- Thật nhàn nhã...

Mấy ngày liên tiếp chạy xuống thôn, Ngô Minh cũng rất hưởng thụ cuộc sống sa đọa của một tên thiếu gia nhà địa chủ thời phong kiến.

Hắn tập võ luyện công, thân thể cường kiện, tất nhiên không cảm thấy chút mệt mỏi nào.

Thậm chí chỉ những công việc to lớn, quang vinh, chính nghĩa như giảm tô giảm tức mới cần hắn cất lời vàng ngọc, còn về những kẻ cố ý nợ thuế không nộp, lưu manh các loại thì sẽ do đám tay sai của Ngô quản gia giải quyết, một đường cũng xem như mở rộng tầm mắt.

Lúc này trở về ụ bảo vệ của mình, sau khi nghỉ ngơi một phen, lại gọi hai nha hoàn đến xoa bóp thư giãn gân cốt, hai nha hoàn này đối với việc hầu hạ người khác rất quen thuộc, lúc này lại muốn bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, đương nhiên xuất ra thủ đoạn áp đáy hòm. Ngô Minh chỉ cảm thấy bốn bàn tay mềm mại như không xương, từng li từng tí mà chầm chậm nhấn bóp, gân mạch xương cốt tê dại hết cả, suýt chút nữa đến cả linh hồn cũng bay lên luôn.

- Cuộc sống thoải mái, an toàn lại thanh thản dễ chịu...

Hai mắt Ngô Minh khép hờ, trong lòng thầm nghĩ: "Nếu không phải còn bị nhiệm vụ của Chủ Thần Điện kìm chế, chỉ sợ mình đã sớm sa đọa rồi nhỉ?"

Từ tiết kiệm biến thành xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ quay lại tiết kiệm mới khó, cho dù có chí hướng, cuộc sống an nhàn như vậy quả thực bào mòn tâm chí người ta.

- Nói đến... xem ra nhiệm vụ của Chủ Thần Điện còn cách một khoảng thời gian nữa, cũng là việc tốt! Chỉ là... chắc cũng nhanh thôi!

- Đinh!

Nói thì chậm mà đến thì nhanh, đang lúc Ngô Minh chuẩn bị trực tiếp "làm thịt" hai cô nha hoàn, một long chiến hai phượng, âm thanh to lớn của Chủ Thần Điện trực tiếp vang lên trong não hắn, khiến hắn tâm tư gì cũng bay mất tiêu.

- Các ngươi đều lui ra đi!

Đuổi hai cô tỳ nữ là con gái rượu của gia đình nghèo trên mặt còn mang vẻ oán hận ra ngoài, sắc mặt Ngô Minh nghiêm túc, đọc sau đó giải mã tin tức trong não.

- Kính gửi tông đồ của Chủ Thần! Luân Hồi Giả canh thân số sáu mươi chín, nhiệm vụ của ngài sẽ được mở vào ba ngày sau, xin hãy chuẩn bị tốt!

Âm thanh của Chủ Thần Điện đều đều, cứng ngắc lại vô cùng uy nghiêm.

- Cuối cùng cũng đến!

Ngô Minh nắm chặt bàn tay.

- Tra tin tức cụ thể về nhiệm vụ!

Lại nói hắn vì lẽ gì mà giữ lại lượng lớn tiểu công như vậy, còn không phải để đợi cái này sao?

Đổi thành một Luân Hồi Giả bình thường, mỗi khi nhiệm vụ Chủ Thần Điện mở ra liền thô bạo ngang ngược mà trực tiếp kéo người, một chút chuẩn bị cũng không có, chỉ có thể cẩn thận trang bị vũ khí cho bản thân ngay từ đầu, tận hết khả năng mà nâng cao mọi mặt.

Thế nhưng Ngô Minh không giống vậy!

Có được đặc quyền biết trước tin tức khiến hắn có thể trao đổi hoặc cường hóa vật phẩm một cách có mục đích, lúc này hiệu quả của một trăm tiểu công quả thật có thể so với một ngàn tiểu công của các Luân Hồi Giả khác!

- Luân Hồi Giả canh thân sáu mươi chín! Phó bản nhiệm vụ của ngài sẽ mở vào giờ Tý ba ngày sau!

- Độ lớn của khung cảnh: Phó bản cỡ vừa!

- Độ khó của nhiệm vụ: Hồng!

- Miêu tả nhiệm vụ tuyến đầu:...

...

Sắc mặt Ngô Minh nghiêm trọng, không bỏ qua một chữ nào.

Lúc lâu sau trên mặt mới hiện lên ý cười: "Còn may, xem ra cũng không bởi vì ta là tông đồ của Chủ Thần mà chuẩn bị liều mạng tăng độ khó..."

Ngô Minh xem như đại khái hiểu được một chút về định nghĩa cấp bậc độ khó cùng từ "Hồng" kia.

Xem ra toàn bộ cấp bậc nhiệm vụ của Chủ Thần Điện được sắp xếp lần lượt từ trên xuống dưới dựa theo quy luật Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang. Nhiệm vụ phó bản của người mới mà hắn trải qua lần trước thuộc cấp Hoang dễ nhất, lần này chỉ điều chỉnh tăng lên một cấp mà thôi.

- Nhưng mà cũng không thể xác định độ khó này tăng lên bao nhiêu, việc liên quan đến cái mạng nhỏ, có thận trọng thế nào cũng không xem là quá đáng...

Ngô Minh trong con ngươi lấp lóe ánh sáng, rơi vào trạng thái trầm ngâm suy tư.

...

Trong lúc này.

Có hai bóng đen cũng lén lút đến bên ngoài ụ bảo vệ.

- Đây chính là nhà của Ngô gia? Cũng xem như có chút khí thế!

Một người mặc đạo bào, hai con ngươi trong bóng đêm phát sáng tựa như lửa âm khiến người nhìn sợ hãi: "Căn cơ chỉ có vậy, sao có thể chỗng đỡ nổi vị đạo chủng chân truyền kia quật khởi chứ? Nghĩ không thông, nghĩ không thông!"

- Ha ha... người ta là mệnh cách trời sinh, thân mang địa khí đại vận, liên quan gì đến phong thủy chỗ ở trên trần thế chứ?

Người còn lại cười lạnh, lại tựa như có chút lo lắng: "Nếu chúng ta làm ra việc này, dính líu không ít, chỉ sợ đánh rắn không được còn bị rắn cắn."

- Cái này lại không phải lo, vị kia đã có người khác đối phó. Nếu không, ngươi cho rằng lão gia nhà chúng ta sao lại nóng lòng đồng ý như thế, chẳng lẽ chỉ vì cái danh ngạch nho nhỏ trong đạo quán hay sao?

- Cái gì?

Người kia kinh hãi: "Lại còn ẩn tình cỡ này?"

- Không sai, một tên công tử bột nho nhỏ có là gì? Cứ cho là chiếm được một danh ngạch cũng không thể khiến lão gia nhà chúng ta vì vậy mà tranh chấp với vị đạo chủng kia, dù sao tam công tử cũng không phải loại hàng có thể bồi dưỡng thành tài gì, năm nay không được, không phải còn có năm sau sao?

Người tu đạo lắc đầu: "Chúng ta xuống tay với kẻ này cũng vì muốn phá tâm tu đạo của người kia, khiến người khác ra tay với người đó! Đã nói với ngươi đến thế rồi... yên tâm chưa? Chỉ cần việc này hoàn thành, sẽ có người dọn dẹp cho chúng ta!"

- Chả trách ta nói lần này lão gia nhà chúng ta sao lại to gan đến thế, không sợ báo thù, thì ra là tìm được núi dựa rồi!

Người ban đầu bỗng nhiên tỉnh ngộ, lẩm bẩm một mình: "Trấn áp một vị đạo chủng, còn là hương thân căn cơ vững chắc, sợ rằng phải có vị cấp cao nào đó trong quận gây áp lực mới được. Cho dù Ngô gia ngang ngược hống hách, cũng chưa đến mức trêu chọc người trong quận chứ?"

- Ha ha... Đây chính là ngươi không trêu chọc người khác, người khác lại tới trêu chọc ngươi! Giờ là lúc nào? Trời phát cơ hội giết người, rồng rắn ngóc đầu dậy, hào kiệt nổi lên, tất cả đều vì tranh một đường cơ duyên, ngươi chắn đường kẻ khác, sao trách được người khác đến lật đổ ngươi?

- Cơ duyên? Rồng rắn? Rồng...

Người ban đầu ánh mắt mù mịt, lại nghĩ đến điềm báo trước loạn thế lúc này, thiên tài các loại đều nổi dậy, thế nhưng vận khí của một quận cũng chỉ có vậy, theo bản năng càng đấu đá lẫn nhau, tranh đoạt cơ duyên thiên mệnh, trong giây lát lập tức nghĩ đến một chuyện: "Tranh đạo mạch? Đoạt long khí?"

Đi hai vòng não càng lúc càng sáng ra: "Không sai! Với thiên tư mà cô nàng Ngô Tinh này bộc lộ ra, tư chất được quán chủ ca ngợi là "đạo chủng chân truyền", đạo hạnh thăng tiến vùn vụt mới là bình thường, đợi đến hội Long Môn cũng chưa chắc không thể tạo thành kìm hãm với vị kia, bắt buộc phải trấn áp!"

- Trong lòng ngươi hiểu rõ là được, không cần nói nhiều, mất công sinh ra vướng mắc nhân quả!

Người tu đạo lắc lắc đầu, im lặng không nói.

Người kia im lặng một lúc lâu, bùi ngùi thở dài nói: "Người đứng sau đã bố trí như vậy, chỉ sợ không phải vì một người sáng lập Long Môn nho nhỏ, chiếm vị trí đầu mà dễ như vậy, từ nay quận Sở Phượng chúng ta chỉ sợ sẽ xảy ra nhiều chuyện..."

- Ha ha... cái này ngươi lại sai rồi!

Người tu đạo ngạo nghễ cười: "Phóng mắt nhìn tình hình hiện nay, Đại Chu ngày một suy tàn, Thiên Tinh giáng thế, thế cục tranh giành thiên hạ là không thể tránh khỏi, nhưng cho dù sau này ai chiếm được thiên hạ, chẳng lẽ còn có thể làm gì lão gia nhà chúng ta hay sao? Thiên hạ như vậy, quận này cũng là như vậy, bất kể Đại Chu, quận thủ hay đạo quán, cho dù nhà kia lên nắm quyền cũng phải vỗ về binh sĩ, người luyện võ, chức săc, nếu không sẽ dẫn đến tình thế “oán thán dậy đất”... Chúng ta còn sợ cái gì nữa?"

- Không sai! Không sai!

Người ban đầu liên tục gật đầu: -Lần này xem ra cũng may có đạo trưởng mới có thể làm tốt công việc!

- Chúng ta là đồng liêu, không cần phải thế!

Nói là nói vậy, trên mặt kẻ tu đạo kia vẫn hiện lên vẻ hơi hơi đắc ý, khi nhìn về phía ụ bảo vệ lại có chút rầu rĩ: "Chỉ là kẻ kia như rùa rụt cổ không chịu ra ngoài, quả thật có chút khó thực hiện!"

Dù sao lực phòng ngự của ụ bảo vệ lúc này rất mạnh, Ngô Minh lúc trước gặp phải chuyện liên quan đến Lâm Kỳ, sau đó có chút chim sợ cành cong, tăng mạnh đề phòng, thậm chí trong kho vũ khí cũng vì sự có mặt của Ngô Tinh mà càng khủng bố hơn so với thôn Đại Thanh, mỗi giáp sắt thôi đã có ba bộ, thêm hai xe bắn tên có thể bắn xa nghìn bước, quả thật là vũ khí sát thương cỡ bự, còn có hương dũng tuần tra cả ngày lẫn đêm.

Trận doanh cỡ này, chỉ cần không phải là đội quân lớn tiến hành vừa vây vừa đánh, bất kể người nào nhìn thấy cũng có cảm giác da đầu tê rần.

- Không sợ!

Người ban đầu lại cười nói: "Nếu như bình thường chúng ta xem như không có cách nào đối phó với kẻ này, nhưng bây giờ đang là lúc thu hoạch mùa thu, nhất định có cơ hội!"

- Lời này rất đúng!

Đạo sĩ cười gật đầu, hiển nhiên cho rằng chỉ cần không ở trong ụ bảo vệ, bắt giữ một tên công tử bột dễ như ăn cơm uống nước vậy.

Dù sao, cho dù nghe nói tên công tử bột này đã thay đổi hoàn toàn, dốc lòng luyện võ, thế nhưng con đường võ thuật gian nan trắc trở, một tên công tử bột mới luyện vài tháng thì có kết quả gì chứ?

Cao thủ thực sự cần đối phó chỉ có tên Phong Hàn kia mà thôi.

...

Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh.

Hai người này không tính toán sai, chỉ đáng tiếc là đã bỏ sót một điểm!

Trong con mắt của Ngô Minh, trời cao đất rộng cũng không lớn bằng cái mạng nhỏ của mình!

Lúc này nhiệm vụ Chủ Thần Điện sắp đến, loại việc nhỏ như thuế đất chỉ cần không làm ầm ỹ đến long trời lở đất thì đừng mong hắn ra ngoài một bước.

Bởi vậy ba ngày liên tiếp hắn đều ru rú trong nhà, ngồi yên luyện khí, điều chỉnh tâm thế khiến công sức chuẩn bị của hai kẻ bên ngoài đều không có chỗ dùng đến.

- Biết làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải mạnh mẽ xông vào trong?

Nhất thời hai kẻ bên ngoài như ngồi trên đống lửa, một người than vãn nói: "Lẽ nào có người nhìn thấu âm mưu của chúng ta?"

- Nếu quả thật bị nhìn thấu, vậy nên huy động hết hương dũng tới bắt người, chúng ta lấy hai địch bốn, còn chạy trốn được sao?

Người tu đạo lại vuốt vuốt râu: "Theo như bần đạo thấy, không phải tên công tử bột kia bộc phát tính tình, mà là trong lúc khí cơ giao cảm, sự tình có chút biến hóa... Dù sao vận mệnh của vị đạo chủng chân truyền kia cũng vững như bàn thạch, không thể dễ dàng phá hủy được!"

- Vậy chúng ta phải làm sao? Người kia có chút lo lắng.

-Một chữ! Đợi!

Người tu đạo có vẻ đã định liệu trước, thực ra trong lòng cũng có tính toán khác.

Tuy hắn nương nhờ chủ nhà, nhưng địa vị lại giống như khách khanh, tuyệt đối không thể ép hắn đi mạo hiểm chịu chết.

- Chủ thượng lấy lễ quốc sĩ đối đãi mình, mình lấy lễ quốc sĩ mà báo đáp... Chủ nhân hiện giờ dù sao cũng chỉ đối đãi mình như khách khanh, mình chỉ làm những việc mà khách khanh nên làm là được...

Trong mắt người tu đạo lóe lên ngọn lửa âm u, nói với người còn lại: "Nhưng mà đợi không cũng không coi như làm việc, ngươi đi... như vậy như vậy... đã hiểu chưa?

- Được!

Người còn lại trong mắt hiện lên vẻ khâm phục, chầm chậm lui ra, lẩn vào trong bóng đêm.

...

Trên trời trăng sáng sao thưa, chim hỉ thước sải cánh bay về phương nam.

Bất giác đã tới nửa đêm, gần đến giờ Tý.

Trong ụ bảo vệ, Ngô Minh sớm đã dặn dò người ngoài muốn đóng cửa vận khí mấy ngày, tìm kiếm cơ hội đột phá, nhất định không được làm phiền, hiện tại đang nằm ngủ thoải mái trên giường lớn, yên lặng gọi tên Chủ Thần Điện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play