Một cảm giác rộng rãi sáng sủa bỗng chốc xuyên qua lòng dạ của Sở Lương, cảm giác đó giống như quán đỉnh đề hồ vậy!
Khóe miệng Sở Lương hơi giật giật một chút, biểu cảm trên mặt rất kỳ lạ, người đứng ở đó không nhúc nhích.
Tiếp theo, một luồng sóng khí tức lớn mạnh xuôi theo thân thể của anh ta ầm ầm bùng phát ra.
Luồng sóng này ở khoảnh khắc bùng phát ra thì bị Sở Lương thu về lại.
Trên mặt Sở Lương lộ ra vẻ vui mừng kinh ngạc nhìn Sở Vũ cười ha ha: “Em trai tốt, em thật đúng là phúc tinh của anh. Vừa nãy trong lúc vui mừng, suy nghĩ thông suốt nên đã đả thông một huyệt vị, ha ha…”
Chưa chờ anh ta cười xong, cổ tay liền bị Sở Vũ nắm chặt lấy.
Khoảnh khắc tiếp theo, thân thể của Sở Lương trực tiếp cứng đờ. Trên mặt lộ ra biểu cảm không thể tin nỗi.
“Ngưng thần tịnh khí!” Sở Vũ quát nhẹ một tiếng.
Sở Lương lập tức bão nguyên thủ nhất.
Bùm!
Bùm! Bùm! Bùm!
----
Một loạt âm thanh tựa như tiếng nổ nhỏ vang lên trong cơ thể của Sở Lương.
Từng luồng sóng sức mạnh từ trong thân thể Sở Lương bùng phát.
Đó là âm thanh từng cái xiềng xích trong huyệt đạo bị đánh mở mà phát ra!
Vốn dĩ chỉ mở được một trăm chín mươi sáu xiềng xích huyệt đạo, Sở Lương đang ở xung huyệt cảnh lục đoạn thời kỳ giữa, được Sở Vũ trong vòng mười mấy phút ngắn ngủi giúp anh ta đánh mở hai mươi chín huyệt đạo, trực tiếp tiến vào xung huyệt cảnh thất đoạn thời kỳ giữa!
Một cảnh giới lớn cứ như vậy đã đột phá dễ như trở bàn tay!
Trong trường hợp bình thường, cho dù có lượng lớn dược liệu cao cấp thì với thiên phú của Sở Lương mà nói ít nhất cũng cần thời gian mấy năm.
Điều đó còn cần trong thời gian mấy năm đó buông bỏ tạp vật thế tục, một lòng tu luyện.
Nhưng việc đó thì không thể nào.
Toàn bộ Sở gia ngày nay, các công việc lớn nhỏ trong thế tục hầu như đều là anh ta xử lý. Không rời được một giây phút nào, chứ đừng nói là mấy năm.
Vốn dĩ Sở Lương cũng luôn cảm thấy phiền não vì chuyện này nhưng lại chưa từng nghĩ đến, sự phiền não của anh ta ở trước mặt em trai căn bản không đáng nhắc đến.
Em trai của mình vẫn là tuyệt thế thiên kiêu năm xưa!
Trong lòng Sở Lương vô cùng vui sướng, không nói thêm lời nào kéo Sở Vũ uống một trận.
Tửu lượng của Sở Lương rất tốt, không phải là ngàn ly không say, nhưng rượu có độ cồn cao tầm thường thì uống mấy cân đối với anh ta mà nói là không có ảnh hưởng gì.
Anh ta quá vui mừng, sự uất ức của mười sáu năm đè nén trong lòng đó giờ phút này cuối cùng đã tan biến.
Loại người không thích uống rượu như Sở Vũ đều bị anh ta ép uống đến mấy ly rồi. Trên khuôn mặt anh tuấn cũng có chút ửng đỏ.
“Loại bản lĩnh này của em thật quá tuyệt vời. Nhưng tuyệt đối… không thể để người khác biết.” Sở Lương uống đến mức chếnh choáng nhưng đầu óc lại cực kỳ tỉnh táo, anh ta nhìn Sở Vũ.
“Em biết mà anh, loại năng lực này rất trái đạo trời.” Sở Vũ gật đầu.
“Không chỉ là trái đạo trời mà còn là trái ý người!” Sở Lương than thở: “Loại năng lực của em nếu bị giới bên ngoài biết được, cuối cùng em chỉ có thể có hai loại kết quả. Loại thứ nhất, nếu coi như là tốt thì bị một cổ phái vô cùng lớn mạnh mang đi, lấy hết tất cả giá trị trên người em! Bao gồm… công pháp mà em tu luyện!”
“Loại kết quả thứ hai, em hiểu mà.” Sở Lương nhìn sâu vào em trai mình.
Trong lòng Sở Vũ sợ hãi, hắn dĩ nhiên hiểu loại kết quả thứ hai là gì!
Lúc hắn sáu tuổi thì đã hiểu rồi!
Nhưng chuyện tâm pháp, hắn căn bản chưa từng nhắc đến với anh trai mà anh ấy lại đoán được?!
