- Thế giới quỷ thần?

Ngô Minh đương nhiên không ngốc đến độ thừa nhận mình đã có chuẩn bị trước, lộ ra vẻ mặt ngây thơ không biết gì.

- Sao thế được? Độ khó cấp Hồng sẽ cho ra phó bản cỡ vừa, lại vẫn là thế giới thần quỷ cùng tồn tại...

Sắc mặt Đồ Dưỡng Hạo bên kia cũng hoàn toàn thay đổi, thậm chí kiếm khách mặt lạnh bên cạnh Ngô Minh và người phụ nữ mặc váy bằng vải bố sắc mặt cũng không khá hơn.

- Xin hỏi vị tỷ tỷ này, nhiệm vụ cấp Hồng của Chủ Thần Điện rất khó sao?

Ngô Minh đến gần một người phụ nữ trẻ tuổi, chắp tay hỏi.

- Ha ha... Tiểu đệ thật biết nói chuyện, tỷ tỷ tên Sơn Lan, tiểu đệ tên gì?

Cái thân xác này của Ngô Minh rõ ràng không tồi chút nào, ít nhất thuộc tính sức cuốn hút của Tiên Thiên cảnh cũng khó gây ra ác cảm cho người khác. Sơn Lan cười đến hoa nhường nguyệt thẹn, vậy mà lại nhạt đi vài phần phong tình quyến rũ.

- Tiểu đệ Vô Danh!

Đối phương đã nói ra biệt hiệu, Ngô Minh đương nhiên cứ theo đó mà làm.

-Vô Danh tiểu đệ, không tồi!

Sơn Lan ha ha cười: "Ta rất thích những người thông minh như đệ! Hôm nay ta sẽ cho đệ biết một tin! Trong số các nhiệm vụ của Chủ Thần Điện, nhiệm vụ cấp Hoang là dễ nhất, tiếp theo là cấp Hồng, chiếu theo lệ cũ thì khung cảnh chỉ ở cỡ nhỏ, độ khó cũng thấp đi, kẻ địch mạnh nhất cũng chỉ mới đến cấp Tiên Thiên, Ngoại Cương, mấy pha có ma quỷ các loại cực kì ít... Nhưng mà bây giờ độ khó rõ ràng đã bị tăng lên rồi...

Nói đến đây, trên mặt nàng cũng hiện lên vẻ u sầu lo lắng.

- Thảo nào Đồ Dưỡng Hạo vẫn luôn mang dáng vẻ hài lòng đắc ý giờ lại gấp như kiến bò trên chảo nóng, cũng không trách được hắn, mang tâm trạng ưu nhàn tự tại đi câu cá, kết quả lại vớ phải một con cá mập trắng lớn, chính là loại cảm giác đó...

Ngô Minh nghe mà trong lòng toát mồ hôi hột: "Thay đổi này... không liên quan gì đến mình chứ?"

Hắn âm thầm suy đoán, có lẽ việc hắn cầm miếng ngọc bội đến đã bổ sung đầy đủ các bộ phận của Chủ Thần Điện, mới khiến thế giới càng trở nên chân thực, độ khó cũng tăng lên.

- Vậy... mục đích cuối cùng của Chủ Thần Điện là gì? Sẽ không phải là chơi đùa trong lúc nhàm chán vô vị chứ?

Ánh sáng tìm tòi suy xét xẹt qua con ngươi, Ngô Minh lớn tiếng nói: "Các vị... nhiệm vụ lần này muốn chúng ta đến huyện Hắc Đài nhưng không giới hạn thời gian, đây không phải là ám chỉ trên con đường này nhất định có nguy hiểm rình rập, ép chúng ta không thể không đi hay sao?

- Lời này rất có lý!

Đồ Dưỡng Hạo nói: "Bây giờ... chúng ta bắt buộc phải hợp tác rồi!"

Lời này vừa thốt ra, đến cả Sơn Lan và vị kiếm khách mặt lạnh kia cũng có chút bị thuyết phục, Ngô Minh lại lắc lắc đầu: "Đa tạ ý tốt, chỉ là tại hạ đã quen tới lui một mình rồi!"

Thật sự là từ chối không chút do dự!

Đồ Dưỡng Hạo nghe thấy thế, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

- Vị bằng hữu này...

Đồ Dưỡng Hạo còn đang muốn nói gì đó, xung quanh bóng cây lắc lư, truyền đến âm thanh nức nở như tiếng quỷ khóc!

Hu hu!

Tảng sáng, trong không khí ảm đạm mù mịt, sương mù dày đặc, tiếng khóc hu hu văng vẳng bốn phía quả thực khiến da đầu người ta run lên.

Thậm chí trong làn sương mù trắng xóa còn có một bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện, thất khiếu đổ máu, tử trạng cực kì thảm khốc.

- Cô hồn dã quỷ?

Một tên gọi hiện lên trong lòng Ngô Minh, nhưng hắn không cảm thấy sợ hãi lắm.

Dù sao ở trong thế giới Đại Chu đã không ít lần nhìn thấy mấy thứ đồ chơi này, mà còn là du hồn dã quỷ hàng thật giá thật, cùng lắm thì cũng chỉ dùng các loại âm thanh quỷ quái để hù dọa người khác, lại bị những vật dương cương, ô uế khắc chế, chỉ cần chưa thuộc vào hàng lệ quỷ, ác quỷ thì cũng chưa gây trở ngại đến việc lớn.

- Này!

Ngay lúc này, một người trẻ tuổi trong đám người mới vừa bò dậy, mặc Nho sam, đeo khăn vuông của văn sĩ trông giống một người đọc sách đứng ra, quát lớn đám quỷ: "Thiên hạ thái bình thịnh trị, lại dám ban ngày ban mặt, đám yêu ma quỷ quái các ngươi còn không mau lùi lại?

Xoạc!

Lời nói của hắn vang vang có lực, mạnh mẽ khí phách, dường như có một luồng trường lực vô hình không ngừng mở rộng.

Đám quỷ quái kia đụng phải giọng nói này trên người lập tức vang lên âm thanh xì xèo như nước lạnh gặp dầu sôi, kêu thảm một tiếng, mất hút trong bóng tối.

- Ồ? Không ngờ thật sự có một sĩ tử luyện được tính khí cương trực!

Ngô Minh mắt sáng lên.

Người luyện võ chỉ cần quát to một tiếng, thậm chí là người thường cắn đầu lưỡi lấy máu tươi thuần khiết cũng có thể quát lùi loại quỷ này, nhưng nhất định sẽ không hiệu quả bằng sĩ tử này!

Nho gia có câu: Ta giỏi bồi dưỡng tính khí cương trực!

Tính khí cương trực là bản lĩnh cao cường vô cùng đặc biệt của Nho gia! Nếu như đạt đến cấp bậc đại Nho nổi danh thiên hạ thì quả thật chỉ cần hét lên một tiếng, đến cả quỷ vương cũng phải lùi xa, thậm chí yêu nhân tu luyện tà thuật cũng bất an trong lòng, ma công đại hạ giá!

Đương nhiên sĩ tử này còn xa mới đạt tới cảnh giới đó, nhưng tâm cũng xem như kiên cường chính trực, người đọc sách mà ngộ ra được chút đạo lý, nếu đến Đại Chu tham gia khoa cử, thi đồng sinh cũng còn dư dả.

- Vị công tử này...

Đồ Dưỡng Hạo bĩu môi, người bên cạnh lập tức tiến lên, rõ ràng là muốn lôi kéo.

Bất kể ra sao, một sĩ tử Nho gia tu luyện được tính khí cương trực, trong cái thế giới quỷ thần này cũng khá hữu dụng.

- Không đúng...

Da đầu Ngô Minh đột nhiên căng thẳng, sau lưng tê dại: "Tại sao ngẫu nhiên ở một vùng lại có cô hồn dã quỷ? Thứ này không phải từ khi sinh ra đã có các thần cõi âm như thành hoàng, thổ địa, quỷ binh tiếp dẫn hay sao? Hay là nơi đây... vốn chính là cõi âm tào địa phủ?

- Mọi người xem!

Sơn Lan kinh ngạc hô lên một tiếng, trong đám sương mù, những bóng dáng mơ hồ hư ảo xuất hiện ngày càng nhiều, tất cả đều là những cô hồn dã quỷ mặt trắng bệch, chân như có như không.

Thậm chí ở giữa đám quỷ, trong làn sương mù dày đặc còn hiện lên từng luồng khí đen, phát ra tiếng cười khà khà quái dị.

- Lệ quỷ!

Ngô Minh rầm rì nói.

Nếu như đem cô hồn dã quỷ xem như người thường thì lệ quỷ ít nhất cũng phải tương đương cấp bậc của một chiến binh tinh nhuệ.

- Lại... lại còn nhiều như thế!

Sắc mặt vị sĩ tử lúc trước cũng trắng bệch cả ra, hắn biết với công phu dưỡng khí của mình, nhìn thấu tâm tính, tà ác bất xâm, tám con quỷ chứ mười con quỷ thông thường cũng không đụng được đến mình. Nhưng mà lệ quỷ thì khác! Loại quỷ này có âm khí, nếu không tính đến hao hụt, ba mươi lăm con quỷ đã đủ khiến mình khó lòng chống đỡ nổi, cuối cùng cả đám cùng dồn lên tấn công.

Cho dù là người luyện võ khí huyết dương cương, nếu bị lệ quỷ quấn thân, nhẹ thì bệnh nặng một trận, nặng thì có khi đi đời nhà ma.

Sương mù trên núi ngày càng dày đặc, đám quỷ ngày càng tiến gần.

- Các vị đứng tập trung vào một chỗ, không được sợ hãi, chúng ta nhân khí dồi dào hợp lại cùng nhau, mọi người đồng tâm hiệp lực ma quỷ cũng không dám đến gần chúng ta, sau đó cùng nhau xông ra ngoài!

Đồ Dưỡng Hạo trầm giọng uy nghiêm nói.

Ngô Minh nín thinh, đột nhiên xông vào trong màn sương.

- Tên này bị ngốc à?

Sơn Lan và mọi người đứng đối diện nhìn, con mắt dần dần mở lớn.

Bởi vì sau khi Ngô Minh tiến sâu vào trong màn sương, đám quỷ đột nhiên tránh né rồi tản ra, thậm chí cả mấy luồng khí đen cũng vậy.

- Người tu đạo? Không, là thuốc đẩy lùi ma quỷ!

Đồ Dưỡng Hạo thất thanh hô lên kinh ngạc, ngữ khí vừa hâm mộ vừa có chút hối hận.

Với gia thế của hắn, một viên thuốc đẩy lùi ma quỷ hiển nhiên chẳng đáng là bao, nhưng chẳng lẽ cứ mỗi lần làm nhiệm vụ đều chỉ đổi mỗi nó?

Có muốn nâng cao võ công tâm pháp hay không? Có muốn chuẩn bị thuốc bổ sung hay không? Còn có vật phẩm dự phòng Vu pháp, cổ thuật, đạo pháp và cả điểm thành tích giữ lại để đề phòng bất trắc nữa chứ...

Về cơ bản sau khi trao đổi toàn bộ, có ít bùa phá tà chuyên dùng để khắc chế đám quỷ này đã là rất tốt rồi.

Nào được như Ngô Minh, biết trước tin tức cụ thể sau đó trao đổi có mục đích, hiệu quả đương nhiên khác với người bình thường rồi.

- Nhưng mà... tên người mới này lẽ nào toàn bộ đều đổi lấy vật khắc chế ma quỷ, bất cẩn như vậy sớm muộn gì cũng chịu thiệt!

Đồ Dưỡng Hạo cười lạnh trong lòng, trên mặt lập tức bày ra vẻ oai phong lẫm liệt, nhanh chóng sắp xếp xong đội hình, sĩ tử tính tình cương trực kia rất có nghĩa khí đứng lên hàng đầu, theo sau là mấy người thuộc Sáp Huyết Minh, Sơn Lan và kiếm khách mặt lạnh một người đứng bên trái một người đứng bên phải, da đầu tê rần cứng đờ mà xông vào vào trong màn sương.

...

-Cũng khá thú vị đấy!

Ngô Minh đeo túi thơm có chứa thuốc đuổi ma quỷ trên cánh tay, nhìn đám du quỷ màu xám trắng đang tranh nhau lẩn tránh, càng đi sâu vào trong trên mặt càng lộ vẻ đang suy nghĩ gì đó.

Ở Đại Chu, hệ thống các thần cõi âm rất đầy đủ, người quỷ khác đường, cũng không có nhiều du quỷ đến vậy cho hắn mở mang tầm mắt.

Mà lúc này, nhìn thấy những người già yếu, phụ nữ, trẻ em sắc mặt trắng bệch, đờ đẫn, đổi thành người thường thì chỉ sợ hai chân đã sớm run lẩy bẩy mà chạy trối chết luôn rồi.

- Lệ quỷ?

Ngô Minh nhìn mấy luồng khí đen trước mặt chỉ hơi kiêng dè thuốc đuổi ma quỷ trên tay hắn, bộ dáng nóng lòng muốn xông lên thử xem sao mà phì cười, vỗ vỗ vật dài bọc vải trên lưng một cái.

Xoạt!

Trong tích tắc thanh kiếm gỗ đào màu đồng đỏ đã ở trên tay, hắn cười lạnh một tiếng mà đâm thẳng kiếm về phía trước.

Kiếm làm bằng gỗ cây đào có thể ngừa quỷ thần, lại thêm bản thân hắn đã đạt đến đỉnh tầng năm Nhục Thân Cảnh, gần như có bốn năm phần uy lực của Tiên Thiên, kiếm ảnh không ngừng lóe lên, thậm chí còn mang theo từng tia kiếm quang chói mắt.

- A!

Lệ quỷ hét thảm một tiếng, hình thể bị kiếm khí đập tan, từng luồng khí đen xám nổi lên mà không tụ lại được.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ma quỷ xung quanh càng tránh xa Ngô Minh như tránh tà.

- Đáng tiếc... thế mà không được cộng điểm thành tích...

Ngô Minh thu kiếm lại, mặt không biểu cảm mà bĩu môi, lại nhìn về phía sau, phát hiện mình không biết đã bỏ xa đám người kia từ lúc nào.

- Cũng không biết cáo thị ở huyện Hắc Đài có bao nhiêu bản?

Ngô Minh đi thẳng một đường, phát hiện sau khi ra khỏi lớp sương mù dày đặc, trong núi cũng lờ mờ hiện ra một con đường nhỏ, đi xuống tiếp gần nửa canh giờ nữa thì thấy lác đác vài hộ dân.

-Thì ra muốn xuống núi chỉ có một con đường này...

Ngô Minh ngoảnh đầu lại thấy dãy núi ẩn mình trong màn sương, chỉ lộ ra một bóng đen cực lớn trông như một con mãnh thú chỉ chực chờ nuốt chửng mọi vật sống, không kìm được mà thở dài.

Mà lúc này sau khi xuống núi, một trấn nhỏ hoang tàn đổ nát đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Một người thanh niên khỏe mạnh cũng không thấy, đại đa số là những người già tóc bạc trắng, nét mặt có chút đờ đẫn cùng tử khí.

Chỉ là ánh mắt khi nhìn thấy Ngô Minh lại như nhìn thấy quỷ vậy.

- Khách nhân từ trong Hắc Sơn đi ra sao?

Ngô Minh đi một mạch đến giữa trấn mới có một cụ già run rẩy chống gậy tiến lên, nét mặt già nua sốt sắng đánh giá Ngô Minh.

- Đúng vậy... không biết đây là nơi nào? Huyện Hắc Đài ở đâu?

Ngô Minh chắp tay hỏi.

- Nơi này là trấn Hắc Thủy, ra khỏi trấn đi khoảng hai mươi dặm về hướng đông chính là huyện thành...

Cụ già nghiêng người, không dám nhận lễ của Ngô Minh, nói: "Người đã từ trong Hắc Sơn đi ra, chắc hẳn không phải sứ giả Hắc Sơn mà là dị sĩ thân mang kỳ thuật, lão sao dám nhận chứ?"

- Hắc Sơn?

Ngô Minh nhìn rặng núi âm khí lượn lờ như quanh năm không thấy ánh mặt trời, địa khí kéo dài liên liên không dứt phía sau, con ngươi hơi co rút lại: "Xem ra ngọn núi này ở nơi đây cũng giống như nơi tuyệt địa, vô cùng nguy hiểm..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play