Editor: Mỹ Phụng

Beta: Q. Er and Dâu Tây 🍓

_____________

Có người từng nói, nếu bạn thích bạn cùng bàn, điều tuyệt vời nhất chính là cho dù tan học cậu ấy đi đâu, lúc đến trường sẽ lập tức quay về bên bạn.

Tống Chanh Chanh cảm thấy câu nói này rất đúng, đây cũng là tâm tư nhỏ bé thầm kín của cô, là điều tốt đẹp nhất chôn vùi nơi đáy lòng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến thứ sáu.

Đầu tháng chín, nắng gắt cuối thu chưa hoàn toàn biến mất, thời tiết vẫn nóng nực như cũ, trong không khí, hương hoa quế nhàn nhạt thấm vào lòng người.

6 giờ 20 phút sáng, Tống Chanh Chanh bị chiếc đồng hồ báo thức thông minh của cô bạn cùng phòng - Từ Đình gọi dậy, sau khi dậy cô vừa nghe radio vừa vào WC đánh răng rửa mặt. Đối diện giường Hoàng Quỳnh là Từ Đình đang lim dim, mơ mơ màng màng nói: "Mẹ nó, trời sáng rồi".

Sau đó không còn tiếng động nào khác.

Tuy Tống Chanh Chanh không thể học cùng lớp với Hoàng Quỳnh, nhưng rất may mắn hai người được ở chung phòng.

Tới năm lớp 11 họ mới quyết định ở lại trường, vì làm thủ tục muộn hơn người khác vài ngày nên bị đưa vào phòng ký túc xá còn trống của các lớp khác, mặc dù không cùng lớp, nhưng được ở chung cũng rất tốt, một tuần nay mọi người đều vui vẻ, hòa đồng.

Từ Đình là học sinh ban 9, thành tích miễn cưỡng duy trì ở mức trung bình, vì vậy cô đã lên kế hoạch từ sớm là sẽ thi vào trường đại học truyền thông tốt nhất miền Nam, trở thành phát thanh viên chuyên nghiệp, nên cô ấy vừa tới đã mang theo chiếc đồng hồ báo thức thông minh, sau đó dùng âm thanh đánh thức những người buổi sáng không thể thức dậy nổi.

Cô ấy nói đặt đồng hồ báo thức không phải để đi tiểu, mà là vì ước mơ, vì muốn nhắc nhở bản thân cố gắng nỗ lực!

Nhưng kết quả cô ấy lại là người dậy cuối cùng, còn Tống Chanh Chanh trở thành người đầu tiên.

Vì đánh thức cô thì có thể ngồi với bạn cùng bàn thêm một giây, chỉ nhiều thêm một giây thôi cũng cảm thấy mình được lợi thêm một giây.

Nghĩ tới đây, Tống Chanh Chanh nhìn mình cả miệng đầy bọt kem đánh răng trong gương, không nhịn được mà cười thầm.

Ở tuổi này, tâm tư của các cô gái như quả cầu thủy tinh vậy, thuần túy và trong sáng.

______________

Thứ sáu, căn tin có phát bánh bao hấp và canh chua, đám bạn cùng phòng cô vô cùng xúc động, chạy ngay tới cửa soát thẻ để lấy bánh bao hấp.

Tống Chanh Chanh mua hai khúc lúa mạch và một hộp sữa đậu nành, hiện tại cô không muốn nán lại ở bất cứ nơi nào, liền trở về phòng học: "Các cậu đi ăn đi, mình đến phòng tự học sớm một chút, hôm nay phải nộp bài tập cho Judy, còn phải viết đơn đúng chính tả, mình chưa chuẩn bị kĩ càng".

Từ Đình đùa giỡn: "Sao đột nhiên cậu thích học hành thế?"

Chỉ có Hoàng Quỳnh biết được tâm tư nhỏ của cô bạn thân: "Cậu đấy, đừng giả vờ nước đến chân mới nhảy, hôm nay phải học thuộc mà sao hôm qua mình không thấy cậu ôn tập?" Cô kề sát vào tai Tống Chanh Chanh, nhỏ giọng: "Mình thấy thật ra cậu chỉ mong sao có thể nhanh chóng ở cùng một chỗ với ai kia thì đúng hơn."

Tâm tư bị đoán trúng, Tống Chanh Chanh tức giận, tóm lấy Hoàng Quỳnh đá đi nơi khác.

Đến lớp học vừa đúng 7 giờ, mọi người chưa tới đông đủ nên phòng học hơi trống, tia nắng ban mai rọi vào, ánh mặt trời như tấm lụa mỏng nhẹ nhàng chiếu xuống bao phủ lớp học, làn gió chầm chậm lướt qua bức màn màu xanh lam.

Lúc này Phó Dao Xuyên đã ngồi trong lớp, cậu đang cúi đầu đọc sách.

"Chào buổi sáng". Tống Chanh Chanh ngồi xuống, mỉm cười chào cậu.

Cô gái mỉm cười ngọt ngào, gương mặt xinh đẹp, tựa như đóa hoa đào nở rộ, xinh đẹp và rực rỡ.

"Ừm, chào". Phó Dao Xuyên ngẩng đầu, lạnh nhạt trả lời, rồi cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Cô rất muốn biết cậu đang đọc sách gì.

Ừm! Dù sao bây giờ vẫn còn sớm, trong lớp học cũng ít người, không bằng dựa vào cuốn sách này tìm đề tài nói chuyện, biết đâu có thể vì sách mà tìm được sở thích và tiếng nói chung.

Tống Chanh Chanh bắt đầu mơ một giấc mơ thật đẹp.

Cô lấy quyển sách tiếng Anh ra và để cặp sau lưng, nghiêng người về phía Phó Dao Xuyên hỏi: "Cậu đang đọc sách gì vậy?"

"Người ngoài cuộc". Phó Dao Xuyên đọc tên sách lên.

Hóa ra là người ngoài cuộc, cuốn này cô từng đọc qua, hình như tác giả là Khả Ái Đào, cô nhớ mang máng là nó vô cùng cẩu huyết.

Lần này, nói không hết tiếng nói chung rồi.

"Cậu nói là cuốn sách này sao, do Khả Ái Đào viết, thì ra cậu cũng thích đọc thể loại tiểu thuyết ngôn tình, lúc còn nhỏ tớ đọc rồi đấy."

"..."

Có chút nhạt nhẽo, bầu không khí yên tĩnh quá!!

Cô nói sai cái gì rồi sao?

Chỉ thấy vẻ mặt Phó Dao Xuyên vô cùng kinh ngạc, nhìn cô chằm chằm, sau đó khép quyển sách lại, đặt quyển sách xuống trước mặt cô.

"Tác giả cuốn sách này họ Camus, người Pháp".

"..."

Ôi trời ơi!!! Mất mặt quá!!!

Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc!!!

Trong lòng Tống Chanh Chanh tự mắng mình cả trăm lần, có điều ai biết được hai quyển sách này cùng tên với nhau đâu, đây không phải lỗi của mình!

Cô nói: "Ồ, vậy hả? Cậu đọc bản tiếng anh hay bản dịch?"

"Bản tiếng Pháp, bản tiếng Trung tôi đã đọc rồi, bản gốc là hay nhất".

Mẹ ơi, đúng là nam thần!

Tống Chanh Chanh ngàn lần không nghĩ tới cậu còn biết tiếng Pháp, hơn nữa còn biết không ít, có thể đọc hiểu được cả bản gốc, phải biết rằng cô chỉ đọc mỗi tiếng Anh thôi đã muốn đi luôn cái mạng già của mình rồi.

Cô định dùng đề tài này để tiếp tục câu chuyện thì thấy Phó Dao Xuyên lấy quyển sách từ trên bàn cô xuống, bỏ vào hộc bàn, lấy quyển sách tiếng Anh ra.

Cậu nghiêng đầu hỏi cô: "Hình như cậu rất rảnh, văn bản tiếng Anh và từ đơn thuộc hết rồi à?"

Tống Chanh Chanh chột dạ lắc đầu, từ đơn và văn bản tiếng Anh gì đó cô đều chưa học.

Phó Dao Xuyên nhắc nhở: "Tranh thủ thời gian học đi, tiếng Anh còn viết nữa đấy, lúc kiểm tra tôi không giúp cậu đâu".

Tống Chanh Chanh được quan tâm mà cảm thấy vui vẻ: "Tuân lệnh, đại diện lớp".

Cô cảm thấy dường như người ngồi bên cạnh cô là một vị cán bộ kỳ cựu chưa trưởng thành vậy.

A a a, ngồi cùng bàn với cán bộ học tập thật đáng sợ, nhưng lại rất muốn ngồi với cậu ấy.

Dù mỗi ngày phải làm bài làm đến chết, học thuộc lòng đến chết cô cũng cam lòng.

_______________

Tiếng Anh là tiết cuối cùng của buổi sáng, Tống Chanh Chanh đặt giấy trắng và bút lên bàn, cô chắp tay trước ngực nói với đống đồ trên bàn: "Lần này lại phải phiền các em viết từ rồi". Toàn bộ quá trình đều vô cùng nhanh.

Người phía trên xoay người lại hỏi: "Chanh Chanh, có thể cho mình mượn cây bút không, bút của mình hết mực rồi, Chu Hành đi học chỉ đem theo một cây bút."

"Hả? Để mình xem lại". Tống Chanh Chanh cúi đầu mở hộp bút, lắc đầu nói: "Mình cũng chỉ có một cây bút có thể viết được, còn lại đều là bút màu thôi."

"Phó Dao Xuyên, cậu thì sao? Có dư cây bút nào không?"

Vu Giai nghiêng người qua Phó Dao Xuyên tìm sự giúp đỡ, nhưng cậu chỉ lắc đầu, cuối cùng cô ấy đành thất vọng mà xoay người lại.

Tống Chanh Chanh phát hiện cả tuần nay hình như Phó Dao Xuyên chỉ dùng một cây bút đen, bất kể ghi chép cái gì cũng đều dùng màu đen. Không giống như cô, trong hộp chứa đầy bút màu, bút đủ kiểu, bút màu mùi trái cây, bút mùi màu đen, còn các loại bút màu rực rỡ để ghi chép và bút huỳnh quang để tô đậm.

Có phải học sinh giỏi chỉ cần một cây bút là đủ rồi? Chỉ học sinh kém mới nghĩ ra cách dùng nhiều loại bút màu như vậy?

Chuông vào học còn chưa reo, Judy đã mang giày cao gót đi vào lớp, hôm nay hình như cô ấy có chút không giống trước kia, trên người mặc một chiếc váy hoa, trang điểm nhẹ nhàng, xem ra tâm trạng rất tốt.

Vu Giai nhịn không được quay đầu lại nhiều chuyện, cô tự phải có phải hôm nay Judy đang chuẩn bị đi hẹn hò không?

Nhưng ngay cả khi tâm trạng Judy đang rất tốt, đối tượng hẹn hò đẹp trai, thì cách nói chuyện và viết lách của cô ấy vẫn như vậy.

Nghe viết từ đơn chia thành hai loại, từ Trung sang Anh hoặc từ Anh sang Trung, cho dù ở tình huống nào đều phải viết ra hết ý nghĩa của từ ngữ trong văn bản tiếng Anh. Nếu bạn gặp phải từ yêu cầu phối hợp cố định thì cần tuân theo cấu trúc ngữ pháp của nó.

Nếu như từ này sai, thì toàn bộ vế sau cũng sai.

Tống Chanh Chanh rất quan tâm thành tích môn tiếng Anh, nếu tiếng Anh của cô tốt, nữ thần Judy nhất định sẽ nghĩ cậu bạn tiêu biểu ngồi cùng bàn này có phương pháp giáo dục tốt, cũng có thể rửa nhục cho cô vì ở tiết học đầu tiên của Judy làm chuyện ngu ngốc. Ngộ nhỡ kiểm tra không tốt, cô ấy từ bỏ, tùy ý đổi lại chỗ ngồi, cô sẽ mất đi chỗ ngồi bên cạnh người bạn cùng bàn này.

May mà lúc học môn nghệ thuật và giờ tự học buổi sáng cô đã lấy từ đơn ra học, bây giờ nghe viết đều rất suôn sẻ.

"Biologist".

Cái này cô biết, thực vật, là danh từ, có hậu tố ist.

Trước tiên cô viết tiếng Trung lên giấy, sau đó phân tích nó một chút.

[ b- i-o- l -]

Thế nhưng bất chợt xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, từ đơn ghi được một nửa, bút trên tay lại không ra mực. Tống Chanh Chanh không cam lòng, viết lên giấy rất lâu, vẫn không viết được chữ nào.

"Biện luận, tranh luận, tranh luận với ai đó chuyện gì?" Lúc này Judy đã đọc cụm từ tiếp theo.

Từ này cô cũng biết, nhưng bút hết mực, cho dù có học bài, cuối cùng vẫn bị Judy phê bình, đúng là oan uổng mà.

Tống Chanh Chanh khóc không ra nước mắt, thật sự không được, nếu không cô sẽ dùng bút màu viết tạm rồi tính sau.

Đúng lúc đó, Phó Dao Xuyên ngồi bên cạnh đột nhiên đưa qua một cây bút đen, lòng Tống Chanh Chanh đột nhiên hồi hộp. Quay người nhìn sang bạn cùng bàn, chỉ thấy cậu đang ra hiệu cho cô nhanh chóng viết.

"Cậu viết trước đi, tôi nhớ được."

Giọng nói của cậu rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ hai người bọn họ có thể nghe thấy.

"Cảm ơn."

Tống Chanh Chanh nhỏ giọng cảm ơn, cầm bút tiếp tục viết.

Nhiệt độ cán bút rất ấm, trên đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của cậu, trái tim cô đập loạn xạ.

Ừm, làm tròn một chút thì có thể giải thích rằng hai người đang gián tiếp nắm tay nhau phải không?

Aaaa, lần này nghe viết nhất định phải đúng toàn bộ.

Sau khi Judy đọc xong năm từ, phần nghe viết cuối cùng cũng xong. Tống Chanh Chanh vội vàng trả bút cho Phó Dao Xuyên, nhân lúc tổ trưởng đang thu bài, cậu nhanh chóng viết những từ Judy vừa đọc ra giấy.

Trí nhớ của cậu ấy quá tốt!!!

Thu xong bài kiểm tra, Judy bắt đầu phân tích các bài tập sau giờ học.

Tống Chanh Chanh viết lên tờ nháp: ["Hôm nay rất cảm ơn cậu... Yên tâm, lần này viết chính tả chắc chắn mình đúng toàn bộ, sẽ không phụ lòng ngài cho mình mượn bút".]

Ây da, Tống Chanh Chanh vỗ đầu, vì quá xúc động mà cô đã viết cậu thành ngài.

Nếu như xóa ghi lại sẽ rất khó coi, vì vậy chỉ có thể để nguyên, sau đó cô vẽ thêm hai biểu tượng dễ thương đằng sau. Cuối cùng bỏ bút xuống đưa giấy cho Phó Dao Xuyên.

Đưa giấy xong, Tống Chanh Chanh kìm không được nhìn trộm.

Phó Dao Xuyên cầm lấy giấy và bút, nhìn thoáng qua tờ giấy rồi trực tiếp bỏ vào hộc bàn và không trả lời lại, cậu cầm bút tiếp tục chép bài.

Không biết giải thích thế nào, trong lòng Tống Chanh Chanh như có nai con chạy loạn, ngọt ngào và hạnh phúc.

Cậu cầm cây bút mà cô vừa cầm, chạm vào nhiệt độ cô lưu lại trên bút. Hơn nữa cô cũng thấy lúc cậu xem giấy, có nhếch môi cười một cái, mặc dù chỉ thoáng qua nhưng vẫn bị cô bắt được.

______________

Để giúp các học sinh về nhà dễ dàng hơn, nhà trường cho phép sau tiết thứ́ hai buổi trưa có thể ra về. Mà tiết đầu tiên vào buổi chiều ở ban tám là môn thể dục, cho nên đối với họ, chỉ cần học buổi sáng thứ sáu nữa là sẽ được giải thoát.

Tiết thể dục kết thúc, ai nấy đều nóng đến mồ hôi chảy đầm đìa, không muốn làm bất cứ chuyện gì. Một bạn học nghịch nghợm tắt loa trong lớp học, nhờ vậy mà cả lớp tránh được một tiết vật lý trị liệu về mắt.

Vu Giai xoay người sang Tống Chanh Chanh, nói: "Chanh Chanh, hôm nay sẽ chọn cán bộ lớp đấy, cậu nghĩ ra muốn làm gì chưa?"

Tống Chanh Chanh thật thà đáp lại: "Không biết nữa, để mình xem sao đã".

Vu Giai không hề muốn chấm dứt cuộc trò chuyện, quay sang hỏi người khác: "Còn cậu thì sao Phó Dao Xuyên?"

Phó Dao Xuyên chưa trả lời, bạn ngồi cùng bàn Chu Hành đã quay người lại, thay cậu trả lời: "Cậu ấy hả, chắc chắn không phải lớp trưởng cũng thì là bí thư lớp, trong lớp chỉ có hai chức này là dễ dàng thôi".

Tống Chanh Chanh hơi kinh ngạc, cậu ấy luôn lạnh nhạt với tất cả mọi chuyện, vậy mà lại có hứng thú với chuyện làm cán bộ lớp sao?

Cô tò mò hỏi: "Phải không? Lớp trưởng và bí thư không phải bình thường đều là những người không phải làm gì cả sao? Ví dụ như cán bộ thể dục, cán bộ tuyên truyền, tổ chức cán bộ gì đó."

Quả nhiên lời này bị Vu Giai cười nhạo: "Những vị trí đó không thích hợp, không lý tưởng, mặc dù có danh tiếng nhưng cũng không làm được gì. Còn lớp trưởng và bí thư sau này được cử đi học và đi thi cấp thành phố, ba học sinh ưu tú nhất sẽ lọt vào danh sách đề cử. Những chuyện quan trọng thế này, các vị trí kia không được tham gia đâu."

Thì ra là vậy.

Thật ra chính xác là như vậy, học sinh ban xã hội không giống học sinh ban tự nhiên, các môn Toán, Lý, Sinh dựa vào thi đua có thể được vào đại học Thanh Hoa hoặc một số trường đại học nổi tiếng khác. Còn đối với ban xã hội mà nói, từ xưa đến giờ cơ hội vào được các trường đại học nổi tiếng chỉ là một loạt các kỳ thi cử nhân hoặc tự đăng ký độc lập, hoặc dựa vào năng khiếu ngoại ngữ của mình.

Chu Hành gật đầu, bổ sung: "Học sinh ban xã hội cơ hội được đề cử ít hơn, cho nên mọi người đều nghĩ đến việc tranh giành ba vị trí ưu tú, vì vậy lớp trưởng, bí thư lớp luôn có sức hấp dẫn đấy."

"Học sinh ban xã hội không có quyền lợi, kỳ thực nếu không phải tớ học không tốt môn Toán, tớ cũng không lưu lạc tới ban xã hội đâu". Vu Giai bất giác thở dài, nói với hai nam sinh: "Nhưng còn các cậu, thành tích hai người rất tốt, tại sao không chọn ban tự nhiên mà chọn ban xã hội?"

Chu Hành: "Thực ra tôi không có mục tiêu gì cả, chỉ cần có công việc kiếm được nhiều tiền và được ở gần nhà, có chút quyền và một số tiền nhỏ, cơm ăn áo mặc không lo là được. Vì vậy tôi định đăng ký vào trường Luật và chính trị, sau đó sẽ khảo sát những việc về cộng đồng hoặc đại hội nhân dân, nếu không thành công thì tôi sẽ đi Thượng Hải học chính trị."

Vu Giai: "Cũng rất tốt, cậu có ba chống lưng nên có thể liều. Chúng ta không giống nhau, tôi phải cố gắng thi thật tốt để sau này tốt nghiệp đại học mới tìm được công việc như ý." Cô nhìn Tống Chanh Chanh hỏi: "Chanh Chanh, cậu thì sao? Suy nghĩ tới chuyện chọn trường đại học nào chưa? Tương lai sẽ làm gì?"

Đối với tương lai của mình, Tống Chanh Chanh có chút mờ mịt, từ trước đến nay cô đều thuận theo hoàn cảnh, đi một bước tính một bước. Cộng thêm ba mẹ cô rất thoải mái, không để ý đến việc học của cô, cũng không can thiệp nhiều vào cuộc sống của cô.

Ba mẹ không yêu cầu gì ở cô, chỉ nói: "Chỉ cần con khỏe mạnh vui vẻ lớn lên, nhân phẩm tốt, không cảm thấy có lỗi với bản thân, không làm gì trái với xã hội là được."

Cô lắc đầu trả lời: "Mình cũng không biết, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng [*], hiện mình chỉ mong vượt qua lần thi sát hành này."

[*] Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng: Chuyện gì đến sẽ đến, gấp không được, mà không quan tâm cũng không xong.

Vu Giai chống cằm, không tiếp tục nhiều lời nữa, cô hỏi Phó Dao Xuyên vấn đề đó cũng không mong đợi biết được đáp án.

"Để xem đã."

Câu trả lời rất qua loa, rõ ràng không muốn nói cho người khác biết.

Không bao lâu, lớp học đã bắt đầu, Judy đi đến bàn giáo viên, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề: "Muốn chọn vị trí cán bộ nào các em tự lên phát biểu, đến lúc đó dựa vào số phiếu để chọn."

Đầu tiên là lớp trưởng, người được đề cử thứ nhất, Thôi Lục Anh lên bục. Khi cô bước lên bục giảng, cả lớp đều "Woa" một tiếng. Tiếp theo là tiếng vỗ tay, giống như đang cổ vũ cô ấy cố gắng lên.

Thôi Lục Anh là nữ thần được các nam sinh công nhận, cô rất xinh đẹp, tính cách cũng tốt, thành tích học tập xuất sắc, giơ tay nhấc chân đều toát ra nét quyến rũ.

Cô gái như vậy làm sao có thể không được các nam sinh chào đón?

"Xin chào mọi người, mình tên là Thôi Lục Anh, rất vui khi được học ở lớp 11A8, cùng các bạn vượt qua hai năm cấp ba khó quên nhất, lần này mình muốn tranh cử vị trí lớp trưởng, đầu tiên với tư cách lớp trưởng..."

Cô ấy chuẩn bị đầy đủ nội dung, trình bày tự nhiên rõ ràng, nói chuyện tự tin phóng khoáng. Về sau còn nâng cao bản thân đã từng học múa và đạt giải nhất, có khả năng làm việc theo nhóm.

Từng học múa sao? Thảo nào khí chất và dáng người đẹp như vậy.

Sau khi kết thúc bài phát biểu của mình, cô nhìn xuống phía dưới, cúi đầu chào mọi người, bày tỏ sự biết ơn, rồi cô nhận được một tràng vỗ tay.

Không chút do dự, Tống Chanh Chanh cúi đầu, viết tên Thôi Lục Anh lên giấy.

Tiếp theo là đến vị trí bí thư lớp, Phó Dao Xuyên bên cạnh cũng đứng dậy, đi lên bục giảng: "Tôi tên Phó Dao Xuyên, tranh cử vị trí bí thư lớp..."

Cậu trình bày vô cùng ngắn gọn, mỗi câu đều nói rõ ràng. Tống Chanh Chanh đánh giá, bí thư lớp chắc chắn là cậu rồi, tuy những người được đề cử khác cũng rất ưu tú, nhưng nam sinh ban xã hội đã ít, cậu còn xuất sắc, đẹp trai như vậy, nữ sinh trong lớp sao mà không rung động cho được?

Thế giới này luôn luôn nhìn vào khuôn mặt đấy! Huống chi cậu ấy còn tài giỏi hơn nhiều so với các cô.

Khi cô viết tên Phó Dao Xuyên lên giấy, chợt phát hiện tên của Thôi Lục Anh và tên của cậu đứng cạnh nhau, nhìn vào hai cái tên kia, thật sự có cảm giác không nói nên lời.

Một người là lớp trưởng, một người là bí thư.

Hai vị trí này đều được giáo viên chủ nhiệm kỳ vọng rất nhiều, còn là cặp của trường đấy.

Không được, không được, không được, cái này không được.

Trong khi chờ đợi hai vị trí quan trọng được chọn, tiếp theo là đến các vị trí cán bộ khác, mọi người đều đi lên phát biểu, suy nghĩ của Tống Chanh Chanh đã không còn đặt ở chỗ này.

Mặc dù lớp trưởng đẹp thì có đẹp, nhưng trông hơi lạnh nhạt kiêu căng, lại không được hoạt bát đáng yêu nữa, giọng nói cũng không ngọt ngào như cô.

Mặc dù bản thân cô thành tích kém hơn, nhưng được cái giỏi ca hát nhảy múa, vẽ tranh đẹp, còn biết chơi đàn Ukulele nữa.

Hừ, nhất định không thể thua được.

Judy nói: "Còn cán bộ văn nghệ, các em có ai muốn tranh cử không?"

Trong chớp mắt, Tống Chanh Chanh đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.

-----------------

Hãy ghé thăm fanpage trên fb của nhóm để cập nhật lịch post và các đoạn preview sớm nhất nhé ^^

Mọi người chỉ cần gõ Yến Vân Cung là sẽ ra nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play