lục
trông đặc biệt tinh tế mà nổi bật.
Vũ Văn Phi bước ra khỏi phòng
làm bánh, nhẹ quay đầu nhìn bóng dáng bận rộn của Thần Tinh thoáng vẩn
vơ. Lúc nãy, ở khoảng cách gần, nhìn khuôn mặt trong sáng, thuần khiết
đó, đã có lúc, anh thừa nhận, gần như đã đánh mất bản thân.
Cho nên, anh mới buột miệng nói ra câu đó.
Mỉm cười tự giễu, nhớ đến vẻ mặt hoảng sợ của cô, anh nghĩ có lẽ trong mắt
cô anh chẳng khác nào một tên mãnh thú đáng ghét. Một cô gái như Quý
Tinh, anh thật sự không biết dùng cách nào để hình dung chính xác, có
lẽ, cô giống như miếng thủy tinh trong suốt, lặng lẽ phát ra ánh sáng.
Những ánh sáng này đôi lúc khiến trái tim xưa này luôn tĩnh tãi của anh mất đi phương hướng…
Ngày tang lễ.
Thần Tinh lo lắng cho sức khỏe của mẹ, nên gần như không rời bà nửa bước,
mãi cho tới khi tang lễ kết thúc. Trong tang lễ, khi người khác bật khóc đau khổ, cô chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, ngay cả khi nhận được tin
Thần Hy tự sát, cô cũng chỉ có chút cảm xúc như vậy.
Bởi lẽ họ vốn chẳng có bất cứ quan hệ tình cảm, muốn cô nghẹn ngào bật khóc giống những người trước mặt, quá khó.
Thế nhưng, việc chăm sóc, an ủi mẹ lại tốn nhiều tâm sức của cô hơn.
Buổi tối khi quay về biệt thự Lăng Thị, Thần Tinh thấy toàn thân rệu rã, đặt người lên giường là ngủ say tới tận sớm hôm sau. Nhìn đồng hồ chỉ còn
vài tiếng nữa là phải giao chiếc bánh đặc biệt, cô liền vội vàng lao tới tiệm bánh quên cả dùng bữa sáng.
Bình tĩnh làm theo trình tự,
gần trưa, Thần Tinh cảm thấy hơi đói, cô bước tới mở tủ lạnh lấy ra một
suất cơm. Đây là đồ mà hôm trước cô mang về, đem tới đây dùng đúng là
hợp lý.
Đang chuẩn bị cho vào lò vi sóng hâm nóng lại, tiếng
chuông cửa vang lên, giọng Vũ Văn Phi truyền vào “Đừng có ăn cái đó nữa, năm mới năm me, tôi mời các cô ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn được
không?”
“Tôi còn phải làm cho xong chiếc bánh này, anh với Điềm Điềm đi đi, tôi ở lại trông cửa hàng luôn.”
“Tôi là ông chủ, tôi nói rồi, bữa trưa hôm nay tôi mời.” Vũ Văn Phi bước lại, định đoạt lấy phần cơm trên tay Thần Tinh.
Theo phản xạ, cô tránh bàn tay anh, lùi người về sau, nhưng lại lo chạm phải chiếc bánh. Đúng lúc này, di động của cô vang lên, tạm thời hóa giải
không khí ngại ngùng vừa mới xuất hiện.
Thần Tinh nhân cơ hội
tránh khỏi Vũ Văn Phi, đặt phần cơm trên tay xuống, bước ra ngoài nghe
điện thoại. Đúng lúc này, di động của cô vang lên, tạm thời hóa giải
không khí ngại ngùng vừa mới xuất hiện.
Thần Tinh nhân cơ hội
tránh khỏi Vũ Văn Phi, đặt phần cơm trên tay xuống, bước ra ngoài nghe
điện thoại. Là dì Tường gọi tới “Phu nhân, mời cô mau chóng quay về. Tối nay có tiệc, ông chủ dặn cô phải quay về sớm để chuẩn bị tham dự tiệc
cùng ngài ấy. Một tiếng nữa, Lão Trương sẽ đón cô ở cửa trạm tàu điện
ngầm.”
Dì Tường nói rất nhanh, giọng điệu vội vã, xem ra là vừa nhận được mệnh lệnh của Lăng Điền.
Dập điện thoại, Thần Tinh mím chặt môi “Thật ngại quá, tôi có chút việc, làm xong chiếc bánh này tôi phải về rồi.”
“Ồ, vậy có cần tôi giúp gì hay không?” Vũ Văn Phi thận trọng lui về sau một bước, hỏi.
“Không cần đâu, thật ngại quá, không thể trong cửa hàng giúp anh rồi!” Thần
Tinh nói xong, quay người, cho phần cơm vừa mới lôi ra vào tủ lạnh,
nhanh chóng hoàn thành chiếc bánh.
Vũ Văn Phi không hề rời đi,
chỉ đứng lặng ở đó nhìn Quý Tinh bận rộn, mãi cho tới khi cô hoàn thiện
xong bông hoa trang trí cuối cùng trên chiếc bánh, chuẩn bị thay đồ, mới nghe thấy Vũ Văn Phi lên tiếng “Tinh Tinh, cô ghét tôi lắm sao?”
Thần Tinh nhanh nhẹn tháo tạp dề, đáp “Anh là ông chủ của tôi. Làm sao tôi ghét anh được?”
“Vậy nhà cô có việc gì? Tôi có thể giúp đỡ được không?”
Thần Tinh đang tháo khẩu trang, bỗng khựng lại, nói “Không có gì cả, mọi
việc đều rất tốt. Chỉ là hôm nay, trong nhà tôi có chuyện gấp, tôi phải
vội về. Chiếc bánh này, khách hàng hẹn trưa nay sẽ tới lấy. À đúng rồi,
chiều nay, phiền anh nhờ mấy thợ làm bánh khác thay ca giúp tôi nha.”
“Tinh Tinh, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, nhớ gọi điện cho tôi nhé!”
Vào lúc Thần Tinh đao ba lô lên, chuẩn bị bước ra ngoài, Vũ Văn Phi nói với theo.
Giúp đỡ?
Cô xưa nay chưa bao giờ nhờ ai giúp đỡ, dù vất vả, cực khổ, cô đều có thể một mình gánh vác, chịu đựng…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT