Buổi tối trôi qua hoàn toàn êm ả, bữa cơm giản dị của bốn người sôi nổi
tiếng kể chuyện và nghị luận. Trần Dự Liên vừa gắp cho Vân Hòa một miếng dưa xào vừa nói: “Thì xa thụ yêu mới chính là kẻ đầu sỏ của hạn hán lần này. Còn phải vất vả chân nhân thêm một khoảng thời gian nữa rồi.” Vân
Hòa gật đầu đáp lễ, trầm giọng nói: “Mặc dù đã rõ nguồn cơ, thụ yêu này
xảo quyệt gian manh, hiện đã trốn mất tăm tích. E rằng cũng không tốn ít công sức đâu.” Chàng quay sang cậu thiếu niên đang thì thầm to nhỏ với
Ảnh Ảnh ở phía đối diện: “Phải rồi, chẳng phải cậu bé này đi học ở xa
sao? Tại sao lại đột ngột trở về như vậy?” Trần Dự Văn nghe vậy thì cười khẽ, gãi gãi đầu bẽn lẽn nói: “Thưa chân nhân, mấy ngày trước Dự Văn
nhận được thư của cha báo rằng đã mời được chân nhân đến cứu hạn cho
trấn, vì nóng lòng muốn giúp cha giúp đỡ khách quý mà lập tức xin thầy
nghỉ vài ngày về thăm nhà!” Trần Dự Liên nói thêm: “Xin hai vị đừng bận
tâm đứa nhỏ này, cha con tôi ngủ với nhau, không làm phiền đến căn phòng của hai vị!” Vân Hòa gật gù, thầm nghĩ nếu hai người muốn làm phiền thì ta cũng không cho phép.
Ảnh Ảnh chợt nói: “Sư phụ, lúc nãy Dự
Văn ca ca hỏi con ngày mai thầy trò ta có cần huynh ấy đi theo giúp đỡ
gì không. Sư phụ thấy sao?” Nghe nàng gọi “Văn Dự ca ca” hết sức thân
thiết, đạo sĩ khẽ liếc nhìn hai người trẻ tuổi, thầm hừ lạnh. Chàng bình thản nói: “Ai bảo sáng mai hai thầy trò ta mới xuất phát? Yêu ma quỷ
quái hoành hành mạnh nhất vào ban đêm, thụ yêu này giỏi trốn tránh như
vậy, đi vào ban đêm mới dễ tìm ra tung tích nó nhất.” Chàng đinh ninh
đứa trẻ kia sẽ vì sợ hãi mà rút lui, không ngờ giọng hào hứng của Trần
Dự Văn chợt cất lên: “Chân nhân thật là hiểu nhiều biết rộng, khiến Dự
Văn khâm phục vô cùng. Người có thể cho Dự Văn đi theo để học hỏi
không?” Vân Hòa định mở miệng từ chối, nhưng lúc nhìn qua lại bắt gặp
ánh mắt hết sức nóng bỏng của hai cha con kia. Chàng sờ sờ mấy cọng râu
thưa, thầm nghĩ dù sao mình cũng ăn cơm nhà người ta, ở tạm chỗ của
người ta, chút yêu cầu này cũng không thể khước từ quá thẳng thừng.
Chàng chậm rãi nói: “Cậu bé nên suy nghĩ lại, truy tìm yêu ma không phải chuyện đùa. Không gặp nó thì thôi, đã gặp thì ắt có đánh nhau, ta không bảo đảm có thể bảo vệ được cậu.” Trần Dự Liên chợt nói: “Thực ra Dự Văn trước đây cũng có học chút võ công phòng thân, công phu dù không cao
cường nhưng cũng không đến nỗi không thể tự bảo vệ mình. Đạo trưởng,
mong người cho phép nó đi theo học hỏi, coi như giúp cho con trai lão
rèn luyện bản thân.” Vân Hòa nghe ông nói như thế thì chỉ thở dài, coi
như đồng ý.
Hai thầy trò vào phòng chuẩn bị đồ đạc, Vân Hòa vừa
tháo chiếc lồng che vải đen được xách về từ buổi chiều, vừa gằn giọng
nói: “Cấm ngươi biến thành hình người!” Chỉ thấy từ trong lồng chầm chậm bò ra một con rắn lục xanh thân to bằng bắp chân con nít bảy tám tuổi,
từ miệng nó cất ra giọng nói yểu điệu ngọt ngào: “Đạo sĩ này cũng thật
là… người ta cũng đâu có định làm gì ngài, sao lại đề phòng thế chứ?”
Ảnh Ảnh nói: “Thanh Ngọc tỷ tỷ, tối nay chúng ta ra ngoài tìm thụ yêu,
tỷ tỷ chịu ủy khuất rồi.” Thanh Ngọc liền vui vẻ bò về phía chân Ảnh
Ảnh, nhẹ giọng nói: “Muội muội hiểu là tốt rồi, nhọc nhằn bổn yêu nào có xá chi? Lúc nãy bổn yêu nghe lén các người nói chuyện, hình như tối nay sẽ có một cậu con trai đi cùng chúng ta. Muội nói cho bổn yêu biết cậu
ta bao nhiêu tuổi, có tuấn tú không?” Ảnh Ảnh cất giọng ngây thơ: “Rất
tuấn tú đó!” Đoạn lén liếc nhìn nét mặt sư phụ của mình. Nếu không phải
còn cần dùng đến rắn tinh để tìm thụ yêu, hẳn Vân Hòa đã ngay lập tức bê một tảng đá đập đầu cái con rắn vô sỉ háo sắc kia rồi!
Nửa đêm,
giữa lúc người dân còn chìm sâu trong giấc mộng lành, nhóm ba người một
rắn do Vân Hòa chân nhân dẫn đầu đã lục tục kéo nhau ra khỏi nhà. Trần
Dự Liên đứng ở bệ cửa trông theo bóng dáng con trai, có chút cảm giác sợ hãi, lo lắng.
Trời đêm một màu căm căm, vầng trăng trên trời
tròn vành vạnh nhưng dường như ánh trăng không lọt được tới mặt đất.
Sương mù lảng bảng như mây như khói hòa theo gió lạnh lùa qua áo, không
gian lại im lặng như tờ. Bầu không khí quỷ dị khiến cho nhóm người không khỏi bất an. Đi đến một đoạn rừng thưa, từ trong chiếc lồng trên tay
Vân Hòa chợt phát ra tiếng nói nghiêm túc của Thanh Ngọc: “Đạo sĩ, có
mùi của yêu thụ!” Vân Hòa giơ tay ra hiệu cho nhóm người dừng lại, khẽ
nói: “Nơi này yêu khí rất nặng. Quả như ta dự đoán, con thụ yêu kia lại
hoạt động vào ban đêm!” Chàng vừa nói xong, không gian vốn vô cùng tĩnh
lặng chợt như vỡ òa bởi hàng ngàn tiếng chim đồng loạt kêu “oan oác, oan oác”. Ảnh Ảnh bị dọa sợ, vuốt vuốt ngực, chau mày nói: “Đúng là một tên yêu quái láu cá mà!”
Ảnh Ảnh vừa dứt lời, mặt đất dưới chân ba
người chợt rung lên nhè nhẹ. Nàng chỉ kịp cảm thấy chân mình bị hụt vào
khoảng không, khu rừng mờ ảo trước mặt chợt nhòe nhoẹt, toàn cơ thể nàng đã chầm chậm rơi xuống dưới. Không lâu sau, nàng đã ngồi bệt trên mặt
đất ẩm ướt đầy rong rêu, phía trên đầu là vầng trăng màu máu đang rọi
xuống ánh sáng đỏ yêu dị. Nàng đứng lên, ngơ ngác nhìn ngó không gian xa lạ xung quanh, nhận ra mình đang ở giữa hai bức tường cao ngất. Trước
mặt và sau lưng đều là lối đi sâu hun hút. Nàng thử chạm vào, cảm giác
đau nhói trên tay cho biết bức tường này thật ra thân cây gai mọc chằng
chịt. Ảnh Ảnh bước tới vài bước, cất tiếng gọi: “Sư phụ? Dự Văn ca ca?
Thanh Ngọc tỷ tỷ?” Nhưng đáp lại nàng chỉ là tiếng gió nhè nhẹ thở dài.
Lúc này, tại một ngã rẽ giữa các bức tường gai, giọng Thanh Ngọc vang lên
đầy oán trách: “Chỉ tại ngài, đạo sĩ thúi! Cái đi mà ban đêm dễ tìm tung tích thụ yêu? Rõ ràng ban đêm là lúc nó mạnh nhất! Còn nữa, nếu chẳng
phải tại ngài miệng rộng chọc giận tên thụ yêu đó, hắn làm sao nổi điên
mà bắt mất hai đứa trẻ kia đi?” Khuôn mặt đang có chút lo lắng của Vân
Hòa càng trầm xuống. Chàng gằn giọng nói: “Ảnh Ảnh là đệ tử của ta, ta
nhất định cứu nó về.” Thanh Ngọc dường như quên mất kẻ kia pháp lực cao
cường hơn nàng ta rất nhiều, hừ lạnh: “Ngài cứu đồ đệ của ngài, còn Dự
Văn tuấn tú đáng thương của bổn yêu thì sao? Hắn có mệnh hệ gì, bổn yêu
sẽ cắn cho ngài vài phát!” Vân Hòa đau đầu, trầm giọng quát: “Câm
miệng!” Sau đó dịu giọng: “Việc trước mắt bây giờ là tìm cách thoát khỏi mê cung này. Dường như chúng ta bị lọt vào trận pháp gì đó của thụ yêu, khung cảnh nơi này rõ ràng khác xa khu rừng lúc nãy một trời một vực.”
Một người một rắn hết đi thẳng lại quẹo phải, quẹo trái, nhưng đi hết lối
đi này đến lối khi khác, họ vẫn không tìm được đường ra. Vân Hòa nói:
“Hay là chúng ta thử bay lên cao để nhìn ra bố trí mê cung này?” Thanh
Ngọc nghe thế thì thốt lên: “Đúng rồi nhỉ? Chúng ta lo lắng quá lại quên mất điểm này!” Nàng ta lập tức hóa thành hình dạng cô gái yểu điệu, bắt chước Vân Hòa lấy đà phóng lên trên bức tường cao. Thế nhưng hai người
càng lên cao, bức tường lại như bừng sống dậy, càng vươn lên cao hơn bọn họ. Một lát sau một người một yêu đều kiệt sức, Thanh Ngọc vừa ngồi bẹp trên mặt đất ẩm ướt thở dốc vừa nói: “Chết tiệt! Đây có gọi là ‘Đạo cao một thước, ma cao một trượng’ mà các người hay nói hay không?” Vân Hòa
thân là đạo trưởng trung niên, nhưng linh hồn bên trong chàng lại là
Trần Văn Dự, nào đã trải qua chuyện yêu ma quỷ quái ly kỳ như thế này?
Trong cơn nóng vội, chàng rút thanh kiếm gỗ bên hông chém vào bức tường
gai, miệng không ngừng lẩm bẩm vài câu chú cổ xưa. Chỉ thấy thân kiếm gỗ gãy vụn, nhưng bức tường dường như bị chấn động quá mạnh, cũng dần dần
tan rã. Vân Hòa cố nén cảm giác tanh nồng trào lên cổ họng, dợm bước về
phía trước.
Lúc này, Ảnh Ảnh chỉ cảm thấy không gian xung quanh
dường như có thay đổi khác lạ. Nàng nhìn lên, mới phát hiện không biết
từ khi nào giữa bầu trời đỏ thẫm phía trên đầu đã hiện ra một quầng sáng trắng. Sắc trắng như nhấn chìm sắc đỏ, khiến không khí quỷ dị được hòa
thêm mấy phần tươi sáng. Cảnh tượng kỳ lạ này đột ngột xuất hiện khiến
Ảnh Ảnh không khỏi nhíu mày. Chợt phía trước có tiếng bước chân nặng nề
vọng lại. Trần Dự Văn đang ôm cánh tay phải hướng về phía nàng, khuôn
mặt ảo não không vui. Nhìn thấy Ảnh Ảnh, cậu liền nhoẻn miệng cười, dịu
dàng nói: “Ảnh Ảnh, cuối cùng cũng tìm được muội rồi!”
Ngay sau đó có tiếng “ầm ầm” vang lên, mặt đất rung chuyển dữ dội.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT