Lời tác giả: Để tránh gây nhầm lẫn, các bạn lưu ý hai chương tới là cảnh trong mộng của Dư
Ảnh, hoàn toàn không liên quan tới đời thực nhé. Chúc mọi người đọc
truyện vui vẻ
Trần Văn Dự biết mình đã vào mộng cảnh, nhưng lại có cảm giác vẫn đang sống
trong đời thực. Chàng vẫn tên là Trần Văn Dự, thân phận vẫn là Hắc Vương gia của Vân Triều.
Có điều, chàng dường như trẻ lại mấy tuổi. Lại không hề có bóng dáng Dư Ảnh ở bên.
Làm sao thoát khỏi mộng cảnh đây?
***
Cô gái nhỏ chừng mười một, mười hai tuổi nheo đôi mắt đầy tơ máu, từng cơ
bắp trên da thịt đều căng cứng. Trang phục của nàng màu đỏ rực, vì được
làm từ lông thú nên giúp cho nàng cản bớt cái lạnh mùa đông. Xung quanh
nàng, không gian chìm trong tấm màn tuyết trắng xóa, từng bông hoa tuyết li ti không ngừng rơi rơi theo gió thành từng đợt rét buốt. Như hòa lẫn vào trong nền tuyết trắng, từng đôi mắt đỏ ngầu không ngừng chiếu tướng nàng: một đàn sói trắng hơn chục con đang bao vây con mồi, gầm gừ, đe
dọa, sẵn sàng xé xác cô gái nhỏ thành trăm mảnh.
Nàng rút từ
trong đôi ủng da ra một thanh kiếm sắc. Đây là một trong những món quà
mà nàng thích nhất, luôn mang theo bên mình. Không ngờ lại có lúc dùng
tới.
Cô gái nhỏ nhận ra con sói đầu đàn, hét lên với nó: “Có giỏi thì đấu với ta. Nếu ngươi thắng, ta cho ngươi sinh mạng này!” Con sói
như hiểu tiếng người, tru lên một tiếng ghê rợn rồi bổ nhào về phía
nàng.
Có điều, theo sát theo nó còn có bốn con sói đực khác.
Cô gái nhỏ hừ lạnh: “Đồ ăn gian!” Rồi nhún chân phóng người lên cao, lúc
hạ xuống đã chém ngang vai một con sói nhỏ trong đàn. Ngửi thấy mùi máu
đồng bọn, mấy con sói kia như phát điên, lao vào tấn công con mồi nhỏ
bé.
Cô gái nhỏ lập tức lách người né tránh từng đòn chí mạng của
bọn sói, đồng thời nhanh nhẹn chém mạnh vào lưng, vào bụng, vào cổ của
bất cứ con nào nằm trong tầm ngắm. Hừ, nếu nàng chết tại đây, nàng cũng
phải mang “hung thủ” theo.
Mải nhảy múa điên cuồng giữa bầy sói,
cô gái nhỏ không mảy may hay biết một nhóm người ngựa đang đứng xem ở
cách đó một quãng xa. Dẫn đầu là một người đeo mặt nạ đen thân hình
cường tráng, khóe miệng đang cong lên một đường rất nhẹ. Người đó nói
với thuộc hạ bên cạnh: “Ta vốn không hay can thiệp vào chuyện của người
khác. Nhưng mà cô bé này đang đấu tranh cho tính mạng của mình. Tuy còn
nhỏ nhưng biểu hiện rất xuất sắc, nên cứu.” Nói rồi phóng ngựa về phía
đàn sói, đám thuộc hạ theo sát bên người.
Cô gái nhỏ dù võ công
cao cường nhưng dù sao còn nhỏ tuổi, đấu với đàn sói một lúc đã bắt đầu
thấm mệt, trên người cũng có vài vết thương. Trong lúc hơi thở rối loạn, nàng quét hụt một đường kiếm, khiến cho con sói đầu đàn có cơ hội nhảy
bổ vào người nàng.
Lúc ngã ngửa xuống nền tuyết, trong đầu nàng chỉ có nỗi tuyệt vọng cùng hối tiếc. Thôi chết rồi.
Chợt có một tiếng kêu chói tai vang lên. Con sói tuyết đầu đầu đàn bị một
mũi tên dài cắm sâu vào giữa ngực, rơi phịch xuống nền tuyết ngay cạnh
cô gái nhỏ. Ngay sau đó lại có nhiều triếng tru tréo, một nhóm kỵ sĩ áo
đen che mặt không biết từ đâu xuất hiện, trên tay gươm giáo lăm lăm. Đàn sói trong phút chốc bị tiêu diệt gọn ghẽ, một con cũng không sống sót.
Một người cao lớn thúc ngựa tiến lại chỗ cô gái nhỏ đang lồm cồm bò dậy.
Nàng kinh ngạc hỏi: “Các người là ai? Là người của đại ca sao?” Kẻ áo
đen phớt lờ câu hỏi của nàng, hỏi bằng giọng hơi trầm: “Không sao chứ?”
Cô gái nhỏ lắc lắc đầu, phủi tay đứng dậy. A, giọng nói này dường như
không phải của người Long Hà…
Người áo đen thấy nàng không sao
thì yên tâm gật đầu, giơ một tay ra. Thấy nàng vẫn ngẩng đầu ngơ ngác
nhìn mình, người đó cất giọng không kiên nhẫn: “Ngươi muốn đi bộ?” Cô
gái nhỏ lúc này giật mình, giơ tay để kẻ đó đỡ lên ngựa. A, tính cách
này thật là không đáng yêu mà…
Cô gái nhỏ không quen ngồi chung
ngựa với kẻ khác, sống lưng không tự chủ được nghiêng về phía trước. Dù
khó chịu, giọng nói của nàng vẫn hết sức tự nhiên chỉ đường cho đám kỵ
sĩ đưa mình về nhà. Chợt nàng nghe một giọng nói phát ra sau lưng:
“Trước giờ ta vẫn nghĩ trong dãy núi tuyết này không có người sinh
sống.” Cô gái nhỏ thật thà đáp: “Bọn ta không sống ở đây. Là các ca ca
của ta muốn săn sói tuyết, nên ta đòi theo.” Người kia tỏ vẻ thú vị: “Đi săn sói tuyết mà lại để muội muội suýt bị sói tuyết ăn thịt sao? Ca ca
của ngươi cũng thật sơ suất.” Cô gái nhỏ gật đầu tán thành: “Đúng vậy.
Sau này bọn họ đi săn gấu, săn cọp, ta thà chết cũng nhất định không đi
theo.” Chỉ nghe sau lưng nàng phát ra tiếng cười khẽ.
Đoàn người
đi vào một cánh rừng thưa, chợt nghe tiếng huyên náo phía trước. Cô gái
nhỏ dỏng tai nghe một lát, vui mừng nói: “A, là các ca ca của ta.” Đúng
lúc này, một thuộc hạ tiến đến thì thầm vào tai người đang chở cô gái:
“Chủ nhân, là cờ hiệu của hoàng tộc Long Hà.” Mắt người đeo mặt nạ lập
tức lóe sáng.” Cô gái nhỏ chỉ cảm thấy có bàn tay nâng hai bên hông mình lên, khoảnh khắc sau hai chân đã chạm đất. Nàng ngước đôi mắt trong
sáng nhìn người đã cứu mình: “Ân nhân, tạ ơn cứu mạng. Người không định
cởi mặt nạ ra sao? Lát nữa các ca ca của ta gặp người, nhất định sẽ thắc mắc người cứu em gái họ là ai.” Người ngồi trên ngựa nói: “Hôm nay ta
có việc nên không thể gặp họ.” Cô gái nhỏ biết người kia thực sự bận
việc nên không lằng nhằng, hai tay lục lọi trên người một lúc rồi chìa
ra một chiếc lắc vàng: “Ân nhân, xin cầm lấy đi. Ta tên là Dư Ảnh. Nếu
sau này người cần ta trả ơn, hãy mang tới cái này.” Người đeo mặt nạ
chợt bật cười thành tiếng, giơ tay cầm lấy rồi dứt khoát thúc ngựa rời
đi.
Bóng nhóm kỵ sĩ vừa khuất dạng, đã nghe giọng thiếu niên vang lên đầy vui mừng: “Đã tìm thấy hoàng muội! Nhị hoàng đệ, tam hoàng đệ
mau đến đây!” Dư Ảnh ngay lập tức quay người lại, ánh mắt đầy sợ sệt:
“Ôi hoàng huynh, từ nãy muội bị lạc đường. May mà hoàng huynh tìm được…
huhu…”
Bốn năm trôi qua.
Mặc dù tình hình hai nước Long Hà - Vân Triều có chút căng thẳng, nhưng từ khi con đường liên hôn được
đề ra, hoàng đế hai nước đều vuốt râu hài lòng. Vấn đề đặt ra là cặp đôi được hi sinh cho cuộc liên hôn này sẽ là ai? Trong hoàng tộc Long Hà
không thiếu nam thanh nữ tú, thế nhưng Vân Triều chỉ còn độc một người
chưa lập gia đình là Hắc Vương Gia. Vì vậy lần này sứ giả Vân Triều đến
thăm Long Hà, mục đích là chọn vợ cho vị vương gia nổi tiếng thiện chiến kia.
Nghe nói Hắc Vương Gia lưng hùm vai gấu, thô kệch lỗ mãng,
khuôn mặt lại đen đúa xấu xí, hoàn toàn trái ngược với vị hoàng huynh
trên ngai vàng của mình.
Dư Ảnh mặc chiếc váy vàng ngồi vắt vẻo
trên chạc cây, dỏng tai nghe lời kể chuyện của tên thái giám đang tỉ mỉ
hái đào. Nàng đang ở vườn đào ở góc Đông hoàng cung, vốn là nơi ít người lui đến. Phía trên đầu nàng, mặt trăng hình lưỡi liềm chao nghiêng như
đang trôi lơ lững trên bóng cành lá lung lay. Trên đùi Dư Ảnh là chiếc
làn nhỏ đựng đầy trái đào chín mọng, nàng vừa ngồm ngoàm ăn vừa nói:
“Hắn là người luyện võ, thân hình to lớn thô kệch là chuyện thường. Suốt ngày phơi mặt ngoài mưa nắng, da bị cháy nên đen đúa là không tránh
khỏi.” Nói xong lại cắn thêm một miếng đào ngon ngọt. “Thế nhưng nếu hắn xấu quá, thì thật tội cho cho cô gái được chọn làm vợ hắn.” Tên thái
giám nịnh nọt nói: “Công chúa anh minh.” Nàng nghe thế thì cất giọng
cười như tiếng chuông bạc, tiện tay ném hạt đào xuống đất. Khung cảnh
hiện tại thật không dám khen là lãng mạn, chỉ tiếng tiếng gió rít cùng
tiếng lá cây xào xạc đã khiến người thường nổi da gà. Chợt phía dưới có
tiếng người hô lớn: “Là kẻ nào?” Hai chủ tớ trên cây lúc này ngừng việc, thấu hiểu nhìn nhau một cái, đạp thân cây vận khinh công rời đi.
Về đến phòng, Dư Ảnh vội thay quần áo, sai người bày ra bàn bức tranh mà
nàng kì công vẽ đêm trước, đứng ngắm hồi lâu. Chỉ một lát sau, có tiếng
gõ cửa. Tiếp đó Thái tử bước vào. Dư Ảnh tươi cười nói: “Hoàng huynh đến thật đúng lúc. Muội mới vẽ xong một bức tranh phong cảnh, cũng vừa khô
mực đây.” Thái tử Ngọc Vinh nhìn bức tranh một lượt rồi nghi hoặc nhìn
Dư Ảnh: “Cả buổi tối hoàng muội đều vẽ tranh không ra ngoài nửa bước
sao? Bổn thái tử lại nghe nói có kẻ giả thần giả quỷ ở Đông Uyển, còn
kinh động tới sứ giả Vân Triều.” Dư Ảnh nghe nói thế thì trợn to mắt, ra điều uất ức: “Hoàng huynh không tin muội? Rõ ràng muội ở đây vẽ tranh.
Chẳng nhẽ hoàng cung có chuyện gì xảy ra thì muội đều phải nhận là bản
thân làm ra?” Ngọc Vinh mỉm cười gian trá: “Trong hoàng cung này ai cũng biết, ngoài thập bát công chúa nghịch ngợm ra, còn ai dám làm những
chuyện tày trời?” Không để Dư Ảnh nói tiếp, chàng rút ra một món trang
sức nhỏ lấp lánh, đắc ý nói thêm: “Đây là thứ sứ giả Vân Triều nhặt
được. Muội còn gì chối cãi không?” Dư Ảnh sửng sốt sờ sờ lên dái tai
trống không, trong lòng thầm rủa tên sứ giả lắm chuyện ấy một vạn mấy
ngàn lần.
Khuôn mặt Ngọc Vinh chợt trở nên nghiêm túc. Chàng nói:
“Phạt muội cấm túc trong phòng một tháng. Cấm đi ra ngoài làm mất mặt
Long Hà.” Nói rồi phất tay áo rời đi.
Dĩ nhiên Dư Ảnh không hề
ngoan ngoãn ở trong phòng. Bây giờ là mùa xuân, khí trời dịu mát, muôn
hoa đua nở, làm sao nàng cưỡng lại được thế giới tươi đẹp bên ngoài đây? Nhưng nàng cũng không muốn chọc cho thái tử nổi giận. Vì vậy sau mấy
ngày buồn chán, Dư Ảnh quyết định thay nam trang, vác theo một chiếc hộp nhỏ, len lén trèo tường ra ngoài cung chơi.
Dư Ảnh đi thẳng tới Vạn Hương Lầu, vốn là nơi giải trí nổi tiếng xa hoa của giới quý tộc.
Vạn Hương tú bà vừa nhìn thấy nàng thì mỉm cười tươi tắn: “A, Trần Minh đấy à. Cậu tới thật đúng lúc, hoa khôi Như Ý tối nay có khách quý. Cậu có
món gì tốt mau mau đem cho con bé, tính vào phần nợ của ta!” Khi ra
ngoài, Dư Ảnh lấy tên giả là Trần Minh, người buôn trang sức. Nàng không thiếu tiền, nhưng lại rất thích kiếm tiền. Những món trang sức đều do
nàng tự chế tác trong lúc rảnh rỗi, giá thành rất cao, vì vậy cũng chỉ
giới quý tộc và các cô gái trong chốn xa hoa này mới mua nổi.
Tú
bà dẫn theo Dư Ảnh gõ cửa phòng Như Ý, nhưng đáp lại nàng lại là tiếng
rên rất nhẹ. Cửa phòng mở ra, Như Ý mặt vừa xanh xao vừa nhăn nhó, nhìn
tú bà nói không ra hơi: “Ma ma… con … con đau bụng quá, sợ là tối nay
không có sức múa đâu…” Nàng nói xong thì oằn mình đầy đau đớn, ôm bụng
ngồi bệt xuống nền nhà. Vạn Hương tú bà thấy thế thì hoảng hốt thốt lên: “Như thế sao được! Khách tối nay có liên hệ tới thái tử đó, họ muốn xem con múa. Nếu con không ra được, sợ rằng Vạn Hương Lầu chúng ta cũng
khỏi làm ăn luôn!” Như Ý nghiến răng nói: “Nếu con biết được kẻ nào bỏ
thuốc vào đồ ăn, nhất định xé xác hắn… A, đau quá…” Dư Ảnh thấy hai
người trước mắt tâm tình bất ổn, lại nghe nói tới vị hoàng huynh đánh
kính của mình thì chợt một ý tưởng lóe lên. Đây là cơ hội kiếm tiền đó!
Nàng vội móc từ trong tay áo một cái bàn tính con con bằng vàng tinh
xảo, mỉm cười nói: “Trần Minh có một ý này, không biết hai người thấy có hợp lý không...”
Tối đó, Vạn Hương lầu tiếp khách quý. Khách
tới, không khí cả tòa lầu chợt trở nên rúng động từng hồi, bởi người đến là hai vị thanh niên tướng mạo đẹp đẽ, cử chỉ thanh tao. Người mặc áo
trắng viền vàng không ai khác chính là thái tử Long Hà. Người còn lại
khoác áo màu đên, thân hình cao lớn, khuôn mặt dễ nhìn mang rõ đường nét mạnh mẽ của người phương Bắc. Đứng bất động trên đài cao, Dư Ảnh âm
thầm đánh giá hai người đàn ông qua tấm mạng che mặt, trong lòng chợt có chút hối hận vì đã nhận vụ làm ăn này. Người mặc áo đen kia rõ ràng là
vì sứ giả Vân Triều mấy ngày trước vừa gây thù kết oán với mình. Thế
nhưng đã đâm lao rồi, nàng chỉ còn cách hoàn thành xong việc, lấy tiền,
rồi mau mau biến mất mà thôi.
Hai vị khách quý vừa yên tọa, tiếng nhạc cũng vừa cất lên. Một cô gái che mặt, áo đỏ bó sát người đứng trên đài cao đang bắt đầu nhảy múa điệu nhạc. Tiếng nhạc trầm, nàng nghiêng
người hoặc cong nhẹ sống lưng, tiếng nhạc bổng, nàng tung người lên cao, từng động tác uyển chuyển vô hạn, làm say đắm lòng người. Khi nàng vô
tình liếc qua chỗ khán giả, thì bất chợt bắt gặp ánh mắt sáng quắc của
vị sứ giả Vân Triều kia đang chăm chăm nhìn mình. Đành cụp mắt giả vờ e
lệ, tiếp tục di chuyển theo tiếng nhạc.
A, hoàng huynh sẽ không nhận ra nàng chứ? Nếu huynh ấy nhận ra, e rằng nàng sẽ không chỉ bị cấm túc đâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT