Thần Tinh đứng bên
ngoài phòng phẫu thuật, hai mắt ráo hoảnh, không rời dù chỉ một giọt
nước mắt, trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt khổ sợ nước mắt lưng tròng của Thần Đỉnh.
Giây phút đó Thần Tinh chợt hiểu có nhiều lúc muốn
khóc, muốn đớn đau nhưng lại vô cùng khó khăn. Giây phút ấy, cô chỉ đứng lặng tại đó, nhìn chiếc vòng ngọc mẹ để lại cho mình trước khi bà ấy
được đẩy vào phòng phẫu thuật.
“Tinh Tinh, hầy…” Thần Đỉnh vỗ nhẹ lên vai Thần Tinh rồi thở dài một tiếng.
Nhẹ đẩy bàn tay của Thần Đỉnh ra khỏi vai mình, trong lòng Thần Tinh trào
dâng cảm giác buốt lạnh. Có lẽ, trái tim một vài người cũng lạnh giá
giống như nhiệt độ lòng bàn tay cô lúc này.
Kịch đã hạ màn nhưng vẫn còn một màn khác cần phải diễn tiếp. Và vì không thật lòng nên cũng chẳng còn đớn đau.
Trong xã hội này, có người làm được, và có người lại không.
Thần Tinh chính là thuộc loại người không cách nào giả tạo để sống được.
“Tinh Tinh, bố sẽ lo việc hậu sự của mẹ con thật tử tế, con cũng mệt cả một đêm rồi, bây giờ…”
Thần Đỉnh còn định nói tiếp, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Thần Tinh,
ông chợt nhận ra người con gái này của mình không phải là một người mềm
yếu. Giây phút ấy ông không khỏi ngây lặng cả người, chẳng biết phải nói gì, làm gì cho phải.
Nhưng, Thần Đỉnh là ai chứ, ông ta nhanh
chóng lấy lại bình tĩnh nói “Tinh Tinh, bố sẽ sắp xếp cho mẹ con một
phần mộ trong mộ phần của nhà họ Thần chúng ta.”
Thần Tinh vẫn chìm trong im lặng.
Lại nghe Thần Đỉnh nói tiếp “Tinh Tinh, con yên tâm, khi mẹ con còn sống,
bố đã thiếu nợ bà ấy. Thế nên sau khi bà ấy qua người, bố nhất định sẽ
đền bù tử tế, bao gồm cả con nữa, con hãy yên tâm…”
“Con biết rồi!” Thần Tinh đột ngột cắt ngang lời nói của Thần Đỉnh.
Khi thấy dì Tường bước nhanh về phía này, chưa đợi bà tới gần, Thần Tinh đã nghe thấy giọng nói Thần Đỉnh tình cảm hơn rất nhiều “Bố biết ngay,
Tinh Tinh của bố là đứa con rất hiểu chuyện mà.”
Đây lẽ nào được coi là hiểu chuyện hay sao?
“Phu nhân, ông chủ tỉnh lại rồi!” Dì Tường mặt không biểu cảm đi tới trước mặt Thần Tinh nói.
Nhìn chiếc xe đẩy thi thể của mẹ biến mất sau lớp cửa thang máy, Thần Tinh
loạng choạng, đứng không vững, may mà dì Tường đỡ kịp.
“Tinh Tinh, chỗ này đã có bố lo, con mau quay về xem Tiểu Điền thế nào.” Thần Đỉnh đưa lời thúc giục.
Lăng Điền nằm trên giường, sau khi được băng bó vết thương, khí sắc anh đã đỡ hơnrất nhiều so với lúc được cứu ra khỏi chiếc xe.
Anh đưa mắt lạnh lùng nhìn về phía Thần Tinh đang ngây đờ ngoài của. Lúc
này ngoài cửa từng cơn gió lạnh thổi tới. Thần Tinh đau đớn rất muốn
biết gió và trái tim mình cái nào lạnh hơn. Nhưng…
“Đóng cửa lại.”
Có lẽ cả hai thứ ấy đều không lạnh bằng câu nói này của Lăng Điền.
Anh đối xử lạnh nhạt với cô nhưng cô đã quen rồi hoặc giả chẳng bận tâm.
Thế nhưng khoảnh khắc quay người đóng cửa, ngón tay cô vẫn không tự chủ
mà run lên.
Hành lang bên ngoài trống rỗng không một bóng người, giống như trái tim cô lúc này vậy.
“Lại đây.”
Giọng nói lạnh giá vang lên bên tai lần nữa, hai chân cô chập choạng, khẽ
quay người nhưng không hề bước về phía anh, thậm chí ánh mắt cũng không
hướng về phía Lăng Điền.
Biểu hiện này của cô dường như đã chọc giận Lăng Điền.
“Tôi nói lại một lần nữa, lại đây.”
“Mẹ cô mất rồi, cô cho rằng mình không cần phải diễn tiếp vai Lăng phu nhân nữa sao?” Lăng Điền mấp máy môi nói ra những lời tuyệt tình lạnh lẽo
khiến cả người Thần Tinh run lên. Lúc này cô chỉ cảm thấy mệt mỏi tích
lũy từ bao lâu nay, bỗng nhiên vỡ òa khiến cho cả người cô rệu rã, chẳng còn chút sức sống nào hết.
Lăng Điền hài lòng khi thấy Thần Tinh mặt mày không chút biểu cảm cuối cùng đã cử động, miệng anh nhếch lên, nói “Lại đây.”
Thần Tinh ngước mặt nhìn Lăng Điền, thanh âm nhẹ nhàng nhưng cũng vô cùng rõ ràng “Đúng thế! Bởi vì mẹ cho nên tôi mới phải diễn thật tốt vai Lăng
phu nhân này, còn anh thì sao? Vì lý do gì mà lại mặc nhận chuyện hoán
đổi cô dâu như vậy?”
Khoảnh khắc buông ra những lời đối đáp này,
đầu óc Thần Tinh bỗng trở nên minh mẫn lạ thường. Lăng Điền nói vậy, xem ra đã nắm rõ mọi chuyện của cô trong lòng bàn tay. Nếu thế, cô chẳng
cần phải tiếp tục che giấu làm gì?
Có một vài chuyện, cố gắng che giấu quá nhiều cũng chỉ như dùng một lời nói dối để bổ trợ cho lời nói
dối trước đó, mệt mỏi biết bao.”
Có vài chuyện, cho dù có cố gắng tới mức nào, kết quả vẫn là sai lầm mà thôi!
Lăng Điền khẽ nheo mắt, hiển nhiên không ngờ Thần Tinh lại hỏi vặn mình như
vậy. Từ khi cưới cô về, anh luôn cho rằng tính cách Thần Tinh mềm yếu,
không ngờ cô lúc này lại không hề giống với những gì anh đã nghĩ trước
kia.
Nào chỉ riêng lúc này chứ?
Kể từ lúc cô một mình trèo ra khỏi chiếc xe lơ lửng trên bờ vực, gọi được cứu hộ thì anh nên nhận
ra cô hoàn toàn không giống như những gì đã thể hiện trước đó.
“Ha ha, tại sao tôi lại chấp nhận việc hoán đổi cô dâu, cô không cần phải
biết nguyên nhân, điều cô cần biết lúc này là trước khi tôi kí vào tờ
đơn ly dị, cô hãy làm Lăng phu nahan cho tốt. Nếu không, cô nhất định sẽ phải hối hận…”
Lăng Điền nhẹ cong miệng mỉm cười, ánh đèn ấm áp
chiếu lên khuôn mặt điển trai của anh chỉ càng khiến cảm giác lạnh lùng, vô tình thêm rõ rệt.
Thế nhưng, đó cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi!
“Tôi sẽ không hối hận.” Thần Tinh hít một hơi thật sâu nhẹ đáp.
Không hối hận, bởi cô của trước kai cũng như của hiện tại đều không có tư
cách để hối hận. Mọi con đường đều do bản thân cô lựa chọn, bao gồm cả
việc lấy Lăng Điền.
Dứt lời, Thần Tinh bước lại gần Lăng Điền nói “Mẹ tôi vừa qua đời, tôi muốn nghỉ phép mười ngày.”
Cô biết, bên cạnh anh có rất nhiều người chờ được chăm sóc cho anh. Thế nên có hay không có cô chẳng hề quan trọng.
Lăng Điền im lặng, chờ cô bước lại gần, anh liền dùng một tay túm chặt cô,
lại dùng tay kia, nắm lấy cằm cô, gằn giọng “Xem ra, cô vẫn còn biết
mình là Lăng phu nhân đấy. Tôi thực sự rất hiếu kỳ, một người có dung
mạo tầm thường vô vị như cô làm sao có thể khiến Hoàng Phủ Dịch bằng
lòng giúp đỡ?”
Câu nói thốt ra từ miệng Lăng Điền tuyệt đối không mang theo chút ý vị ghen tuông, chỉ có hoài nghi và bất cần.
