Một tiếng sau, tên mập mặt như tro nguội, ủ rủ như thể cha mẹ qua đời đi theo sau Sở Vũ, trông giống như cái túi trút giận.
Bộ dạng đi cà nhắc, co đầu rụt cổ, không nhìn ra được đây là một cao thủ thông mạch cảnh lục đoạn.
Cái gì mà phong độ cao thủ, cái gì mà kiêu ngạo của thiên tài đều biến hết đi.
Đường đường là đích truyền Đạo Môn mà lại trở thành nô bộc của người khác.
Sự chênh lệch to lớn này khiến Phạm Kiến hoàn toàn không còn tinh thần.
Hắn giao ra quyển Ma Môn Công Pháp đó cũng là bất đắc dĩ mà thôi, nếu không Sở Vũ ắt sẽ giết hắn.
Thế giới tu chân cá lớn nuốt cá bé, làm gì có cái gọi là ôn hòa?
Vả lại hắn có thể ngấm ngầm mưu tính người khác, ám hại người khác, vậy thì không thể trách người khác ám hại lại hắn.
Kẻ giết người thì sớm muộn cũng sẽ bị người khác giết.
Việc càng khiến Phạm Kiến khó có thể chấp nhận là, phế nhân thiên tài trong truyền thuyết này lại có thiên phú giỏi đến cực độ!
Giỏi đến mức không thể tưởng tượng được!
Cuốn Ma Môn Công Pháp đó ở trong tay hắn đã một thời gian rồi.
Là hắn ám hại một đệ tử đại phái rồi có được.
Nhưng công pháp trong đó hắn cũng chỉ hiểu rõ cực ít.
Trong đó, loại thứ ba ở trang thứ ba là một loại công pháp mà gần đây hắn mới vừa hiểu ra.
Phạm Kiến tuy rất bỉ ổi nhưng thiên phú của hắn cực cao, trước giờ vẫn cho rằng IQ của mình cao hơn người thường.
Công pháp ngay cả hắn cũng cần thời gian rất dài mới có thể hiểu thì hắn không tin người khác sẽ nhìn ra vấn đề trong thời gian ngắn.
Vì vậy hắn muốn ám hại Sở Vũ lần nữa.
Không ngờ thiên phú tu luyện của Sở Vũ cao đến giật mình, không những liếc nhìn một cái đã nhìn ra vấn đề, còn đá gãy một chân của hắn.
Vừa nãy lúc nối xương, Sở Vũ cố ý giày vò hắn, khiến hắn đau không muốn sống. Thậm chí phát ra tiếng kêu thảm thiết như mổ heo rất xỉ nhục, suýt chút nữa là đau đến tè ra quần...
Mẹ kiếp, đây là vận may gì chứ? Xui xẻo thì có!
Sau khi một cái chân bị đá gãy, Sở Vũ tiếp tục uy hiếp muốn đá gãy luôn hai cái chân còn lại của hắn nên hắn cuối cùng cũng sợ rồi.
Cam chịu số phận rồi, không có gì quan trọng hơn mạng sống.
Thành thật nói với Sở Vũ công pháp khống chế người thật sự.
Sở Vũ lại khiến Phạm Kiến chấn động lần nữa, chỉ mất hơn hai mươi phút thì đã học được...
Cuốn Ma Môn Công Pháp này tuyệt đối không tầm thường.
Mỗi một loại công pháp nhỏ đều rất ít chữ, nhưng kiến thức chứa đựng trong đó lại rất uyên thâm, tương đối phức tạp.
Thu lấy một phần linh hồn của người khác, chẳng qua chỉ là thủ đoạn nhỏ cấp thấp nhất.
Chỉ một môn công pháp đó, tu luyện đến cảnh giới cao nhất thì vô cùng thần kỳ!
Sở Vũ tuy không có thời gian lĩnh hội sâu hơn, nhưng lại có thể cảm nhận được công pháp này một khi tu luyện đến cảnh giới cao nhất thì e là trong chớp mắt có thể khống chế vô số người!
Chả trách nhiều người biết rõ Ma Môn phạm vào điều kiêng kị như vậy, nhưng lại không kiềm được mà cứ người trước ngã xuống, người sau tiến lên.
Trong lòng Sở Vũ nói thầm.
Chuyến đi Hồ Tiên Động lần này thu hoạch quá kinh ngạc.
Ngay cả Sở Vũ cũng không ngờ rằng sẽ có thu hoạch như vậy.
“Tiên Hạc Đan Vương, bản thể là một con hạc. Ở thời đại thượng cổ được gọi là một trong thập đại Đan Sư, cũng là một Yêu Thánh lớn mạnh.”
“Ông ấy có tấm lòng nhân hậu, hầu như là có nhu cầu ắt sẽ đáp ứng, vì vậy trong thời kỳ thượng cổ, danh tiếng của Hạc Thánh cực kỳ vang dội, dù là người của trận doanh nào thì cũng đều cực kỳ sùng bái ông ấy.”
“Tiên Hạc Lô là pháp khí mà Hạc Thánh đã dùng để luyện đan năm xưa, nghe nói là vật bầu bạn ông ấy thành thánh. Vì vậy, giá trị của Đan Lô này không cần nói nhiều...”
Khi tên mập nhắc đến Tiên Hạc Lô thì trên gương mặt mập đó vẫn đầy xoắn xuýt, tim đang rỉ máu.
Quả thực là quá buồn bực rồi!
Vừa nghĩ thì đã thấy khó chịu...
“Tiên Hạc Đan Kinh lại càng lợi hại, trên đó ghi chép toàn bộ tâm đắc, kinh nghiệm, cùng vô số phương pháp luyện đan của Hạc Thánh.”
“Tôi thậm chí còn nghe nói, rất nhiều phương pháp luyện đan trên Tiên Hạc Đan Kinh đều là do Hạc Thánh thu thập, trong đó có một phần là bản thân ông ấy thậm chí cũng không có cách nào luyện chế!”
“Hoặc là thiếu nguyên liệu, hoặc là năng lực không đủ... Nghĩ xem, phương pháp luyện đan mà Hạc Thánh tiền bối cũng cảm thấy năng lực không đủ thì đáng sợ cỡ nào?”
Sở Vũ lặng lẽ nghe Phạm Kiến giải thích, trong lòng cũng bất giác dậy sóng theo.
Nghĩ đến niên đại huy hoàng sáng lạn mà hắn luôn hướng về. Nhưng lại không biết vì sao vào sáu ngàn vạn năm trước đột nhiên gặp phải kiếp nạn lớn, văn minh tu chân lại bỗng chốc suy bại, nên hắn cũng thắc mắc với Phạm Kiến.
“Việc này nhiều người lại nói khác nhau.”
Phạm Kiến than nhẹ: “Một cách nói trong đó là được nhiều di tộc chấp nhận rộng rãi, đồng thời cũng là cách nói mà cá nhân tôi khá đồng ý, là đến từ sự xung đột giữa các chủng tộc.”
Hắn ta nhìn về phía Sở Vũ, bỗng nhiên hỏi: “Anh có từng nghe đến trí tuệ nhân tạo không?”
“Trí tuệ nhân tạo?” Sở Vũ nhíu nhíu chân mày: “Có liên quan gì với cái này?”
Hắn dĩ nhiên biết trí tuệ nhân tạo, trên thực tế, trước bước ngoặt lịch sử của hơn ba mươi năm trước, trí tuệ nhân tạo trên địa cầu đã bắt đầu bước vào thời kỳ bùng phát thật sự!
Người máy sở hữu trí tuệ nhất định, thay thế cho rất nhiều ngành nghề, vào lúc đó cũng gây ra thất nghiệp cho lượng lớn nhân viên.
Lúc đó, người ủng hộ trí tuệ nhân tạo chỉ là số ít người, nhưng số ít người đó... lại là số người nắm quyền phát ngôn!
Vì vậy, tốc độ phát triển trí tuệ nhân tạo những năm đó cực kỳ nhanh chóng và mãnh liệt.
Nhưng sau khi kỷ nguyên mới đến, trí tuệ nhân tạo dường như bị cố ý đàn áp!
Những năm đó trôi qua, không nghe nói trí tuệ nhân tạo có đột phá lớn gì nữa.
“Dĩ nhiên có liên quan rồi.” Phạm Kiến cười gượng nói: “Danh tiếng của Đạo Môn tuy không tốt đẹp gì, nhưng nói thực, tin tức của Đạo Môn lại là nhanh nhạy nhất. Dù là bộ phận tình báo của các cổ giáo đỉnh cấp đó thì ở phương diện này cũng không bằng Đạo Môn.”
Phạm Kiến nhìn Sở Vũ: “Thực ra ở trong thời kỳ thượng cổ, các loại thủ đoạn tương tự như công nghệ đen quả thực quá nhiều. Hiện giờ thế tục có rất nhiều đồ được gọi là khoa học kỹ thuật cao, nhưng so với thời đại văn minh tu chân thượng cổ rực rỡ thì chỉ là tép riu.”
Sở Vũ nghĩ ngợi, cũng đồng ý với cách nói này của Phạm Kiến, bản thân hắn đã tận mắt được mở mang sự lớn mạnh của nền văn minh khoa học kỹ thuật thượng cổ.
“Thế giới của người thường là không gian ba chiều, nhưng thế giới của tu chân lại là không gian đa chiều.”
“Còn có thế giới linh hồn, thế giới tinh thần, thế giới hư ảo... Tất cả các lĩnh vực đều uyên thâm!”
“Trên thực tế, một số nhà khoa học lớn của thời cận đại, đích đến của hướng nghiên đều không hẹn mà cùng chỉ về cùng một hướng.”
Phạm Kiến nhìn Sở Vũ: “Đó chính là thần học!”
Sở Vũ gật gật đầu, hắn xem qua rất nhiều bản thảo của các nhà khoa học lớn cận đại, xưa nay trong ngoài đều có. Quả thực là nghiên cứu đến cuối cùng, toàn bộ đều bắt đầu đi nghiên cứu thần học.
Bao gồm cả nhà khoa học lớn Tiêu Chấn của Hoa Hạ thay đổi cả thế giới đó, vị tiền bối này không những đã đi nghiên cứu thần học, mà còn nghiên cứu ra thành quả.
Nếu không nhờ ông ấy thì có thể đến hôm nay, cả thế giới này vẫn ở trạng thái bị phong ấn.
“Vũ trụ mênh mông, các chủng tộc nhiều vô số kể. Có Nhân Tộc, có Yêu Tộc, có loại tương tự Nhân Tộc được tạo thành từ hậu duệ Nhân Tộc và Yêu Tộc, còn có Cơ Giới Tộc...”
Phạm Kiến nói đến chuyện này thì thuộc như lòng bàn tay vậy: “Nhưng trong số đó có một chủng tộc đáng sợ nhất, họ hầu như là bị tất cả chủng tộc cùng ngăn chặn, đó chính là một chủng tộc hình thành... sau khi trí tuệ nhân tạo biến đổi đến trình độ cực cao.”
Sở Vũ nhíu mày, trí tuệ nhân tạo biến đổi đến trình độ cực cao? Khó mà tưởng tượng được sẽ như thế nào.
Phạm Kiến nói: “Họ tự xưng là Thần Tộc, cho rằng bản thân mới là chủng tộc ưu tú nhất cao cấp nhất, có thể hiệu lệnh vũ trụ. Nhưng bị chúng tôi gọi là Ma Tộc. Quyển công pháp bị anh cầm đi đó thực ra chính là một loại công pháp cấp thấp của Ma Tộc.”
“Thần Tộc? Ma Tộc? Công pháp cấp thấp?” Sở Vũ ít nhiều có chút không nói nên lời.
Công pháp đó uyên thâm, thế mà lại chỉ là công pháp cấp thấp? Tên của Thần Tộc và Ma Tộc, Sở Vũ dĩ nhiên có nghe qua.
Nhưng cách nói này của tên mập, Sở Vũ lại là lần đầu nghe được.
Trước đó, hắn chưa từng nghe qua Thần Tộc và Ma Tộc là cùng một chủng tộc, càng chưa bao giờ nghĩ rằng họ sẽ có liên quan với trí tuệ nhân tạo.
Những việc này vốn dĩ cũng chỉ lưu truyền trong các thế lực đỉnh cấp.
“Vì vậy, hơn ba mươi năm trước, thế giới khôi phục, linh khí khôi phục. Việc đầu tiên mà các thế lực lớn làm chính là ngăn chặn sự phát triển của trí tuệ nhân tạo!”
“Họ không muốn nhúng tay vào thế tục quá nhiều, nhưng việc này lại không thể để mặc. Nếu không, tương lai có thể vẫn sẽ dẫm lên vết xe đổ của sáu ngàn vạn năm trước.”
Phạm Kiến nhìn Sở Vũ: “Năm đó, căn nguyên gây ra sự hủy diệt của nền văn minh tu chân của toàn bộ hệ mặt trời, nghe nói chính là do cái này.”
Sở Vũ không kiềm được hít ngược một hơi lạnh, sau đó nói: “Nhưng một số sách cổ mà tôi đã đọc thì trên đó nói Ma Tộc đều là sinh vật dị tộc, có thể ảo hóa, bản thể đa phần vô cùng xấu xí, trên người mang theo sát khí lạnh giá giống như thể đến từ vực sâu...”
“Những cái đó... chẳng qua chỉ là sinh linh cấp thấp nhất trong Ma Tộc mà thôi, nhưng quả thực rất đáng sợ.” Phạm Kiến nói: “Tôi nghe nói, thành viên chủ chốt trong Thần Tộc thực ra số lượng cực ít. Họ không thể giống như sinh linh trí tuệ, tu luyện đến trình độ cao nhất bất tử bất diệt, họ muốn sinh tồn tiếp thì phải tiến hóa không ngừng, mà tiến hóa thì cần rất nhiều tài nguyên, khó mà tưởng tượng. Vì vậy, họ nô dịch một bộ phận chủng tộc, đi công phá chủng tộc khác để có được tài nguyên, quan trọng nhất là... đạo quả của người tu chân lớn mạnh!”
“Nhân Tộc và Ma Tộc còn có một điểm xung đột căn bản nhất, đó chính là sinh linh trí tuệ của Nhân Tộc tu luyện đến cuối cùng không những bất tử bất diệt mà còn hành sự có vô số loại thuộc tính không xác định, thuộc về sinh linh không thể khống chế.”
“Còn sinh mạng trí tuệ của Ma Tộc, đầu tiên nghe nói họ bắt nguồn từ Nhân Tộc. Đây là một chuyện mà họ không muốn thừa nhận nhất. Thực ra, cho dù họ làm bất cứ việc gì cũng đều sẽ trải qua vô số lần tính toán, cuối cùng sau khi xác định xác suất thành công đạt đến mức độ nhất định thì mới ra tay.”
“Nhưng sinh linh trí tuệ của Nhân Tộc thì khác. Giống như trước đây, tên khốn Ngô Đông đó nảy sinh ý muốn giết người với anh, anh cứ có cơ hội thì sẽ không hề do dự mà giết hắn. Việc này, Ma Tộc chắc là không làm được. Bởi vì họ sẽ cảm thấy giết Ngô Đông rồi sẽ dẫn đến vô số phản ứng dây chuyền, kết quả cuối cùng là khó dự liệu được. Vì vậy giết hắn được một mất mười.”
Sở Vũ gật gật đầu: “Đây chính là sự khác biệt giữa tình cảm và lý trí thuần túy.”
“Những việc này, thực ra cách chúng ta quá xa rồi, ngày nay thế giới này cuối cùng cũng khôi phục. Nắm bắt thời gian tu luyện có thể nhận được một số truyền thừa, cố gắng đạt được nhiều để bản thân nhanh chóng trở nên lớn mạnh mới là việc chính.”
Phạm Kiến dè dặt nhìn về phía Sở Vũ: “Cái đó... lão đại, có thể thương lượng một chuyện không?”
“Không thể.”
“Đừng có vô tình như vậy mà, anh xem, sau này có việc gì tôi sẽ gánh tội cho anh, nhưng Tiên Hạc Đan Kinh...”
“Tội thì anh phải gánh, Tiên Hạc Đan Kinh thì nghĩ cũng đừng có nghĩ!”
“...”
Tên mập lại hậm hực rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT