Nhóm người Ngô Minh thương lượng xong thì cải trang một chút, ném hết mấy thứ đồ dễ gây nghi ngờ rồi mới lên đường.
Đi qua thôn nhỏ tối hôm qua thì thấy một cột khói dày đen nhánh như mực bốc lên, nhắm thẳng lên trời giống một cây linh chi màu đen, dưới chân còn có ánh lửa vấn vít.
- Đây là...
- Cái thôn hôm qua chúng ta đi qua sao lại bị cháy vậy?
Tiêu Cực Độ lẩm bẩm, ánh mắt đột nhiên lóe lên lộ ra vẻ không đành lòng, cương quyết trộn lẫn với căm hận.
- Cũng không có ai chạy trốn hoặc cứu hỏa... Tiểu Địch đứng bên cạnh cũng nhỏ giọng bổ sung một câu.
Viên Thái tỉnh tỉnh mê mê, Ngô Minh vừa nhìn đã hiểu được vấn đề.
Lửa này nhất định là do Dư Thiếu Quân phóng. Thậm chí trước khi phóng hỏa không chừng còn giết hết tất cả mọi người trong thôn luôn rồi.
Vì cái gì? Đương nhiên là vì bảo vệ bí mật của đám người bọn họ rồi.
Nếu không làm vậy, tin tức nha binh bị giết hại truyền ra ngoài, nhóm người mình lập tức biến thành kẻ bị tình nghi. Lúc đó ngay cả gia nhập quân Cửu Sơn cũng khó chứ đừng nói đến phò trợ xưng vương gì gì đó.
Giải quyết như vậy quả thật là sạch sẽ gọn gàng, kín kẽ không một lỗ hổng.
- Chúng ta đi thôi!
Ngô Minh và Tiêu Cực Độ nhìn nhau, nếu không phải Dư Thiếu Quân ra tay bọn họ cũng có tính toán tương tự, thế nhưng nhiều nhất cũng chỉ là phát tiền phát bạc để đuổi đi mà thôi. Giờ đã có người giải quyết sạch sẽ, vô hình chung lại giúp họ một việc.
Mấy người này đều là những kẻ thông mình, nhìn nhau một cái thì đã hiểu ra vài phần, cũng không hỏi thêm nữa mà nhanh chóng rời đi.
Một nơi bị cháy lại có nha binh bị diệt khẩu nhất định sẽ có người đến điều tra, không thể ở lại lâu hơn nữa.
Đi thẳng ra khỏi thôn khoảng mười dặm thì lại thấy một cái trấn nhỏ. Tiểu Địch và Viên Thái đi trước hỏi thăm được lúc này Lý Như Bích đã khởi binh chiếm cứ quận Cửu Sơn, tự xưng là tướng quân, thanh thế không hề nhỏ.
Sau đó lại hỏi đường rồi lấy vàng bạc ra mua được bốn con ngựa bờm vàng, cả bọn chạy thẳng về phía quận Cửu Sơn.
Trên đường đi Tiểu Địch nói ra những tin tức mà cô nàng nghe ngóng được:
- Tên Lý Như Bích này vốn là con trai trưởng trong một gia tộc quyền thế ở quận Cửu Sơn, trong nhà có đến vạn mẫu ruộng tốt. Hơn nữa hắn còn từng đậu cử nhân, trên người có công danh, quả thật không thể xem thường!
Ngô Minh và Tiêu Cực Độ đều gật đầu.
Những người ở giai cấp thấp thật sự dám nổi dậy vốn dĩ rất hiếm thấy, một vương triều chân chính bị lật độ vẫn luôn bắt đầu từ sự phản bội đấu đã lẫn nhau của các tập đoàn lợi ích ở trong chính nó.
Bách tính thường dân không biết luật pháp, tuy có thể đắc thế một đoạn thời gian ngắn nhưng cuối cùng vẫn khó thành đại sự.
Chỉ có đám thế gia đại tộc mới hiểu rõ sức mạnh của thể chế, biết cách lợi dụng nhiều hơn nữa để xây dựng bá nghiệp.
Giống như các vương triều thời cổ đại ở kiếp trước của Ngô Minh, người thật sự có xuất thân thường dân mà chiếm được thiên hạ cũng chỉ có một mình Chu Nguyên Chương mà thôi.
Lưu Bang tuy xuất thân hàn vi nhưng dù sao cũng là một đình trưởng tiểu lại, là người ở trong thể chế. Điểm bắt đầu này tốt hơn Chu Nguyên Chương - người còn từng làm ăn mày nhiều lắm.
-...Tên Lý Như Bích này tài sản kếch sù, trọng nghĩa khinh tài, nuôi dưỡng rất nhiều môn khách. Ngoài ra hắn còn âm thầm nuôi tử sĩ, giấu ba trăm bộ giáp trụ và cả ngàn cây cung dài...
Tiểu Địch nói.
- Đây là rắp tâm mưu phản rồi! Chỉ sợ không phải công sức một đời mà có được!
Ngô Minh và Tiêu Cực Độ đều nghẹn lời.
Ở thời cổ đại, áo giáp và cung nỏ đều là những cỗ máy giết người, tàng trữ cũng đồng nghĩa với mưu phản. Hơn nữa tàng trữ số lượng lớn như thế, cho dù là kho vũ khí của phủ quận cũng không chắc đã bằng.
Thậm chí còn truyền bá tiếng tăm, kết giao rộng rãi với nhiều hào kiệt, nuôi dưỡng tử sĩ, bất kì một tội nào trong đây thôi hình phạt cũng đã tương đương với phản nghịch rồi. Mấu chốt chính là, cách làm như vậy trong huyện trong quận không thể không biết gì.
- Quận thủ lúc trước của quận Cửu Sơn chỉ sợ cũng sớm bị kéo xuống nước rồi...
Tiêu Cực Độ lại thở dài.
- Đúng rồi! Nghe đồn tổ tiên Lý gia trên trời có linh, được chôn ở chỗ có long mạch, điểm trúng huyệt tiềm phát, phúc trạch kéo dài dùng từ từ cũng đủ để bảo đảm mười ba đời phú quý. Có điều gia chủ đời này Lý Như Bích lại gặp được một vị kỳ nhân tên hiệu là Nam Sơn Ông, thay đổi mạch đất để long khí nhanh chóng phát ra, do vậy mới có sự tình này!
- Người tên Nam Sơn Ông này lai lịch kỳ lạ, hay hiến những mưu kế lạ lùng góp công lớn vào cơ nghiệp của Lý Như Bích, được bái làm quân sư, phong hiệu “Nam Sơn Chân Nhân”. Địa vị của lão trong quân Cửu Sơn chỉ thua mỗi mình Lý Như Bích, có thể coi như trên cả vạn người rồi...
Tiểu Địch chậm rãi nói.
- Loại bí mật này mà cũng lấy ra để bàn tán được?
Ngô Minh quả thật có chút kinh ngạc.
- Người đời ngu dốt, cái loại truyền thuyết về phong thủy này có thể khuếch trương uy danh. Ta nghi tên Lý Như Bích kia cố ý truyền tin tức ra ngoài!
Tiêu Cực Độ nói: "Long mạch đã điểm thì càng khó phá bỏ, làm gì cũng không sợ!"
- Nam Sơn Ông? Nam Sơn Chân Nhân! Chân Nhân!
Ngô Minh thở dài thăm thẳm rồi lại cười khổ: "Dám tự xưng như vậy thì ít nhất cũng thuộc cấp bậc Pháp Sư, hoặc cũng có thể là một vị Chân Nhân thật!"
- Lấy dị thuật phò trợ tiềm long tranh đoạt thiên hạ, người này quả là can đảm!
Sắc mặt Tiểu Địch cũng lạnh như băng: "Tranh giành vị trí đứng đầu thiên hạ bại trận đồng nghĩa với cái chết, ngay cả môn phái lớn Đạo gia cũng không dám vướng vào. Tên Nam Sơn Ông này tám phần là một yêu nhân tán tu tự tu luyện tự lĩnh ngộ! Nếu không thì là một loài khác thành tinh, vào đời lừa gạt vận khí!"
- Bất kể ra sao, cứ cho là người này chỉ mới là một Luyện Sư hay Pháp Sư, thế nhưng dựa vào sức mạnh của quân Cửu Sơn và vận khí của phong hiệu thì chúng ta cũng khó mà chống lại được...
Tiêu Cực Độ nói: "Cũng may người này ở cùng phe với chúng ta!"
Viên Thái lúc này cuối cùng cũng có thể xen mồm vào: "Không sai, chính là lý này! Nam Sơn Ông càng mạnh thì chúng ta càng chắc thắng. Chỉ cần chống đỡ qua ba tháng này, để Lý Như Bích lên làm vương là chúng ta có thể quay người chạy rồi, còn sợ gì nữa chứ?"
Lời này hoàn toàn là lời của một kẻ tay ngang.
Ngô Minh và Tiểu Địch nhìn nhau một cái, đều không kìm được mà lắc đầu cười khổ.
...
Quận Cửu Sơn nằm ở chính giữa Tào Châu. Bên trong quận đồi núi nhấp nhô, non sông bị ngăn cách, có chín ngọn núi cực lớn tạo thành địa thế hiểm yếu dễ thủ khó công, cho nên mới có tên như vậy.
Lý Như Bích nổi dậy rất nhanh, đầu năm khởi sự đã lập tức đánh bại binh lính của quận, danh tiếng vang xa.
Nam Sơn Ông lại liên tục thuyết phục được đám đạo tặc hung hãn cát cứ chốn rừng sâu về đầu hàng. Sau ba tháng số lượng binh lính đã vượt qua hàng vạn, đánh bại đại quân do thứ sử phái tới.
Lúc này lại cướp được một đội ngựa chiến, liên tục đoạt được mấy quận. Thanh thế to lớn, uy chấn toàn châu.
Quận Cửu Sơn là đại bản doanh của tên này. Nhóm người Ngô Minh trên đường đến đây đâu đâu cũng thấy khung cảnh hoang tàn đổ nát, ruộng nương hư hại, quận huyện tàn tạ, lại còn có loạn quân tàn sát bừa bãi khiến người không đành lòng.
Cũng may nhóm người Ngô Minh thân thể khỏe mạnh, trên người có mang theo vũ khí nhìn khá là sắc bén tháo vát nên đám binh sĩ du đãng không dám mạo phạm đến.
Gấp rút chạy cả nửa ngày mới tới nơi đặt đại bản doanh của quân Cửu Sơn.
Ngô Minh phóng tầm mắt nhìn thì thấy phía trên đồng cỏ bát ngát có mấy doanh trại san sát nối liền nhau. Một doanh trại gồm có năm mươi hoặc một trăm người, đào rãnh thoát nước, có người tuần tra canh phòng nghiêm ngặt. Hắn dùng thuật xem khí nhìn thì lại thấy khoảng không phía trên doanh trại có những luồng khí đỏ đen nối liền nhau, mang theo cảm giác trang nghiêm lẫm liệt, cũng xem như có chút khí tượng.
- Các vị anh hùng hảo hán nghe đây! Tướng quân của chúng ta cầu tài như người khát cầu nước, nếu như có văn trị võ công thì đều có thể vào doanh trại để thi tuyển. Chỉ cần là người có tài thì sẽ được tiến cử, tiền bạc nữ nhân đều có! Cùng chúng ta chung hưởng phú quý!
Ở cửa lớn của doanh trại còn có vài người gầm chiêng trống lớn tiếng kêu gào, bên trên còn dán cáo thị chiêu binh.
Thỉnh thoảng lại có tốp năm tốp ba lưu manh côn đồ hoặc là phường liều mạng, thậm chí là hảo hán giỏi săn bắn cưỡi ngựa gia nhập, cùng vào trong doanh trại để tham gia sát hạch.
- Châu binh đại bại, triều đình vô cùng tức giận phái đại tướng thống lĩnh năm ngàn binh lính tinh nhuệ hội họp với binh lính của quận của của châu để vây diệt một lần nữa... Lý Như Bích đương nhiên phải thu nạp các thành phần lưu lạc để liều chết một lần...
Nhóm người Ngô Minh đều hiểu rõ tình hình bên trong. Lúc này nhìn thấy tư thế quân ngũ chỉnh tề thì lại có chút hy vọng, tiến lên phía trước: "Chúng ta muốn tòng quân!"
- Được được! Các vị đều là những hảo hán, xin mời vào bên trong!
Mấy tên gác cổng hai mắt lập tức phát sáng.
Bọn chúng ngày ngày đón người đến tiễn người đi, mắt nhìn người rất chuẩn. Trong người có tuyệt chiêu gì không, có phải hảo hán hay không chúng vừa nhìn là đã có thể thấy được gần hết.
Hơn nữa cho dù là một tên vô dụng, có thể tự chuẩn bị cung tên và ngựa cùng mang đến đây cũng đã rất tinh nhuệ rồi.
Lập tức không dám chậm trễ mà dẫn thẳng vào trong.
Vừa mới bước vào trong doanh trại thì thấy vài cái sân tập võ vô cùng lớn, có thể chứa đến cả ngàn người mà không phải chen chúc nhau. Bên cạnh mỗi cái là một cái giá bằng gỗ, bên trên bày đầy đao, thương, kiếm, kích và búa, còn có cung dài bia ngắm đỏ và bốn con ngựa lớn, có thể thể hiện kỹ thuật cưỡi ngựa. Có điều thân thể luyện nhiều quá có chút sùi bọt mép.
Đám đông được sát hạch tại đây. Mà trong vài doanh trại không xa lại có tiếng kèn hiệu, tiếng hô giết truyền đến, rõ ràng là binh lính mới thu được còn đang tiến hành huấn luyện.
Vệ binh ngoài cửa tiến vào bẩm báo. Không lâu sau lều trại bị xốc lên, một võ tướng mặt vuông tai to râu quai nón đầy mặt, nửa thân trên không mặc gì bước ra, nhìn thấy mấy người Ngô Minh như hạc đứng giữa bầy gà thì mắt sáng lên.
Đám lính này dù sao cũng phải thu nhận, cái khác không nói, chỉ nhắm vào cung tên và ngựa bọn chúng tự mang tới cũng đủ để thu hồi tiền vé vào rồi.
Nhìn thấy còn có một cô gái Tiểu Địch thì hơi có chút ngạc nhiên, thế nhưng cũng không để ý lắm.
- Các ngươi muốn tòng quân?
Tên tướng này liếc mắt nhìn thoáng qua, trên mặt lúc này không để lộ bất kỳ điều gì, mang theo một vẻ xoi mói mỉa mai.
- Không sai, tại hạ Ngô Minh. Bên cạnh là Tiêu Cực Độ, Viên Thái đều là hiệp khách ở châu khác, do ngưỡng mộ uy danh của Lý tướng quân nên cố ý tới nương nhờ!
Ngô Minh bước ra khỏi hàng, chắp tay hành lễ.
Mấy người Tiểu Địch thấy hắn lấy một cái tên giả thì đều không khỏi khinh bỉ.
- Quân ta không thu nhận kẻ vô dụng, các ngươi có bản lĩnh gì?
- Tại hạ bất tài nhưng cũng luyện võ được vài năm, có một ít võ nghệ. Ngoài ra còn biết được vài chữ!
Tên tướng quân cười: "Được! Đường Thắng, ngươi đi thử võ công của hắn cho ta!"
- Tuân lệnh!
Một tên nha binh bên cạnh hành lễ rồi sắc mặt lạnh lùng đi vào trong sân, chậm rãi nắm con dao bên hông, một tia sát khí hiện lên rồi vọt ra.
- Khí chất võ công của người này cũng xấp xỉ bằng mấy tên nha binh lúc trước!
Nha binh là thân binh của đại tướng, không giống quân lính bình thường. Thế nhưng tên tướng quân này đứng đầu một binh doanh, đương nhiên sẽ có.
Bên cạnh có một kẻ mang theo vẻ mặt khinh thường. Tên nha binh tên Đường Thắng mặt không đổi sắc, chỉ có bên trong con ngươi xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo, đột nhiên nhanh chóng nhào về phía trước như mãnh hổ xuống núi, đao dài nhắm ngay đầu mà chém xuống: "Giết!"
Loại binh lính tinh nhuệ bò ra từ trong núi thây biển máu này sẽ không vì thế giới bên ngoài mà hành động, càng không để ý đến những lời đánh giá như lấy mạnh hiếp yếu, thắng mà chẳng vẻ vang gì gì đó.
Người học võ công đều thoải mái không câu nệ, dùng cái giá nhỏ nhất để sát thương kẻ địch.
Thậm chí trên người mang theo sát khí tà khí hợp lại mà nhào lên, đối thủ tâm tính không vững võ công đều sẽ giảm đi rất nhiều.
Xì!
Lưỡi đao hạ xuống, tay phải của Ngô Minh lại đột nhiên dài ra vồ về phía ánh đao, vô cùng mau lẹ mà bắt lấy cổ tay của Đường Thắng rồi lập tức gập lại.
Coong!
Đao dài rơi xuống, Đường Thắng lật người lại đứng lên. Một bên cánh tay đã bị trật khớp, mồ hôi lạnh rơi xuống, có điều người này là một kẻ dũng cảm, không kêu rên dù chỉ một tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT