Lúc này, Thần Tinh bước vào phòng khám, vì phải khám bệnh, cô buộc phải
tháo lớp y phục dày cộp bên ngoài, thế nhưng vẫn phải đội chiếc đầu gấu
Pooh, bởi cô chẳng còn tay mà cầm, lại càng không muốn làm phiền người
khác.
Vì tháo bỏ lớp trang phục dày, vừa bước chân ra khỏi phòng
khám., một cơn gió lạnh thổi tới, Thần Tinh khẽ thu người, lập tức có
thứ ấm áp khoác nhẹ lên người. Không câng quay đầu, cô cũng biết là
người đàn ông kia đã lấy áo của mình khoác cho cô.
Khi không khí
càng lúc càng trở nên quái gở, Thần Tinh đưa tay kéo chiếc áo xuống, lại nghe giọng người đàn ông nọ nói vọng từ sau lưng tới, thanh âm rất dịu
dàng “Tôi còn có việc, không tiễn cô được nữa.”
Câu nói này của
anh có chút bất ngờ, nhưng cũng là điều hợp lý. Hơn nữa anh và cô chưa
từng quen biết, để anh đưa cô tới phòng khám đã có phần đường đột.
“Dạ…”
Thần Tinh định lấy chiếc áo trả lại, thì anh ra đã đi tới trước mặt cô “Cô
cứ mặc đi, lúc nào khám lại thì để áo ở đây, rảnh tôi sẽ qua lấy.”
Dường như đoán trước được điều Thần Tinh định nói, anh ta lại tiếp tục “Nếu
cô từ chối không mặc, vậy thì tôi phải đưa cô về rồi.”
Thần Tinh quay đầu lại, cô có thể nhìn thấy anh rất rõ ràng.
Như vậy cũng được.
Người đàn ông mỉm cười dịu dàng, trong màn tuyết trắng muốt, bước về phía hầm để xe.
Thần Tinh cứ đứng lặng tại đó, quảng trường huyên náo trước đó giờ đã tĩnh
lặng. Cô quay người, tuy ngón chân vẫn nhói đau nhưng sau khi bóp thuốc, tạm thời có thể đi lại.
Bất giác cô đưa mắt nhìn về phía vòng
quay người gỗ, nơi đó lúc này chẳng có một bóng người. Dường như mọi thứ xảy ra khi nãy chỉ là ảo giác của riêng cô.
Nếu đó thực sự chỉ
là ảo giác, có phải mọi thứ sẽ đơn giản hơn không? Thế nhưng chỉ bằng
hai chữ “ảo giác”, có một vài chuyện chẳng thể né tránh được.
Đem trả bộ trang phục gấu Pooh, thay lại quần áo của mình, Thần Tinh đem áo khoác của người đàn ông kia giao lại cho Điềm Điềm, nhờ cô trả hộ. Bởi
Thần Tinh biết mình sẽ không quay lại nơi này tái khám.
Khi tất cả mọi việc đã xong xuôi, đến chỗ đã hẹn với Lăng Nguyên, cô bị muộn hơi nửa tiếng.
Thế nhưng Lăng Nguyên không nói gì, chỉ chìm trong im lặng tới tận khi quay về biệt thự. Có lẽ là vì đã mệt, thế nhưng Thần Tinh cứ có cảm giác lạ
thường. Hơn nữa không hiểu vì sao tối nay biệt thự cũng rất yên tĩnh,
đến độ ngoại trừ mấy ngọn đèn bên ngoài, tất cả đèn trong nhà đều đã tắt hết.
“Nhị tiểu thư, cô quay về rồi à, tôi đã chuẩn bị bữa khuya, nhị tiểu thư có muốn dùng một chút không?”
Dì Tường nói chuyện mà hoàn toàn phớt lờ Thần Tinh, chi liếc mắt qua chỗ
cô rồi nói “Phu nhân cũng quay về rồi, ông chủ tối nay không về, phu
nhân đi nghỉ sớm đi.”
“Anh ấy ra ngoài cùng Ngu Linh à?”
Dì Tường thu lại ánh mắt coi thường từ chỗ Thần Tinh nói “Ngu tiểu thư đã
rời đây từ buổi chiều, ông chủ nói sẽ không quay về, còn đi đâu thì tôi
không tiện hỏi.”
“Đi rồi càng tốt.” Lăng Nguyên xua tay, chán nản bước lên tầng.
Có thực sự là đi rồi càng tốt không?
Không biết là do chân vẫn còn đau hay vì lí do nào khác, Thần Tinh bước lên cầu thang, tốc độ rất chậm.
Trong căn biệt thự nằm độc lập ở lưng chừng núi, từ xa nhìn lại, ánh đèn màu
lam khiến cả khu biệt thự rộng lớn nổi bật chẳng khác nào cung điện thủy tinh.
Lúc này, trên khung cửa kính lấp lánh như viên kim cương xanh thấp thoáng hai bóng hình tuyệt đẹp.
Lăng Điền đã tháo mặt nạ xuống, nhưng người phụ nữ đứng trước mặt anh vẫn
đep mặt nạ, ngón tay thon dài đặt bên viền mặt nạ, vừa hay chặn lại bàn
tay đưa tới của Lăng Điền.
“Điền…” Người phụ nữ nhẹ mấp máy môi, thanh âm khẽ khàng đã không còn rưng rưng nghẹn ngào.
Lăng Điền chìm trong im lặng đưa tay luồn qua những ngón tay thon dài của
người phụ nữ, chạm vào con bước trên chiếc mặt nạ. Khoảnh khắc ấy, ngón
tay của người phụ nữ khẽ run, nắm lấy bàn tay của Lăng Điền, khẽ tháo
mặt nạ xuống.
Ẩn sau chiếc mặt nạ là một khuôn mặt tuyệt mỹ, ánh lên trong mắt Lăng Điền, sinh động mà mông lung.
“Xin lỗi anh…” Cô gái lại nghẹn ngào lên tiếng.
Lăng Điền nở nụ cười dịu dàng, rút tay ra khỏi bàn tay cô gái, nhẹ nhàng lau giọt lệ đang lăn dài trên má cô.
“Có lẽ… em không nên xuất hiện…” Cô gái cố gắng không nấc nghẹn, áp chặt
bàn tay Lăng Điền lên khóm má mình. “Thế nhưng… em rất muốn gặp anh…”
Bàn tay Lăng Điền khẽ run, chỉ là, vẫn cứ rút tay ra “Muốn gặp anh?”
Nụ cười nhạt nguyên trên khóe môi, nhưng trong mắt cô gái, nụ cười đó
chẳng khác nào một con dao sắc nhọn lạnh lùng đâm thẳng vào trái tim cô.
“Nếu anh nhớ không lầm thì em là Vu Vãn Lai. Vãn Lai, mọi thứ đã muốn rồi!”
Đúng vậy, người phụ nữ này chính là Vu Vãn Lai, người sắp trở thành phu nhân của Vũ Văn Linh.
Đôi mắt Vu Vãn Lai hiện rõ vẻ sầu muốn “Đúng, tất cả đều đã muộn rồi.”
Vu Vãn Lai ôm lấy hai tay, nhưng vì không thể kìm nén cảm xúc nên ngón tay cô không ngừng run lên bần bật “Thế nhưng em vẫn phải cảm ơn anh vì đã
nhớ tới lời hẹn ước ba năm trước. Em biết bản thân đã chẳng còn tư cách
bắt anh phải thự hiện hẹn ước ất. Cho nên, đối với anh, em chỉ biết nói
lời cảm ơn sâu sắc.”
“Cảm ơn?” Lăng Điền lại cong miệng mỉm cười
“Nói ra thì, anh mới là người nên cảm ơn em… Ba năm nay, anh vẫn luôn
cho rằng lời hẹn ước đó chẳng thể nào thực hiện nổi.”
“Điền, sự việc không giống như những gì anh nghĩ đâu…”
“Hả? Em biết anh nghĩ gì sao?”Lăng Điền ghé sát lại chỗ Vu Vãn Lai, khẽ hỏi.
Nhẹ vuốt mái tóc cô, trên ngón tay cảm nhận rõ ràng vẻ mềm mại, suôn óng.
Mái tóc đẹp đó khiến khuôn mặt tuyệt mỹ của cô thêm nổi bật, đủ khiến
cho bất cứ người đàn ông nào cũng phải mềm lòng, rồi nguyện hy sinh tất
cả vì cô.
Anh trước kia, cũng từng như vậy.
“Em…” Vu Vãn Lai mím chặt đôi môi đến mức trắng nhợt không còn sắc máu.
Bàn tay của Lăng Điền dịch chuyển từ mái tóc xuống bờ môi cô, để cô thôi không mím môi nữa.
“Đã đến lúc anh phải đưa em về rồi!”
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng nhưng đủ khiến sắc mặt Vu Vãn Lai trắng bệch.
“Điền, em…”
“Vũ Văn Linh chắc không hài lòng khi biết em cả đêm không về mà ở lại chỗ
anh đâu.” Lăng Điền lại nở nụ cười, nụ cười mang ý chế giễu, cũng mang
thêm chút ý vị khác.
Vu Vãn Lai chìm trong im lặng, giọt lệ long lanh nhẹ nhàng lăn xuống, rơi xuống mu bàn tay còn chưa kịp thu lại của Lăng Điền.
Nước mắt, lạnh như băng, khiến bàn tay Lăng Điền khẽ rung lên, khoảnh khắc,
anh cảm nhận rõ ràng có thứ gì đó quặn thắt, đau đớn.
Còn chưa đợi phản ứng, Vu Vãn Lai đã tự đưa tay lên gạt lệ, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài.
Tuyết ngoài trời càng lúc càng lớn, khi cánh cửa kính lớn mở ra, gió lạnh
cuộn từ ngoài vào kiến Vu Vãn Lai không khỏi rùng mình.
Cũng
chính lúc này, một đôi tay đưa qua vai cô, đóng cánh cửa lớn lại, tiếng
Lăng Điền ấm áp truyền tới “Tuyết lớn quá, hãy nói với Vũ Văn Linh một
tiếng, đêm nay em ở lại đây đi.”
“Anh muốn em nói cái gì?” Thanh âm Vu Vãn Lai vẫn còn nghẹn ngào, nhưng vang rất rõ bên tai Lăng Điền.
Ngay giây sau, cô dứt khoát quay người, không còn vẻ dịu dàng, mềm yếu nhìn
Lăng Điền chăm chú, tiếp tục nói rõ từng từ “Anh muốn em quay về bên
cạnh anh ấy đúng không? Cho dù là ba năm trước hay ba năm sau, đến sau
cùng anh vẫn muốn vứt bỏ em đi, đúng không?”
Lăng Điền không hề né tránh ánh mắt Vu Vãn Lai, cong miệng mỉm cười nói “Bởi vì, từ trước đến nay em chưa từng chọn anh…”
Thần Tinh ngồi trước cửa sổ, hơi ấm chênh lệch trong phòng và khí lạnh bên
ngoài khiến tấm kính cửa sổ phủ một làn sương mỏng, cô đưa ngón tay
trắng trẻo vẽ lên đó một bức tranh đơn giản. Khi cánh hoa cuối cùng được vẽ xong, trên tấm kính hiện lên một khuôn mặt sạch sẽ, xinh xắn.
Thần Tinh gục mặt trước cửa sổ, ngoại trừ ngón chân được băng bó, cả người
ẩn cả trong bộ áo ngủ. Căn phòng được bật điều hòa nên vô cùng ấm áp,
chỉ là không hiểu sao cô chẳng thể nào ngủ nổi.
Lúc nãy cô đã nhờ Điềm Điềm nhận hộ tiền làm thêm rồi chuyển lại cho Vũ Văn Phi, như vậy
tuy rằng có thể tránh gặp măt anh, thế nhưng cũng khiến Điềm Điềm cảm
thấy kì lạ. Nhưng Thần Tinh không muốn giải thích nhiều. Hơn nữa chỉ cần không quay lại tiệm bánh, sự kì lạ này sẽ nhạt nhòa theo thời gian.
Trong lúc mơ màng, phía dưới lóe lên ánh đèn ô tô, Lăng Điền đã về.
Đêm đã rất khuya, không ngờ anh vẫn quay về.
Vẫn quay về?
Thần Tinh bất giác nhoẻn miệng cười, rón rén đứng dậy quay về giường, như thể sợ làm kinh động đến ai đó.
Thế nhưng cô biết, đêm nay chắc chắn chẳng thể nào ngủ nổi.
Bỗng cùng lúc tiếng điện thoại vang lên chói tai là tiếng gọi cửa vội vã của dì Tường “Phu nhân, phu nhân!”
Tin tức đưa tới khiến cô gần như suy sụp “Bệnh viện Nhân Hòa nơi mẹ phu nhân đang nằm điều trị vừa báo tin gấp về.”
Thần Tinh không biết bản thân đã chập choạng, mơ màng bước xuống tầng một
thế nào, cũng chẳng nghe rõ những lời dì Tường nói sau đó là gì. Cô chỉ
biết khi bước ra khỏi biệt thự nhà họ Lăng, tuyết trắng lạnh giá táp tới trước mặt mới khiến cô tỉnh táo vài phần, một chiếc ô tô đã đợi sẵn bên ngoài.
Lăng Điền nhanh chóng vượt qua cô, bước vào trong xe.
Cho dù lúc này Lăng Điền xuất hiện là vì diễn kịch hay mục đích gì khác, cô vẫn có cảm giác như tóm được chiếc phao, nhanh chóng chạy lên xe.
Lăng Điền quyết định tự mình lái xe. Lúc này anh không dùng chiếc Maybach mọi khi mà là một chiếc xe đua đời mới nhất.
Chiếc xe lao rất nhanh ra khỏi biệt thự họ Lăng, bắt đầu đổ dốc.
Đường núi tối nay vì mưa tuyết cho nên rất trơn. Khoảnh khắc đi vào một khúc cua,Lăng Điền cau chặt đôi mày.
Khi nghe thấy tiếng phanh xe chói tai vang lên, tư duy hỗn độn của Thần Tinh mới bắt đầu tỉnh táo trở lại.
Khoảnh khắc ấy cô chẳng kịp có bất cứ phản ứng gì, chỉ có thể giương mắt nhìn
chiếc xe đột ngột quay mòng mòng, lao thẳng xuống núi. Mặc cho Lăng Điền điều khiển vô lăng thế nào, cũng không thể làm giảm tốc độ như bay lúc
này.
Giây phút đó Lăng Điền liếc mắt nhìn sang Thần Tinh với sắc
mặt bần thân, hoảng sợ mà quên chưa kịp thắt dây đai an toàn. Anh khẽ
chửi thề một câu, lao sang người ngồi ở ghế bên cạnh. Sau một luồng ánh
sáng trắng lóa, Thần Tinh chỉ cảm thấy toàn thân nặng trĩu, hai mắt tối
sầm…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT