“Thật đó Sở Vũ, em không biết cảnh đó hoành tráng như thế nào đâu, ha ha ha, chị buồn cười chết mất thôi!”

“Suýt chút nữa cười nhăn cả mặt rồi!”

“Cười đến nỗi khóc luôn rồi!”

“Tề Hằng nhìn thấy Tiêu sư huynh thì muốn liều mạng với huynh ấy, cản cũng cản không được, chị cảm thấy hắn đã phát điên rồi!”

“Trong miệng cứ nói gì mà Tiêu sư huynh gài bẫy hắn hại hắn, muốn Tiêu sư huynh đền mạng.”

Sở Vũ nằm trên chiếc giường lớn ở căn phòng thuê cao cấp tại bệnh viện tư nhân của Sở gia ở Long Thành, trên mặt mang theo ý cười nhạt, nghe Lâm Thi Mộng ngồi bên đó nói ba la bô lô không ngừng.

Lâm Thi Mộng quả thực là quá vui rồi!

Nói chuyện cũng có chút lộn xộn, trái ngược hoàn toàn so với cô ấy thường ngày.

Cô nhận được truyền thừa mà cô tha thiết ước mơ, bộ sách cổ kim loại đó tên là Thần Nữ Kinh.

Đúng vậy, là Thần Nữ Kinh chứ không phải nữ thần kinh.

Dù Lâm Thi Mộng lúc này ít nhiều có hơi giống nữ thần kinh.

Cô ngồi thuyền lớn quay về, sau khi cập bờ thì đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cũng hỗn loạn.

Tề Hằng mất đi một cánh tay, cả người không còn ra hình dáng con người nữa rồi, thảm thương đến nỗi khiến người ta khó có thể tưởng tượng được, nhưng lại đang đuổi theo Tiêu Trường Thanh khắp nơi đòi lấy mạng của ông ấy.

Sư huynh hắn Lưu Thanh muốn cản cũng không cản được, ai cản thì hắn trở mặt với người đó.

Vương Nam và Tôn Vĩ thì nhìn với vẻ mặt nghệt ra, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tiêu Trường Thanh thì mình đầy vết thương, vừa né tránh với vẻ phẫn nộ, vừa mắng Tề Hằng điên rồi, mắng hắn không biết tốt xấu, sớm biết vậy thì ông ta không nên cứu hắn!

“Tất cả bọn họ đều không thu hoạch được gì, Lưu sư huynh của Cửu Tiêu và cả ba vị sư huynh của chị đều bị thương rất nghiêm trọng, cửu tử nhất sinh mới thoát ra được.”

Trong giọng điệu của Lâm Thi Mộng mang theo mấy phần sợ hãi: “Một di tích thượng cổ bảo tồn hoàn hảo, bên trong lại đầy sát cơ, Sở Vũ em có thể tưởng tượng được không? Trong di tích thượng cổ đó lại còn có sinh vật sống! Chị nghe Tiêu sư huynh nói con vật đó giống y như con Tranh dị thú thượng cổ được ghi chép trong Sơn Hải Kinh, nghi ngờ đó chính là một con Tranh!”

Trên mặt Sở Vũ lộ ra một ý cười nhạt, nói thầm anh dĩ nhiên là biết, anh so với cô ngốc như em còn biết rõ đó là thứ gì!

Nhưng trên miệng hắn lại nói: “Vậy Thi Thi em thì sao? Em có thu hoạch được gì không?”

Lâm Thi Mộng nói trong vui sướng: “Dĩ nhiên rồi, cũng không xem chị đây là người nào? Nói cho em biết nhé, lần này chị là người thắng lợi lớn nhất!”

Sau đó, Lâm Thi Mộng nói với Sở Vũ cô ấy quen biết một người rất tốt tên là Tống Hồng...

“Chị nói với em nè Sở Vũ, sau này nếu em có duyên gặp được Tống Hồng thì nhất định phải nói với chị, chị còn chưa cảm ơn người ta nữa, đó là ân nhân của chị!”

Lâm Thi Mộng rất ít khi hưng phấn và kích động như vậy, kéo Sở Vũ tám chuyện điện thoại đến hơn hai tiếng.

Trong điện thoại, Lâm Thi Mộng kể cho Sở Vũ về chuyện vướng mắc giữa Tề Hằng và Tiêu Trường Thanh sống động như thật.

Nói với Sở Vũ rằng cơ duyên mà cô nhận được lớn đến cỡ nào, giờ mới biết thì ra đả thông mười hai chính kinh ba trăm sáu mươi lăm huyệt đạo không phải là đại viên mãn thật sự...

“Tiếc là cuốn kinh thư này tên là Thần Nữ Kinh, chỉ có nữ mới có thể tu luyện, nếu không chị thật sự muốn để em cùng luyện với chị. Nè, Sở Vũ, hay là em đi chuyển giới đi? Chúng ta làm chị em tốt?”

“Biến đi!”

Lâm Thi Mộng ở bên đó không nhịn nỗi cười lớn tiếng lên.

Trong lòng Sở Vũ nói thầm, xem ra cơ duyên mà Lâm Thi Mộng nhận được cũng thuộc truyền thừa đỉnh cao của thời đại đó.

Dựa theo ghi chép trên tổng cương, dù ở thời đại thượng cổ tu chân huy hoàng nhất đó cũng không phải tất cả mọi người đều có cơ hội tu luyện công pháp có thể đánh mở toàn bộ kinh mạch huyệt đạo.

Lâm Thi Mộng có thể nhận được cơ duyên như vậy, cũng thật sự là một việc may mắn vô cùng lớn.

Lâm Thi Mộng nói mình xong thì lại không nhịn nổi nói đến Tề Hằng.

Hết cách, cô ấy vốn dĩ không có thiện cảm với Tề Hằng, việc xảy ra bên dưới di tích cổ Gò Tam Tinh lại càng khiến cô ấy hận Tề Hằng thấu xương.

Nếu không phải nhờ Tống đại ca thần bí đó, hiện giờ cô sẽ đối mặt với số mệnh như thế nào, ngay cả bản thân cô cũng không dám nghĩ.

“Sau đó chị mới biết Tề Hằng vì sao lại phát điên, hắn đã phát hiện một linh trì, bên trong có Cửu Chuyển Kim Liên! Nhưng lại có thú bảo vệ, sau đó đã gặp Tiêu sư huynh, hắn quyết định bắt tay với Tiêu sư huynh...”

“Kết quả suýt chút nữa bị thú bảo vệ giết chết, Tiêu sư huynh nói ông ấy đã chạy rồi, không nhận được gì cả. Cái tên Tề Hằng đó thật quá đáng thương, thế mà lại bị phế rồi, trở thành thái giám rồi, ha ha, đáng đời!”

Lâm Thi Mộng nhắc đến việc này thì vẫn rất hưng phấn.

Sở Vũ nói: “Vậy, có phải từ đó thì em được giải thoát rồi không?”

Đầu điện thoại bên kia, Lâm Thi Mộng trầm mặc một lúc rồi nói: “Sợ là có hơi khó.”

“Có hơi khó là ý gì?” Sở Vũ nhíu mày, từ trên giường ngồi bật dậy.

“Nếu hắn không bị phế thì dựa vào cơ duyên chị nhận được lần này chắc là có thể từ chối hôn sự này. Nhưng hiện giờ dù là vì để che giấu thì Cửu Tiêu bên đó cũng tuyệt đối sẽ tiến hành hôn sự này đến cùng. Cả Tề Hằng, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho chị.”

Ngữ khí của Lâm Thi Mộng rất bình thường, không nghe ra được có gì thất vọng.

“Nhưng em cứ yên tâm đi, những việc này chị đều có thể xử lý được. Có hôn ước cũng không có nghĩa chị phải gả cho hắn.”

Sở Vũ cười gượng, nói thầm bản thân có tính là lòng tốt làm hỏng việc không?

Lâm Thi Mộng bên đó thấy Sở Vũ trầm mặc thì tưởng rằng Sở Vũ lo lắng cho cô ấy nên cười nói: “Không sao đâu, thật sự không có việc gì đâu, em đừng lo cho chị. Đúng rồi, đừng chỉ nghe chị nói, nói về em đi, ở Long Thành bên đó thế nào?”

Sở Vũ cười cười: “Thì vậy đó, ăn không ngồi rồi.”

Lâm Thi Mộng ở đầu dây bên đó hình như hít sâu một hơi, sau đó nói dịu dàng: “Sở Vũ...”

Sở Vũ vừa nghe thì biết bà cô không vui rồi, vội vàng cười nói: “Lừa em thôi, thực ra anh rất cố gắng vươn lên...”

“Vươn lên con khỉ!” Lâm Thi Mộng nổi giận rồi: “Chị nghe có người nói em nhốt mình trong phòng bệnh của bệnh viện ngày ngày chơi game? Em em em... sao em có thể như thế? Em đây gọi là không muốn vươn lên em biết không? Em còn tiếp tục như vậy nữa, chúng ta...”

“Chúng ta thế nào?” Sở Vũ dè dặt hỏi.

“Khoảng cách của chúng ta sẽ ngày càng xa.” Trong ngữ khí của Lâm Thi Mộng đầy bi thương: “Sở Vũ, chị không muốn em cứ sống mơ hồ như vậy.”

Trong lòng Sở Vũ cảm thấy ấm áp.

Lâm Thi Mộng nói tiếp: “Chị thật sự không muốn có một ngày chị vẫn tóc xanh mà em lại bạc trắng...”

“Thi Thi, sẽ không xảy ra trường hợp như vậy.” Sở Vũ cười nhẹ nói.

Có một khoảnh khắc như thế, hắn thậm chí có sự xúc động muốn nói tất cả với Lâm Thi Mộng. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn kiềm chế được.

“Khi em tiếp nhận truyền thừa đó, lúc mới đầu thì từ chối, bởi vì bên đó lại đòi em cắt đứt tơ tình...”

Giọng nói trong trẻo tĩnh mịch của Lâm Thi Mộng từ đầu dây bên kia truyền tới.

Sở Vũ cười lên: “Thi Thi, em chịu thừa nhận em thích anh rồi?”

“Em vẫn luôn thích anh mà, nhưng...” Lâm Thi Mộng nói yếu ớt.

“Vậy chúng ta... ở bên nhau đi!” Sở Vũ ngắt lời Lâm Thi Mộng, nói lớn tiếng.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy trong ngực mình đầy lý tưởng hào hùng.

Cửu Tiêu gì chứ, Hàn Tiêu gì chứ, đều biến đi gặp quỷ hết đi!

Mình có tổng cương trong tay, mình có quả cầu kim loại, mình có thiên phú tuyệt vời!

Có gì phải sợ?

Lâm Thi Mộng bên đó lại do dự, hồi lâu sau cô mới nói chậm rãi: “Sở Vũ, anh nghe em nói, anh ở cùng em thì anh sẽ chịu áp lực rất lớn.”

“Anh không sợ!”

“Sẽ có vô số người ám sát anh, em...”

“Không sao cả!”

“Anh sẽ già đi...”

“Em có để bụng không?”

“Dĩ nhiên là không!”

“Vậy thì được rồi, Thi Thi, làm bạn gái anh nhé!” Sở Vũ vẻ mặt nghiêm túc, cách nhau bởi điện thoại nhưng hắn dường như có thể nghe thấy nhịp tim đập của Lâm Thi Mộng.

Bên đó trầm mặc hồi lâu, trầm lặng đến mức tim của Sở Vũ bắt đầu có chút bất an.

“Được.”

Sau một hồi, cuối cùng cũng chờ được một câu trả lời của Lâm Thi Mộng.

Trên gương mặt anh tuấn đó của Sở Vũ nở ra một nụ cười vui vẻ. Hắn biết cô ấy nhất định sẽ đồng ý!

Lúc này, đầu dây bên đó lại truyền đến một tiếng nghẹn ngào nhẹ.

“Thi Thi, em sao thế? Việc vui như vậy sao em lại khóc?” Trong lòng Sở Vũ hơi nhói đau.

“Em không muốn trố mắt nhìn anh già đi, em sợ...” Lâm Thi Mộng nói nhẹ nhàng: “Mỗi lần nghĩ đến cảnh đó, tim em như bị dao cắt.”

Nói rồi, ngữ khí của Lâm Thi Mộng trở nên kiên quyết: “Nhưng anh yên tâm, em nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết vấn đề này cho anh! Nếu như... em nói nếu như...”

Lâm Thi Mộng hít sâu một hơi, nói: “Lỡ như thật sự không có bất kỳ cơ hội nào, vậy em cũng sẽ ở bên anh cả đời!”

“Thi Thi, cảm ơn em. Thực ra...”

“Sở Vũ, anh không cần nói nhiều nữa, bất kể sau này sẽ đối diện với điều gì thì em cũng sẽ ở bên anh!” Lâm Thi Mộng nói nghiêm túc.

“Ừm, anh biết rồi, Thi Thi em cứ yên tâm, anh ở bên này không phải là không làm gì cả. Hơn nữa, anh có cơ hội hồi phục.” Sở Vũ nói.

“Thật ư?”

Đầu dây bên đó truyền đến giọng vui mừng của Lâm Thi Mộng: “Anh không lừa em chứ?”

“Dĩ nhiên là không.” Sở Vũ nói: “Long Thành bên này cũng có một di tích thượng cổ, nói không chừng ở đó có thể tìm được thứ mà anh cần.”

“Vậy thì tốt rồi, hay là, hay là em qua đó nhé. Em đi giúp anh!” Lâm Thi Mộng vừa nghe Sở Vũ nói bên đó có cơ hội hồi phục thì lập tức để tâm.

Nếu không tin tức về sự xuất hiện của loại di tích thượng cổ này khắp nơi đều có, ai biết đâu là thật đâu là giả.

“Đừng, Thi Thi, em đừng đến, em hiện giờ vừa có được một truyền thừa thì đừng nên nghĩ gì cả, hãy cố gắng tu luyện.”

Sở Vũ vội vàng từ chối, nói thầm em đừng có đến, em đến rồi thì anh còn chơi thế nào được?

“Vậy anh thì sao?”

“Anh chắc chắn không đi! Đứa con ngàn vàng không đến nơi nguy hiểm!” Sở Vũ lời thề son sắt.

“Vậy được rồi, em bên này cũng sẽ lưu ý giúp anh. Em tin rằng anh nhất định sẽ hồi phục!”

Lâm Thi Mộng nói rất nghiêm túc, nhưng trên thực tế bản thân cô cũng không có bao nhiêu sức mạnh.

Trạng thái của Sở Vũ quá kỳ lạ, tự dưng lại hoàn toàn không thể tu luyện nữa, nếu thật sự có thể hồi phục cũng không đến nỗi chờ mười sáu năm rồi.

Nhưng từ sâu trong thâm tâm, cô lại hi vọng Sở Vũ có thể hồi phục, dù đã muộn mười sáu năm thì cô cũng tin rằng anh có thể trở lại vẻ vang!

Đặt điện thoại xuống, Sở Vũ thở dài một hơi, trong đôi mắt lấp lánh như sao lóe qua một tia sáng kiên định.

Lúc này, ngoài cửa sổ phành phạch một tiếng, một con chim nhào vào.

Tên gián điệp giũ giũ bộ lông xám xịt trên người, nhìn Sở Vũ với vẻ kỳ quái rồi nói: “Biến mất mấy ngày trời mà không nói tiếng nào, mau nói với điểu gia, cậu đã lén lút chạy ra ngoài làm việc gì thất đức?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play