Sở Lương giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Sở Vũ, nói: “Không có một loại tâm pháp cấp cao nhất thì trong mười sáu năm này em làm sao có thể không dựa vào bất cứ nguồn tài nguyên nào mà tu luyện đến trình độ hôm nay?”
Sở Lương nhìn Sở Vũ, nói với tình ý sâu xa: “Anh biết tính tình em nhân hậu, tâm địa lương thiện, sẵn lòng tin người thân, tin mỗi một người bên cạnh. Nhưng nhất định phải nhớ kỹ, luôn phải có ý đề phòng người khác.”
“Vâng, em biết rồi anh.” Sở Vũ nghiêm túc gật đầu.
Lúc này Sở Lương nhíu mày trầm tư, sau đó anh ta cẩn thận lấy ra từ trong túi một miếng ngọc thạch óng ánh đưa cho Sở Vũ.
“Đây thực ra là một thẻ ngọc, là mấy năm trước anh có được. Trong đó có một bộ công pháp. Nhưng mở thẻ ngọc này cần em dùng sức mạnh tinh thần…”
“Liễm Phổ?” Sở Vũ cầm lấy miếng ngọc thạch đó, nhíu mày nói: “Tên của công pháp này gọi là Liễm Phổ?”
“Sao em biết? Anh chưa từng dạy em cách dùng sức mạnh tinh thần để mở mà…” Sở Lương nhìn em trai mình, vẻ mặt không nói nên lời.
Đứa em trai này của anh ta từ nhỏ đã thể hiện ra một mặt quá nhiều quái dị. Ở cùng với nó phải sẵn sàng bị đả kích.
Vốn dĩ loại cảm giác này đã rất nhiều năm rồi chưa từng có. Nhưng hiện giờ vẫn có mùi vị quen thuộc, vẫn là công thức lúc đầu…
“Để em biểu diễn một chút loại công pháp này cho anh xem…” Sở Lương còn chưa nói xong thì thấy đứa em trai trước mặt trực tiếp biến hóa thành một người khác.
Khuôn mặt, thân hình, khí chất…
Toàn bộ đều có thay đổi cực lớn!
“Được rồi, coi như anh chưa nói đi.” Sở Lương trợn mắt: “Cái này tặng em đó.”
“Cái này thật thú vị!” Sở Vũ chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nhìn vào cái gương trong đó, bắt đầu vận hành Liễm Phổ.
Trong gương, không ngừng xuất hiện các loại gương mặt xa lạ.
Mười phút sau.
Sở Vũ và Sở Lương ngồi trước bàn rượu.
Sở Vũ nhìn Sở Lương: “Anh, công pháp này rất trái đạo trời, anh lấy được từ đâu vậy?”
“Ở một di tích cổ, lúc đó vì để có được nó mà tổn thất cũng không nhỏ.” Sở Lương có chút thổn thức, lắc lắc đầu: “Không nhắc chủ đề nặng nề này nữa, dù sao đã có loại công pháp này, em biết nên làm thế nào rồi đó.”
Sở Vũ gật gật đầu, hắn quá biết sau khi có được công pháp này nên sử dụng thế nào.
“Công pháp như Liễm Phổ cần thiên phú rất mạnh, anh đã tu luyện lâu như vậy cũng chỉ có thể biến hóa ra hai ba khuôn mặt. Còn việc nắm bắt đối với khí trường, khí chất còn không bằng một tên mới học như em.” Sở Lương than thở có chút bất lực: “Người với người quả nhiên là không thể so sánh.”
Sở Vũ cười nói: “Của em thì chính là của anh!”
“Đúng vậy, em càng lớn mạnh thì anh càng vui. Cố gắng tu luyện môn công pháp này. Khi tu luyện đến cảnh giới cao thâm, đối với khí chất, khí trường và sóng sức mạnh đều nắm vững đến mức thành thục, thì thậm chí có thể trực tiếp biến thành bộ dạng người khác, dùng giả làm rối loạn thật.” Ánh mắt Sở Lương lấp lánh, nói xa xôi: “Đến lúc đó có thể làm được rất nhiều việc!”
“Thế nào, anh thấy em hiện giờ… được chưa?” Sở Vũ cười tít mắt nhìn Sở Lương.
Sở Lương đầu tiên gật đầu, sau đó lắc đầu nhìn Sở Vũ, nói nghiêm túc: “Em à, nếu em chỉ ở hồng trần thế tục này, dựa vào năng lực hiện tại của em cộng với thiên phú hơn người thì dĩ nhiên là đủ rồi.”
“Nhưng… nếu so với đệ tử vĩ đại thật sự thì vẫn còn khoảng cách rất lớn. Xung huyệt, thông mạch, hai cảnh giới này đối với cổ giáo chân chính mà nói chỉ có thể xem là cảnh giới của đệ tử, môn đồ. Chỉ có đạt đến tầng lớp Tiên Thiên Luyện Khí Sĩ thì mới được xem là nhập môn.” Sở Lương nói.
“Tiên Thiên Luyện Khí Sĩ?” Sở Vũ đã từng nghe đến cảnh giới này nhưng cảm giác rất xa vời.
Sở gia là gia tộc ẩn thế, hầu như chỉ có bảy tám tổ tông đã từng bước vào lĩnh vực này.
Đến nay đã rất nhiều năm chưa xuất hiện người vĩ đại của cảnh giới này.
“Tiên Thiên Luyện Khí Sĩ, thọ nguyên ba đến năm trăm năm tuổi, có khả năng dời núi lấp biển hô mưa gọi gió. Ở thời xưa được gọi là thần tiên lục địa. Thực ra trước khi cực từ luân chuyển, cảnh giới này cùng lắm chỉ có thể xem là nền móng mà thôi…” Sở Lương có chút cảm khái, nói với Sở Vũ rất nhiều bí mật.
Sở Vũ nhìn anh trai, bỗng nhiên có cảm giác người anh trai này của mình tuy cảnh giới không đặc biệt cao thâm nhưng những chuyện biết được… hình như có hơi nhiều.
Rất nhiều việc cho dù là trong tàng thư các của Sở gia cũng rất ít đề cập đến.
Sở Lương nhìn Sở Vũ cười cười: “Có biết vì sao lần này nhà chúng ta dám quang minh chính đại đối đầu trực diện với Tạ gia không?”
Sở Vũ suy nghĩ một chút, nói: “Thực lực của nhà chúng ta lớn mạnh hơn Tạ gia.”
Sở Lương lắc đầu: “Đó chỉ mới là một phương diện thôi, có lớn mạnh thế nào thì hủy diệt Tạ gia rất dễ nhưng làm sao đối diện với cục diện hổ báo xung quanh?”
Sở Vũ có chút ngẩn ngơ, trong lòng nghĩ cũng phải, Tạ gia đã kinh doanh ở đây mười mấy năm, nền móng vững chắc, đồng minh rất nhiều.
Nếu chỉ dựa vào một mình Sở gia thì cho dù thực lực có mạnh hơn nữa cũng rất khó trong một đêm đã nhổ hết gốc rễ của Tạ gia.
Sở Lương cười cười: “Nhà chúng ta thực ra có quan hệ với nhà nước, trước giờ vẫn rất tốt! Còn anh… cũng luôn giúp nhà nước làm một số việc trong khả năng cho phép. Miếng thẻ ngọc đưa cho em đó chính là trong một lần hợp tác với chính phủ… mà có được.”
Sở Vũ bỗng nhiên tỉnh ngộ!
Làm một thanh niên năm tốt ngoan ngoãn đi học rất nhiều năm, hắn rất rõ sức mạnh của nhà nước lớn cỡ nào.
Vào thời khắc thế giới bước vào thời đại mới, kẻ phản ứng trước tiên thực ra chính là quốc gia!
Vả lại trên mảnh đất Hoa Hạ cổ xưa này đang tồn tại quá nhiều bí mật.
Nói đến tu sĩ, tu hành, Hoa Hạ từng là khu vực mạnh nhất!
Chỉ là nhà nước rất khiêm nhường, đối xử với những gia tộc nhập thế đó rất hòa hảo. Rất ít khi nhúng tay vào ân oán giữa các gia tộc nhập thế.
Bất kỳ một gia tộc nhập thế nào bao gồm các cổ giáo, cổ phái cũng đều rất ít nảy sinh xung đột với chính phủ.
Giữa các bên vẫn luôn giữ một cục diện tôn trọng lẫn nhau.
Đó cũng là lý do tại sao Tạ gia sau khi nhìn thấy bản tuyên bố của chính phủ sẽ phẫn nộ như vậy.
Sở Vũ đến giờ mới hiểu rõ, thì ra những năm nay nhà mình tuy không đi sâu vào tục thế nhưng không phải là không làm gì cả.
Hắn nói lẩm bẩm: “Hèn gì…”
Sở Lương nhìn em trai, nhẹ giọng nói: “Cổ phái mà Lâm Thi Mộng đang ở, với cả cổ giáo mà chồng sắp cưới của cô ấy đang ở sở hữu sức mạnh vượt qua thế tục.”
Sở Vũ gật gật đầu, hít một hơi sâu, sau đó nói: “Anh, em hiểu rồi, em sẽ cố gắng, cũng sẽ cẩn thận.”
“Ừm, lát nữa đến Long Thành đừng quá để ý đến những người của gia tộc, em cứ toàn lực tu luyện là được. Chút nữa anh tặng cho em một ít tài nguyên lấy từ Tạ gia. Nếu em vẫn là tuyệt thế thiên kiêu đó, vậy thì cứ tiếp tục đi tiếp con đường tu luyện đó đi!”
Sở Lương nhìn Sở Vũ: “Chờ lúc nào đó em bước vào lĩnh vực Tiên Thiên Luyện Khí Sĩ đó thì Sở gia chúng ta cũng thật sự có thể cùng… lên như diều gặp gió rồi!”