Hoàng Phủ Dịch, ba chữ tưởng như tầm thường đó qua miệng của Lăng Điền dường
như mang thêm vài phần địa vị. Thậm chí Thần Tinh còn cảm thấy người đàn ông đã giúp cô có thể uy hiếp được cả Lăng Điền.
Thế nhưng người đàn ông dịu dàng đó sao có thể uy hiếp dược một Lăng Điền bá đạo lạnh lùng này chứ?
“Tôi hoàn toàn không quen biết anh Hoàng Phủ, tối qua anh ấy ra tay giúp đỡ
chỉ vì lòng tốt mà thôi, ngoài ra không còn gì khác.”
“Thật sao?
Món nợ viện phí với Hoàng Phủ Dịch tôi sẽ lo liệu, tôi không hy vọng cô
sẽ tiếp tục có bất cứ qua lại nào với người này.” Lăng Điền không hề
giảm lực thậm chí anh còn có thể thấy được phần da thịt của cô dưới bàn
tay anh đã ửng đỏ lên, nhưng ánh mắt người con gái trước mặt anh vẫn vô
cùng bình tĩnh.
Bình tĩnh! Điều mà anh ghét nhất chính là thứ bình tĩnh kiểu này.
Anh chán chường thu tay lại, lạnh lùng nhìn cô nói “Tối qua, tôi coi như
cũng lỡ tay cứu mạng cô, hơn nữa còn vì chuyện này mà bị thương. Bây giờ cô lại đòi nghỉ phép…”
Ngữ khí khinh bỉ, lại đặc biệt nhấn mạnh vào hai từ “lỡ tay”, thực khiến người nghe không khỏi lúng túng, chạnh lòng.
Thế nhưng Thần Tinh bình thản, nhìn thẳng Lăng Điền nói “Lúc đầu, người mà
anh muốn lấy là chị gái tôi . Tôi chỉ là vậy thay thế, nên luôn khiến
anh chán ghét. Để một người đáng ghét ở bên chăm sóc, tôi nghỉ chắc
không phải là điều anh mà anh mong muốn. Cho nên…”
“Cho nên, chỉ cần cô giúp tôi làm một việc, cô sẽ có được tự do mà cô muốn…”
Tự do… nhiều người bằng lòng hy sinh nó vì nhiều thứ khác. Thế nhưng dối với cô, hai chữ tự do cực kỳ đáng quý.
Thế nên, cô không từ chối đề nghị của Lăng Điền, cho dù bản thân cô biết nó thật là hoang đường, vô lý.
Khi Thần Tinh bước ra khỏi phòng bệnh của Lăng Điền, đã là sáng sớm của ngày hôm sau.
Đúng như những gì Lăng Điền yêu cầu, ban ngày cô bắt buộc phải ở cùng Lăng Điền, chỉ có buổi tối mới đến giữ linh đường của mẹ.
Ba ngày sau, ngày hạ táng mẹ, Thần Tinh vẫn không hề chảy dù chỉ một giọt nước mắt.
Chỉ là, ba ngày không hề ngủ nghê và cô cũng chẳng thể nào chợp mắt nổi.
Ba ngày này, phần lớn thời gian Lăng Điền đều nằm trên giường bệnh, cũng
chẳng buồn hỏi han về việc Lăng Nguyên lại bỏ đi lần nữa.
Thi thoảng, anh chỉ liếc mắt nhìn Thần Tinh đang ngờ nghệch ngồi cạnh giường chăm sóc mình.
Trong lòng anh luôn thầm nghĩ, cô gái này rõ ràng không hề nổi bật, nhưng vào lúc xảy ra tai nạn, không ngờ trong tiềm thức, anh lại không hề muốn cô bị tổn thương.
Có lẽ, chỉ là có lẽ mà thôi, cô đối với anh hiện nay vẫn còn hữu dụng?
Do anh bị thương, Harry đã được giao cho người làm đem tới góc hoa viên
khá xa trog biệt thự để chăm sóc, khiến cho cả khu biệt thự trở nên
thanh vắng, lặng lẽ.
Thanh vắng, lặng lẽ, anh từ lâu đã quen.
Đến ngày thứ tư, Quý Yên được an táng trong khu mộ của nhà họ Thần.
Đó là một khu mộ nằm trên một ngọn núi, ngăn cách với những ngôi mộ khác qua một hàng rào sắt, bên trong có dựng vài bia mộ.
Thần Đỉnh được vệ sỹ đỡ tới trước mộ phần. Nhìn sang phần mộ trống rỗng cạnh bên, chính là nơi ông sẽ an nghỉ khi nhắm mắt xuôi tay, chẳng biết tại
sao Thần Đỉnh lại có chút rùng mình.
Có lẽ vì thời tiết hôm nay
quá lạnh, trận tuyết lớn từ mấy hôm trước mãi chưa tan khiến cho buổi
sáng sớm đầu xuân thêm vài phần băng giá.
Thần Đỉnh đứng lặng trước ngôi mộ, nhìn sang Thần Tinh đang đứng ở chỗ gần đó.
Thần Tinh phủ tấm khăn voan màu đen mỏng trên đầu khiến ông không nhìn rõ được nét mặt của cô, chỉ thấy cô khá thẫn thờ.
Kể từ lúc Quý Yên ra đi, cô đã thẫn thờ như vậy.
Thần Tinh nhìn bức ảnh trên bia mộ của mẹ, trái tim tan nát bấy lâu đột
nhiên nhói đua. Mỗi lần hít thở, ngoài giá lạnh, cô chỉ cảm nhận được
đớn đau mà thôi.
Tiến lên phía trước, chạm nhẹ vào bức ảnh trên bia của mẹ, đau đớn lại tăng thêm vài phần.
Như vậy, rất tốt. Nó có thể khiến cho cô không còn đỡ đẫn như cái xác không hồn, ít nhất, cô có thể khiến mẹ trên trời an lòng rằng cô vẫn sống
tốt.
Khẽ nở một nụ cười dịu nhẹ, cho dù nụ cười này trông còn xấu hơn cả khóc, thế nhưng cô đã hứa với mẹ, cũng là chuyện sau cùng cô có
thể làm cho mẹ.
“Tinh Tinh…” Giọng nói trầm ồm của Thần Đỉnh vang lên bên tai cô.
Liên tục mất đi người con gái yêu quý cùng người vợ mới đưa về nhưng những
chuyện này không hề đả kích đến Thần Đỉnh, thứ khiến ông lo lắng nhất
chính là những lợi ích trên thương trường, giống như lúc này.
“Tinh Tinh, bây giờ, con chính là người thân thiết nhất với bố, chị gái con
đã mất, mẹ con cũng đi rồi, thế gian này chỉ còn lại hai chúng ta thôi.
Hầy, Tinh Tinh, con sẽ hiếu thuận với bố chứ, đúng không?”
Thần
Đỉnh đưa lời dò thám, nhìn nụ cười Thần Tinh dường như đang chế giễu,
ông thoáng chột dạ, nhưng ngoài mặt không để lộ ra bất cứ điều gì, vẫn
tiếp tục tỏ ra quan tâm, thương yêu con gái.
“Có chuyện gì sao?”
Chỉ mấy từ ngắn ngủi được nói ra rất khẽ. Đây cũng là câu duy nhất mà cô nói với Thần Đỉnh trong suốt ba ngày nay.
Thần Đỉnh siết chặt
bàn tay, càng tỏ ra u sầu “Tinh Tinh, con cũng biết đấy, bắt con phải
lấy Lăng Điền cũng là vạn bất đắc dĩ, bởi vì Thần Thị hiện nay không còn được như trước nữa. Đặc biệt là… đặc biệt là vẫn có người muốn chống
lại Thần Thị, khiến bố không biết được sau này liệu có còn giữ được khu
mộ phần này nữa hay không..”
Thần Tinh nghe xong liền hiểu. Thần
Đỉnh để mẹ cô được an táng xong khu mộ nhà họ Thần là muốn mượn danh
nghĩa bắt cô, hoặc nói chính xác là bắt Lăng Điền phải làm điều gì đó.
Thần Tinh vừa nghe Thần Đỉnh nói, vừa nhìn về ngôi mộ ở chỗ không xa. Nơi đó có người phụ nữ mặc đồ màu đen trông rất quen mặt. Giữa trời đông giá
rét, dưới lớp áo khoác đen bên ngoài, người đó mặc một thân sườn xám
bằng nhung. Thực là người phụ nữ tinh tế.
Thần Đỉnh cảm nhận được ánh mắt của Thần Tinh, mỉm cười nói thêm “Tinh Tinh, có lẽ con không
biết, con còn một người bác tên là Thần Đông Tễ, vì ông ấy bất hạnh qua
đời sớm, nên ta đã tiếp quản quá nửa Thần Thị từ tay bác ấy. Chỉ là năm
đó quyết sách của bác con có sai lầm, khiến cho Thần Thị phải đối mặt
với nhiều nguy cơ, thế nên ta đã phải tốn rất nhiều tâm huyết mới có thể đưa Thần Thị tới ngày hôm nay. Có điều con gái của Thần Đông Tễ là Thần Nhan lại không nghĩ như vậy, con bé luôn cho rằng Thần Thị vốn là của
mình, bởi vậy đem lòng căm hận ta. Hiện nay, nó được gả cho một người
chồng rất có thế lực, hai vợ chồng chúng nó đang liên kết với các tập
đoàn khác, ra sức ép giá thành vật liệu xây dựng của chúng ta. Bây giờ,
Thần Thị sắp bị nó đoạt mất rồi, bao gồm cả khu phần mộ này, nó chắc
chắn sẽ không để cho người vợ của ta được chôn cất tại đây đâu, hầy…”
Chỉ vài câu ngắn ngủi nhưng ẩn ý lại quá rõ ràng.
“Cô ấy chính là Thần Nhan?”
Thần Đỉnh liền từ tốn gật đầu.
“Vậy nên?” Thần Tinh thu tay khỏi tấm bia mộ của mẹ, bàn tay giờ chỉ còn cảm thấy giá rét, như trái tim cô lúc này.
“Con gái à, cho nên, liệu con có thể nói với Tiểu Điền một câu, bảo cậu ấy
chuyển trước khoản tiền đợt một của công trình cho Thần Thị được không?
Như vậy, ít nhất Thần Thị cũng có thể cầm cự thêm một thời gian nữa…”
Thần Tinh chìm trong im lặng.
Thấy vậy, Thần Đỉnh càng thêm lo lắng “Tinh Tinh, đây là chuyện sau cùng bố
nhờ con, bố đảm bảo sau này sẽ không còn chuyện gì khiến con phải khó xử nữa đâu.”
Có thực sự là chuyện sau cùng không?
Có lẽ, Thần Đỉnh cũng ý thực được bản thân chẳng thể nắm giữ được cô nữa rồi.
Bởi vì mẹ cô đã không còn nữa, nhưng trước phần mộ của mẹ, liệu cô có thể từ chối sao?
Trời lại bắt đầu đổ tuyết, cuối đông rồi, thành phố H thường đổ tuyết mấy
ngày liền rồi lại ngưng mấy ngày, như muốn ngăn cản bước chân của nàng
xuân ấm áp.
Thần Tinh không phản ứng, lặng đặt cành bách hợp
trắng trên tay xuống trước mộ, đây là loài hoa mà khi còn sống mẹ cô yêu thích nhất. Chỉ là, bách hợp đẹp nhưng lại sớm tàn phai. Cũng như lúc
này khi gió cuộn tuyết thổi qua, những cánh hoa bách hợp chẳng còn được
tươi tắn, cũng như hình ảnh mẹ cô trên bức ảnh gắn tại bia mộ. Bà chẳng
thể nào sống lại.
Thần Tinh co vai lại, nghe tiếng giày cao gót
từ xa truyền lại, tiếp đó là giọng nói của một người phụ nữ vang lên,
thanh âm không chút biểu cảm.
“Thần Đỉnh.”
“Tiểu Nhan à, cháu cũng tới bái tế sao?”
“Đúng vậy.” Giọng nói Thần Nhan lạnh lùng, ánh mặt lại càng sắc nhọn.
“Vừa chớp mắt đã nhiều năm trôi qua, hầy…” Thần Đỉnh than dài một tiếng bất lực.
“Ừm, tuy đã nhiều năm trôi qua, bố tôi nằm dưới đó nhất định vẫn nhớ tới mọi người.” Thần Nhan bình thản buông tiếng, nhưng những lời đó tức thì
khiến trái tim Thần Đỉnh quặn thắt vì căng thẳng.
“Tiểu Nhan, chuyện năm đó…”
Thần Nhan nhẹ mỉm cười đáp “Chuyện năm đó, tôi không muốn nhắc tới nữa. Bây giờ, chúng ta chỉ nói chuyện làm ăn thôi.”
“Tiểu Nhan, cháu làm như vậy rõ ràng là muốn Thần Thị sụp đổ.”
Thần Nhan nghe vậy cười nhạt nói “Mở rộng quy mô một cách mù quáng, kết quả
này là hoàn toàn tất yếu. Đâu cần bất cứ người nào phải nhúng tay vào.”
Thần Đỉnh còn định nói gì đó nữa, nhưng khi nhìn thấy một người với khí đọ
bất phàm đang đi lại, ông ta liền im bặt. Người đó không ai khác chính
là chồng của Thần Nhan, Tư Đồ Tiêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT