Câu nói của Đại Xuân Tử nửa đùa nửa thật, thế nhưng điều này chẳng phải
đồng nghĩa với việc Lăng Nguyên sợ Lăng Điền biết mọi chuyện sao?
Xem ra Lăng Nguyên vẫn còn chưa biết Lăng Điền vừa mới rời khỏi biệt thự,
hoặc giả ngay đến thông tin Lăng Điền bị thương cũng chưa hề nghe nói.
“Ừm, nếu cô ấy khó dây như vậy thì sau này cậu nên tránh xa ra một chút.” Thần Tinh khẽ nói.
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đi men theo con đường sang đến bến tàu Thiên
Tinh, nơi đang đậu rất nhiều du thuyền, Lăng Nguyên rành rọt đi tới chỗ
đậu ở phía sâu trong cùng, nơi đó có một chiếc du thuyền trông khá mới.
Cho dù mấy hôm nay tuyết rơi liên tục, trên chiếc du thuyền chỉ đọng lại
một lớp tuyết mỏng, những chỗ khác đều sạch sẽ, hiển nhiên là có người
thường xuyên quét dọn.
“Chính là chiếc này.” Lăng Nguyên chỉ vào du thuyền, đôi mắt thoáng hiện lên chút cảm xúc mà Thần Tinh không hiểu.
“Được, vậy thì coi như chúng ta không ai nợ ai nữa.” Đại Xuân Tử vui sướng
chạy lên du thuyền. “Chiếc du thuyền này thực sự tuyệt vời, tên cũng
không tệ, ha ha. Tôi đi đây, cậu với chị dâu mau về đi.”
“Hưm.” Lăng Nguyên chán ngán thốt lên, quay người bỏ đi rất nhanh.
“Tiểu Nguyên!”
Thần Tinh chạy theo, lại thấy Lăng Nguyên bực bội cắt ngang “Còn không mau
đi, đợi tới khi cậu ta phát hiện ra chiếc du thuyền hết xăng rồi không
lái đi xa được thì chết toi.”
“Hả?”
Ngay sau đó, Lăng
Nguyên kéo tay Thần Tinh chạy như bay, sau lưng họ đồng thời truyền lại
giọng nói tức giận của Đại Xuân Tử “Mẹ kiếp, hết sạch xăng rồi, cậu quay lại đây cho tôi! Tôi không mang theo di động, khốn kiếp.”
Trong
bến tầu Thiên Tinh, Đại Xuân Tử lái chiếc du thuyền đi được một đoạn nhỏ liền phát hiện hết xăng, niềm hứng thú ban đầu khiến cậu quên khuấy mất điểm quan trọng. Cũng vì lẽ đó, cậu không biết rằng cả đêm nay mình
phải ngủ lại trên chiếc su thuyền lạnh giá.
Hai người cứ thế chạy đi, đến lúc mệt quá Thần Tinh định dừng bước nhưng Lăng Nguyên lại tóm
cô chặt hơn cười vui vẻ. Tiếng cười giống như thể cô vừa vứt bỏ đuuợc
thứ vô cùng bẩn thỉu.
“Kệ xác cậu ta, chị dâu, giọng cậu ta to
như vậy, nhất định sẽ có người nghe thấy, chị quay lại, cậu ta sẽ quậy
tới tận khi trời sáng đấy.”
Kèm với cậu nói này, Lăng Nguyên càng chạy nhiệt tình hơn “Ôi đói quá đi mất, chị dâu, chị có mang theo tiền
không? Mau mời em ăn khuya đi…”
“…”
Đại Xuân Tử càng lúc
càng thét to, Lăng Nguyên càng chạy càng vui, mãi cho tới khi ra khỏi
bến tàu Thiên Tinh, nhìn thấy chiếc xe nhà họ Lăng đậu ở gần đó, cô mới
buông tay Thần Tinh ra “Được rồi, đại ân xin ghi tạc, lần này coi như em thiếu chị món nợ ân tình. Nhưng giúp người phải giúp đến cùng, chị tiếp tục ứng phó với anh trai giúp em nhé! Hi hi.”
“Tiểu Nguyên! Mau quay lại đây cho chị.”
“Chị dâu, được rồi, em biết lần này chị tự ý giao chìa khóa du thuyền mà
không được sự cho phép của anh trai, nói thế nào cũng không phải. Nhưng
ai bảo chị thương em quá cơ. Tuy là tiền trảm hậu tấu, thế nhưng chị an
tâm, anh trai em sẽ không làm gì chị đâu. Hai người vừa mới thành hôn,
cho dù không được ân ái cho lắm, thế nhưng anh ấy chắc cũng không đến
nỗi vì chuyện này mà gây chuyện với chị. Còn em thì khác, nếu em quay về lúc này, anh ấy nhất định sẽ không dễ dàng cho em ra ngoài nữa đâu.”
Lăng Nguyên nói, nhìn sắc mặt Thần Tinh vẫn chưa dịu, lại tiếp tục đưa lời
nịnh nọt “Như vậy đi, chị cứ có sao nói vậy, dù chuyện gì cũng đã xảy
ra, em cũng tự do rồi. Dù anh trai em tức giận đến mức nào cũng chẳng
thể tóm ngay được em.”
Lăng Nguyên thấy Thần Tinh không đáp, cho
rằng đã thuyết phục được cô, vội vàng cười hân hoan, chuẩn bị lẩn đi “Cứ như vậy mà làm nhé, chị dâu, em đi trước đây.”
“Tiểu Nguyên! Anh trai em gặp tai nạn ô tô, bị thương nặng, em vẫn muốn bỏ đi sao?”
Tuy Thần Tinh không nói lớn lắm, thế nhưng thanh âm lúc này như thể xé nát màn đêm, khiến đầu óc Lăng Nguyên như muốn nổ tung.
“Chị nói cái gì?”
“Mấy hôm nay chắc em không hề đọc báo đúng không? Nếu em đọc thì đã quay về
nhà từ mấy hôm trước. Chính vào buổi tối em bỏ nhà đi, anh trai em đã
gặp tai nạn.”
Lăng Nguyên mím chặt đôi môi, đứng lặng một chỗ.
Mấy hôm nay cô đi chơi cùng mấy người Đại Xuân Tử rất vui, ngày nào cũng
uống rượu đánh bạc hoặc chơi game, hoàn toàn không chú ý đến tin tức,
càng không có ai đi mua báo giấy về đọc cả, hơn nữa di động của cô cũng
thường xuyên tắt máy. Vậy nên cô hoàn toàn không biết chút thông tin gì
về thế giới bên ngoài, càng không ngờ răng, người anh trai toàn năn toàn tài của mình lại gặp phải tai nạn ô tô.
“Hưm, chị đừng có lừa
em, anh trai em thần kinh vững vàng như vậy, làm sao mà để xảy ra tai
nạn ô tô được. Nói anh ấy cảm nặng trúng gió, em còn dễ tin hơn.” Tuy
ngoài miệng nói vậy, nhưng nét mặt lại thể hiện rõ tâm trạng lo lắng của cô lúc này. Có lẽ chỉ có nói như vậy mới khiến cô với đi cảm giác áy
náy trong lòng.
“Cô quay về cùng tôi, có lừa cô hay không, cô sẽ
nhanh chóng biết thôi.” Thần Tinh lại gần, chủ động nắm lấy tay Lăng
Nguyên, không nghe Lăng Nguyên nói thêm gì nữa, bước nhanh về phía chiếc xe mà Lão Trương đang chờ.
Lăng Nguyên theo ý thức vung tay định thoát khỏi bàn tay của Thần Tinh, chỉ là không ngờ tuyết đọng trên mặt
đất trơn trượt, ngã bệt ra đất. Chính lúc này, đèn xe sáng rực, một
chiếc ô tô từ chiều ngược lại lao tới.
Thần Tinh không hề do dự
lập tức kéo mạnh Lăng Nguyên tránh chiếc ô tô. Nhưng ngay lập tức chiếc
xe dừng lại chỗ hai người đang đứng ở khoảng cách chưa tới hai mét.
Tiếng phanh xe khiến Lăng Nguyên giật mình, tóm chặt tay Thần Tinh nói “Mau
đi thôi, cậu ấy lại đuổi tới rồi, mau lên, đừng để cậu ấy đuổi kịp.”
Bàn tya Lăng Nguyên có phần run rẩy, vừa mới đứng dậy, còn chưa chạy được
bước nào đã loạng choạng ngã ngồi xuống. Lần này là một cú ngã rất mạnh, cả người nằm trên mặt đất khiến Thần Tinh sợ chết khiếp, vừa định lại
gần đỡ lấy đã nghe thấy cô nghẹn ngào rên lên “Tại sao lại như vậy chứ,
em không phải cố tình muốn bỏ trốn đâu, anh ơi…”
Thì ra Lăng
Nguyên cho rằng chuyện Lăng Điền xảy ra tai nạn có liên quan tới việc cô bỏ nhà ra đi. Khoảnh khắc Thần Tinh hiểu, thì ra Lăng Nguyên chỉ là một đứa trẻ lớn xác chưa trưởng thành.
Có một người anh trai yêu
thương mình thật tốt biết mấy? Chỉ là, trước giờ cô không hề có phúc
phận, trong lúc tư duy hỗn loạn, bên tai truyền lại giọng nói dịu dàng
của một người đàn ông “Có cần tôi giúp gì không?”
Là anh, Hoàng Phủ Dịch
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT