Bên trong giấy tờ tung tóe, Thần Đỉnh nằm giữa đống giấy tờ hỗn loạn, trên tay là lọ thuốc an thần trống rỗng.
Cảnh tượng trước khi mẹ ra đi cùng cảnh tượng trước mắt nhập nhằng, kết hợp không khí trở nên căng thẳng, nặng nề.
Hai môi Thần Tinh mấp máy nhưng chẳng thể nói ra bất cứ lời nào, cô chỉ
biết mỗi bước đi của mình đều cứng đờ, máy móc. Càng lại gần Thần Đỉnh,
bước chân càng nặng như đeo đá, chẳng thể nào tiến thêm được.
Thế
nhưng, dù thế nào đi nữa, cô cũng phải dùng tốc độ nhanh nhất tới bên
Thần Đỉnh, khom người, đỡ Thần Đỉnh dậy, ngón tay truyền lại duy nhất
một cảm giác đó là lạnh giá.
Vũ Văn Linh đứng cạnh lập tức gọi điện tới số 120.
Thần Tinh không nghe rõ Vũ Văn Linh đã nói những gì, hai tai cô ong ong choáng váng, tư duy tột cùng hỗn loạn.
Mãi cho tới khi một chiếc xe cấp cứu cùng cảnh sát tới nơi, Vũ Văn Linh mới đỡ cô dậy, cả người cô mềm oặt, chỉ là vẫn cứ nhoài người, muốn thoát
ra khỏi vòng tay Vũ Văn Linh, bàng hoàng nhìn nhân viên y tế cấp cứu cho Thần Đỉnh, thế nhưng mọi động tác rất nhanh liền kết thúc.
Khi y tá
phủ một tấm vải trắng lớn lên đầu Thần Đỉnh, chuẩn bị đặt ông lên giá
bê, cô cố gắng để đôi tay thôi run rẩy, tiến lên phía trước, thế nhưng
khoảng cách tưởng chừng ngay trước mắt mà sao quá xa xôi. Sau đó cô chỉ
có thể ngô nghê nhìn Vũ Văn Linh thay cô giải quyết những việc còn lại.
Kể từ khi phát hiện Thần Đỉnh uống thuốc an thần cho tới khi thi thể của
ông được di chuyển đi khỏi chỉ trong thời gian ngắn ngủi một tiếng đồng
hồ. Nhưng trời bên ngoài cũng đã tối hẳn.
“Nơi này cứ giao lại cho
cảnh sát, chúng ta đi ăn chút gì thôi.” Vũ Văn Linh đỡ lấy Thần Tinh,
lần này, cô không hề từ chối, mà máy móc bước theo anh ra phía ngoài.
Giây phút Vũ Văn Linh dường như thấy rõ dáng vẻ yếu đuối của Thần Tinh rất giống người con gái đó.
Cho dù bề ngoài hai người họ không giống nhau, thế nhưng trong một phút
giây ngắn ngủi đã khiến tâm hồn anh cuộn sóng. Hơn nữa trong thế giới
này những thứ có thể khiến anh rung động dường như không còn nữa. Thế
nhưng trong một khắc anh chợt nhận ra trái tim cứng rắn đến độ nào cũng
có lúc trở nên mềm yếu.
Giống như lúc này vậy.
Không hiểu sao, Thần Tinh đột ngột thoát ra khỏi vòng tay Vũ Văn Linh, quay người đi vào phòng làm việc.
“Phía cảnh sát sẽ xử lý tất cả mọi thứ ở đây.” Vũ Văn Linh bước tới, ngăn cản bước chân cô.
Trong phòng làm việc đó, cảnh sát vẫn đang bận rộn tiến hành công việc điều
tra của mình. Giây phút đó cô nhận ra, bản thân mình ở đây cũng chẳng có bất cứ tác dụng gì. Bàng hoàng quay người, Thần Tinh hít một hơi thật
sâu, hai mắt long lanh ngấn lệ, chỉ là cô không thể khóc.
Cô đã từng hứa với mẹ, không được khóc.
Im lặng theo Vũ Văn Linh ra xe ô tô, rồi được anh đưa tới khu trung tâm
thương mại nhộn nhịp, nhưng nhìn những ánh đèn sáng chói khiến Thần Tinh càng thêm lạc lõng.
Vũ Văn Linh nhìn cô mệt mỏi tựa vào một bên xe nói “Cô ở lại trên xe đợi tôi. Cô muốn ăn gì?”
Vũ Văn Linh không nói thêm gì, quay người bước xuống xe.
Thần Tinh cứ thế tựa đầu vào cửa kính, đột nhiên cảm thấy góc mắt nong nóng, thì ra nước mắt đã trào mi.
Tuy cô đã hứa với mẹ không được khóc, thế nhưng cô chẳng thế nào làm được.
Bên ngoài, người qua kẻ lại, hình như có nhân vật hoạt hình đang phát kẹo.
Kẹo có thể khiến con người vui vẻ.
Lúc này, nếu có một cây kẹo, liệu cô có vui được không? Hoặc có lẽ trong tận đáy lòng chỉ có đắng cay mà thôi.
Đưa tay lên gạt đi nước mắt, cửa xe lại được mở ra, Vũ Văn Linh đã quay lại, trên tay cầm theo rất nhiều đồ ăn, đủ loại mùi vị.
Thế nhưng Thần Tinh chẳng có chút hứng thú với những món ăn này, nhưng vẫn
ép bản thân phát nuốt, chỉ là khi đưa thức ăn đến miệng cảm giác vô cùng khó chịu.
Vũ Văn Linh đưa lại cho Thần Tinh một chai nước. Khi bật
nắp ra, hơi ga xộc lên mũi cay cay. Lúc ấy Thần Tinh mới hiểu, tại sao
nhiều người thích đồ uống có ga, nhất là những lúc đau khổ, loại nước
này dường như có tác dụng ổn định tâm trạng, khiến tuyến lệ thôi mẫn
cảm.
“Đã đỡ hơn chút nào chưa?” Vũ Văn Linh thấy Thần Tinh cố gắng ăn hết đĩa mỳ trộn thịt liền lên tiếng hỏi.
Cô gật đầu, dùng giấy ăn lau miệng, liếc mắt nhìn ra bên ngoài, khẽ khàng
cất tiếng “Anh biết nguyên nhân bố tôi tự sát, đúng không?”
“Cô thông minh như vậy, chắc có thể đoán ra phần nào.”
“Tôi muốn biết sự thật, nếu anh biết, mong rằng có thể nói cho tôi hay.”
“Bố cô và Lang Điền hợp tác làm một dự án, nhìn bề ngoài thì sự hợp tác này là để cứu giúp Thần Thị, thế nhưng sự thật không phải như vậy. Sức ép
từ công ty bất động sản Vĩnh Hòa tạo ra đã khiến nguyên vật liệu của
Thần Thị bắt buộc phải giảm giá, mặt khác, Lăng Điền nhân cơ hội này,
dùng nguồn vốn làm miếng mồi, hòng thừa cơ nuốt trôi quá nửa tập đoàn
Thần Thị. Vốn dĩ, tôi không biết rõ chuyện này, mãi cho tới khi bố cô
tới cầu cứu, tôi mới phát hiện ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Do giao
tình thân thiết giữa tôi và bố cô, tôi định ra tay giúp đỡ, thế nhưng đã chậm mất một bước. Không biết bố cô lấy đâu ra một khoản tiền rất lớn,
định tăng nhanh tiến độ công trình, kết quả dẫn tới nguyên vật liệu do
Thần Thị cung cấp đổ sập ngay tại công trường, gây tổn thất lớn về mạng
người. Bố cô sợ Thần Thị không giữ được, có ý định tự tử, tôi nghĩ, cô
có thể khuyên giải được ông ấy, thật không ngờ, vẫn cứ đến chậm một
bước.”
Món tiền lớn đó chính là tờ ngân phiếu Lăng Điền bảo cô đưa cho Thần Đỉnh, lúc đó, cô còn vô cùng cảm kích Lăng Điền.
Thật đúng là nực cười.
Lăng Điền thậm chí trước mặt cô còn luôn miệng nói rằng bố cô đã mưu tính hãm hại anh.
Cuộc liên hôn này, ngay từ đầu đã là cuộc giao dịch thương nghiệp lừa qua lừa lại.
Đáng tiếc, bố cô dù mưu cao kế sâu tới mức nào cũng chẳng thể địch lại mưu mô của người khác.
Cô mím chặt môi, giọng nói dịu dàng của Vũ Văn Linh lại khẽ khàng truyền
tới ”Thần tiểu thư, cô yên tâm, chuyện của Thần Thị, nếu trước đó tôi đã hứa giúp, thì nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nếu cô cần giúp
đỡ, tôi có thể tìm luật sư giúp cô giải quyết những tranh chấp với Lăng
Điền.”
Trên thế giới này chẳng có ai vô duyên vô cớ đối tốt với ai,
tất cả đều có cái giá nhất định của nó. Nhưng điều này, cô đều biết cả.
Cô càng biết, cô chẳng thể trả nổi món nợ ân tình này, chẳng cách nào.
“Cảm ơn anh.”
Câu cảm ơn này nghe thật khách khí, mà cũng thật xa lạ.
“Thần tiểu thư, tôi đưa cô tới một khách sạn khác nhé?”
“Không cần đâu, phiền anh đưa tôi quay về.”
“Cô…”
“Cho dù thế nào đi nữa, trên danh nghĩa tôi vẫn là vợ của anh ta. Anh ta sẽ không làm gì quá đáng với tôi đâu.”
Có nhiều chuyện, trốn tránh không phải là cách, chỉ có đối mặt, nói một cách rõ ràng mới là tốt nhất
“… Vậy được.”
Lần này quay về, Vũ Văn Linh lái xe không hề nhanh, xe cộ quá đông, lên đường cao tốc cũng bắt đầu tắc.
Thần Tinh mệt mỏi tựa vào ghế, lại nghe giọng Vũ Văn Linh vang lên “Cô cứ nghỉ ngơi một lúc đi.”
Nghỉ ngơi, có lẽ, cô nên nghỉ ngơi một lúc, như vậy mới có đủ sức để đối mặt với những chuyện sắp xảy ra.
Nghĩ vậy Thần Tinh từ từ nhắm mắt, trong tâm trí hiện lên đôi mắt đẫm lệ của mẹ, cùng sắc mặt thẫn thờ của bố khi chết.
Những cảnh tượng này khiến cô phải hít thở gấp gáp, mới có thể giải tỏa được áp lực cùng những nỗi đau to lớn trong long.
Đương nhiên Vũ Văn Linh nhìn thấy hết, nét mặt Thần Tinh khiến anh nở nụ cười rất nhẹ, thật khó lòng phát hiện. Khoảnh khắc nghiêm mặt, anh nhẹ nhàng xoay vô lăng, khiến chiếc xe phía sau theo quán tính đâm mạnh vào,
khiến đầu anh đập mạnh vào vô lăng, còn Thần Tinh vì đã thắt dây an toàn nên cú đâm này không gây chút thương tích nào cho cô.
Tiếng phanh xe liên tục vang lên.
“Thần tiểu thư, cô không sao chứ?”
Thần Tinh hoảng hốt mở mắt, ngay tức khắc nhìn thấy phần trán đang chảy máu cùng Vũ Văn Linh cùng ánh mắt quan tâm của anh.
Ánh mắt như vậy, đã bao lâu rồi cô không nhìn thấy?
Hình như kể từ ngày mẹ cô qua đời.
Trong ký ức, trước đây không lâu, cũng có cảnh tượng tương tự như vậy xảy ra, trong ấy, người đó bị đâm tới độ bất tỉnh nhân sự.
Hoặc giả, giây phút ấy, cô đã có chút rung động ngắn ngủi, chỉ là rung động
đó cuối cùng vẫn cứ vỡ thành từng mảnh bởi hiện thực tàn khốc.
“Tôi vẫn ổn, anh có sao không?”
“Cô không sao là tốt rồi, ngồi trên xe đợi tôi một lát.” Vũ Văn Linh xuống
xe, cô không biếtanh giải quyết sự cố này thế nào, chỉ biết, rất nhanh
sau đó, anh đã quay vào xe “Có lẽ chúng ta phải đợi ở đây một lúc sẽ có
xe tới đón.”
“Vết thương của anh…”
“Không sao cả.”
Vũ Văn Linh
nhìn giao thông càng thêm tắc nghẽn sau sự cố đâm xe, mở hộc ngăn kéo,
bên trong có băng dán cá nhân, anh cầm lấy tự dán lên đầu mình, bỗng
nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô vang lên “Dán như vậy không được
đâu, máu vẫn đang chảy…”
Giọng cô rất nhẹ, dứt lời cô lấy chiếc khăn
mùi xoa, định đưa cho Vũ Văn Linh, thoáng đắn đo, rốt cuộc lại đích thân lâu đi phần máu trên trán cho Vũ Văn Linh, rồi mới lấy chiếc băng dán
cá nhân trong tay anh, băng lên vết thương.
“Cảm ơn cô.” Hơi thở ấm áp của Vũ Văn Linh phả lên khuôn mặt khiến Thần Tinh bất giác lùi lại phía sau một chút.
Bên ngoài xe, còi hú của xe cảnh sát vang vọng, chẳng bao lâu sau, dưới sự
điều tiết của cảnh sát giao thong, xe của họ đã lái được sang bên vệ
đường, rất nhanh, phía sau có một chiếc xe lao tới, lái xe cung kính
bước xuống, mời Vũ Văn Linh lên xe.
Chiếc xe bắt đầu chuyển bánh, lúc họ về đến khách sạn đã là giữa đêm.
“Cảm ơn anh nhiều.” Thần Tinh mở cửa, gió lạnh bên ngoài ùa vào.
“Hậu sự của bố cô, tôi sẽ lo liệu thỏa đáng.” Vũ Văn Linh lên tiếng, đầu anh lại bắt đầu chảy máu, nói cho cùng miếng băng dán này quá nhỏ.
“Không cần vậy đâu. Ngày mai tôi sẽ tới nhà tang lễ lo liệu. cảm ơn anh. Vết
thương của anh…” Thần Tinh nhìn vết thương vẫn đang chảy máu của Vũ Văn
Linh, cau chặt đôi mày.
“Nếu cô bằng lòng, liệu có thể giúp tôi mượn dụng cụ cứu thương từ quầy lễ tân để xử lý vết thương được không?”
“Đương nhiên là được rồi!”
Trong đêm tối, Vũ Văn Linh xuống xe, hai người một trước một sau bước vào
khách sạn, ở sau gốc cây gần đó có một ống kính âm thầm bắt được cảnh
tượng.
Nửa tiếng sau, Vũ Văn Linh theo đường bí mật bước vào chiếc xe đỗ bên ngoài.
Ngồi vào trong xe, anh mới nhìn màn hình di động, có một cuộc gọi nhỡ của Vu Vãn Lai.
Sau khi Vũ Văn Linh rời khỏi, Thần Tinh mới một mình đi lên tầng thượng,
tuy rằng nơi này là căn phòng VIP cấp tổng thống, ven hành lang luôn có
nhân viên lễ tân trực, thế nhưng tất cả đều không ngăn cô lại.
Có điều, thứ đặc quyền này đối với cô mà nói có thời hạn, chắc hẳn chỉ đến hết tối nay mà thôi.
Tới trước phòng Lăng Điền, Thần Tinh hít một hơi thật sâu, rồi mới nhấn chuông cửa.
Trong phòng im lặng rất lâu, lâu tới mức cô sắp chẳng còn chút sức lực nào để đứng đợi thêm được nữa thì cánh cửa mở ra, chỉ là người đứng bên trong
ngoài Vu Vãn Lai ra, chẳng còn ai khác.
Vu Vãn Lai khoác trên người
một bộ đồ ngủ bằng tơ, phần ngực đầy đặn thoắt ẩn thoắt hiện, mái tóc
xõa xuống, có vài lọn lả lướt trước ngực trông lại càng quyến rũ.
“Cô tới rồi.”
“Lăng Điền có ở đây không?”
Cô chẳng có chút hứng thú với chuyện tình cảm của Lăng Điền, cũng chẳng
thấy phẫn nộ gì hết. Chỉ là tại sao khi thấy người đứng bên trong là Vu
Vãn Lai, cô vẫn cứ cảm thấy khó chịu đến thế?
“Anh ấy…” Vu Vãn Lai
suy ngẫm hồi lâu, liếc vào bên trong, đột nhiên đi ra ngoài cửa “Anh ấy
đang ngủ rất say, chúng ta sang phòng bên nói chuyện.” Nhìn cách Vu Vãn
Lai nói chuyện có phần khách vượt mặt chủ.
Thần Tinh nắm chặt bàn
tay, vừa định từ chối, Vu Vãn Lai lại nói thêm “Có vài chuyện, chúng ta
cần phải nói với nhau… hơn nữa chuyện này, tôi nghĩ cô cũng có hứng thú
muốn biết.”
Thần Tinh thả tay, chuyện thú vị mà Vu Vãn Lai đề cập, cô hoàn toàn không muốn biết, thế nhưng Vu Vãn Lai dường như không để cô
có cơ hội từ chối, nắm lấy tay cô kéo sang phòng bên cạnh.
Bên cạnh
là một gian phòng khách, Vu Vãn Lai bước vào tỏng phòng mới thả bàn tay
của Thần Tinh ra , quay người, đóng cửa phòng lại.
“Thần tiểu thư, có vài chuyện, tôi vốn không định nói, chỉ là cô cứ tiếp tục thế này, sẽ
tạo nên phiền phức cho rất nhiều người.”
“Sự tồn tại của tôi có lẽ là phiền phức, vậy thì Vu tiểu thư, hôm nay cô xuất hiện tại đây, lẽ nào
không phải là một phiền phức cho người khác hay sao?” Đứng trước mắt một Vu Vãn Lai thanh nhã, Thần Tinh đột nhiên chẳng muốn giữ gìn phong độ,
cho dù nói ra những lời thẳng thắn như vậy thì đã sao chứ?
“Hưm, sự
tồn tại của tôi có lẽ chỉ đem lại phiền phức với mình cô thôi. Có điều,
chuyện đến nước này, vì muốn tránh cho nhiều người khác cũng gặp phiền
phức, Thần tiểu thư, cô nên rời xa Lăng Điền, như vậy đối với cô, với
anh ấy đều tốt cả.”
“Tại sao không phải là vu tiểu thư quay về bên cạnh Vũ Văn Linh nhỉ?”
Việc rời khỏi Lăng Điền, hiện nay đối với cô mà nói chỉ là việc sớm muộn,
thế nhwung những lời Thần Tinh khiến bản thân cô cũng thấy bất ngờ.
Là vì cái chết của bố đã khiến cô bị đả kích lớn mà toàn thân như thể mang đầy gai nhọn.
“Thần tiểu thư, nếu không có sự xuất hiện của cô, Lăng Điền đã chẳng cần phải vất vả như thế. Kể từ ngày chị cô chết đi, thực ra Thần Thị đã chẳng
còn cách nào chống đỡ, việc tiếp quản công ty sẽ càng tiến hành thuận
lợi hơn nhiều.”
Vu Vãn Lai bình thản buông tiếng khiến Thần Tinh không khỏi lặng người.
Ý của Vu Vãn Lai là sao?
Đúng, chị cô đã chết, nên cô mới thay chị mình lấy Lăng Điền, thế nhưng, nếu lúc đó cô từ chối thì sao?
Hai nhà liên hôn, là Thần gia đuối lý, lại cộng thêm dự án hợp tác lần này, ngoài mặt cứ tưởng đem lại lợi ích cho Thần gia, cho nên Thần Đỉnh
tuyệt nhiên không thể từ chối.
Nhưng nếu cô không thay chị mình kết
hôn, Lăng Điền đã chẳng phải chịu áp lực từ dư luận, hoặc giả càng nhanh chóng tiếp quản Thần Thị một cách danh chính ngôn thuận, cũng không đến mức như ngày hôm nay, Thần Thị xảy ra chuyện gây ảnh hưởng tới cả Lăng
Thị nữa.
Đây có lẽ chính là ý tứ ẩn chứa sâu xa trong câu nói của Vu Vãn Lai. Chính ẩn ý này khiến toàn thân Thần Tinh run rẩy lạnh giá.
Bởi vì, trong câu nói này còn thoáng hiện một lớp ý nghĩa khác, mà cô luôn sợ hãi phải chạm đến nó.
Cái chết của chị cô có khi nào không phải do chứng trầm cảm mà bên ngoài vẫn nói.
“Cô làm sao thế, sắc mặt trắng nhợt ra vậy? Có phải cô cảm thấy Lăng Điền
rất đáng sợ không? Thực sự đây chính là một thủ đoạn bình thường nhất
trên thương trường. Trên thương trường chẳng có tình người gì hết, thực
đúng là khiến người ta đau lòng.”
“Vu tiểu thư, người chết không phải người nhà cô, nên cô mới có thể bình thản nói ra những lời như vậy. Tôi chẳng cầu mong cô đặt vào vị trí của mình mà suy nghĩ cho người khác,
tôi chỉ mong…” Thần Tinh chẳng bận tâm đến lời nói móc máy của Vu Vãn
Lai.
“Cô muốn tôi tránh ra để tìm Lăng Điền hỏi rõ ràng sao? Thần
Tinh, đã đến nước này rồi, là phụ nữ, tôi cũng cảm thấy không đáng thay
cô. Người mà Lăng Điền yêu không phải cô, cô có hiểu câu chiếm dụng đồ
của người khác là thế nào không? Hoặc giả, cô sẽ nói tôi cũng giống cô,
không thể trở thành người phụ nữ của Lăng Điền. Vậy thì tôi chẳng ngại
nói cho cô biết, nếu nói Lăng Điền vẫn còn chút hy vọng vào tình yêu,
vậy thì đối tượng chỉ có thể là tôi, chứ không phải cô. Cho dù, lúc này, trên danh nghĩa tôi đã là hôn thê của Vũ Văn Linh, thế nhưng việc đó
chẳng hề gì, bởi niềm an ủi mà tôi đem lại cho Lăng Điền, cô chẳng thế
làm được. Ngược lại, cô có biết, nếu cô cứ tiếp tục bám riết không tha
thế này lại khiến tất cả mọi người đều không vui vẻ.”
Thần Tinh mím chặt môi, đúng thế, kể từ ngày cô lấy Lăng Điền, tất cả đều là sai lầm.
Chỉ là, cho dù, Lăng Điền có liên quan tới cái chết của bố cô, thế nhưng
dựa vào năng lực hiện nay của cô hoàn toàn không thể chống chọi được với anh.
“Được rồi, Thần tiểu thư, đây là những điều mà tôi muốn nói với cô. Nếu cô vẫn muốn đi gặp Steven, vậy thì tùy cô.”
Thần Tinh quay người dứt khoát, đi sang căn phòng cạnh bên.
Thế nhưng tới trước cửa phòng, khi giơ tay lên định gõ cửa cô lại cảm thấy
cực kỳ khó khăn. Nếu bước vào cô chỉ tự chuốc nhục nhã mà thôi.
Thôi đi, bỏ đi! Cô cần phải nói rõ mọi chuyện, thế nhưng không nhất thiết phải là lúc này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT