Editor: Giang Đào

Beta: Na and Huyên Linh

_________

Ăn được một nửa, Tống Chanh Chanh lấy cớ đi vệ sinh để chạy tới quầy thu ngân thanh toán tiền cơm.

Thật ra bữa cơm này đều do cô ăn hết, thức ăn mang ra đều là món cô thích, nếu lại để cậu ấy trả tiền, cô cảm thấy rất ngại.

Hơn nữa trong phim không phải đã dạy, bữa cơm đầu tiên nên chủ động mời khách, như vậy mới có cơ hội có thêm bữa tiếp theo, đây chẳng phải là một công đôi việc sao.

Nhận lại tiền lẻ từ tay nhân viên thu ngân, Tống Chanh Chanh vui vẻ trở lại bàn ăn.

Thời gian được ở cùng với người mình thích luôn trôi đi rất nhanh, chỉ trong chớp mắt, đồ ăn trên đĩa gần như đã bay hết.

Tống Chanh Chanh cầm ly nước dưa hấu ép trên tay lên uống đến những giọt cuối cùng, thật may không phát ra tiếng nấc.

May là cô còn kiềm chế được.

Phó Dao Xuyên nhìn về phía cô: “ Ăn no chưa?”

“Ừ, mình no rồi, no rồi.” Tuyệt đối không thể ăn thêm nữa, nếu không cô sẽ thật sự thành heo mất.

“Chúng ta ra thanh toán đi.”

Ngay sau đó, cậu gọi phục vụ tới, không ngờ phục vụ lại mỉm cười nói: “ Bàn số 25 đã được thanh toán rồi ạ.”

Tống Chanh Chanh có chút ngượng ngùng, vội đeo cặp sách quay đầu nhanh nhẹn rời đi.

“Đi thôi, đi thôi. Bên ngoài hình như còn rất nhiều người đang xếp hàng đó.”

Ra khỏi quán, Phó Dao Xuyên mới hỏi: “Cậu thanh toán tiền rồi à?”

Tống Chanh Chanh không nói gì, mà đi thẳng vào thang máy phía trước.

“Tổng cộng bao nhiêu tiền? Để mình chuyển khoản cho cậu.” Nói xong, Phó Dao Xuyên liền lấy điện thoại ra, chuẩn bị chuyển tiền.

Tống Chanh Chanh bước vào thang máy, hai người một trước một sau, cô đột nhiên xoay người cản lại: “ Không cần đâu, mình có phiếu ăn ở đây, không mất tiền.” Cô cười một tiếng: “ Nếu cậu cảm thấy ngại, vậy thì lần sau mời lại mình hoặc bây giờ có thể cùng mình đi dạo quanh Tây Hồ, nhân tiện đi tản bộ luôn.”

Đi dạo Tây Hồ là quyết định Tống Chanh Chanh nhất thời nghĩ ra, cô thật sự không muốn kết thúc buổi hẹn hò hiếm hoi này sớm.

“….”

Thế này là… cự tuyệt sao?

Tống Chanh Chanh le lười một cái, cười cười nói: “ Hình như có chút không thực tế lắm nhỉ, bên ngoài đang rất nóng, chắc chỉ có kẻ ngốc mới chạy ra ngoài phơi nắng.”

Nói xong, cô xoay người, lúng túng nhìn mũi giày của mình.

Thang máy tự động đưa họ xuống tầng dưới, Tống Chanh Chanh vừa bước chân ra ngoài, đập vào mắt là rất nhiều cửa hàng quần áo.

Mùa hè còn chưa qua, nhưng các cửa hàng đã bày rất nhiều mẫu quần áo mới dành cho mùa thu, tâm tư Tống Chanh Chanh lúc này không rơi vào mấy thứ đó, ánh mắt không dừng lại, tiếp tục đi vòng qua phía sau để vào thang máy.

Phó Dao Xuyên từ phía sau đuổi theo, rất nhanh đã bắt kịp cô, giống như đang giải thích: “Buổi chiều tôi còn có lớp dạy thêm, một lát nữa tôi sẽ đưa cậu về trường học.”

Trong nháy mắt, tất cả ưu phiền, u sầu lúc nãy bỗng tan biến, tâm trạng cô vui vẻ trở lại. Thì ra không phải cậu ấy không muốn đi chơi với cô.

“Dạy thêm? Cậu thật lợi hại nha? Vậy cậu dạy môn gì đấy? Là dạy cho học sinh tiểu học à?

Tức khắc, sự tôn sùng cô dành cho cậu lại tăng vọt. Cậu chỉ mới 17 tuổi thôi, đã có thể đi dạy thêm rồi, thật là quá giỏi mà.

Phó Dao Xuyên giải thích: “Ngữ văn, toán học, ngoại ngữ đều có, đối phương là học sinh lớp ba, tôi sẽ dạy em ấy đến khi thi lên trung học.”

Tống Chanh Chanh gật gật đầu, bày tỏ sự tán thưởng: “Mình thật hâm mộ cậu bé kia, cậu giỏi như vậy, được người như cậu dạy, em ấy nhất định sẽ đậu cấp ba rồi.”

Nói hâm mộ là thật lòng, cậu bé kia thật tốt số, hàng tuần đều có thể ở bên cậu ấy trong thời gian dài như vậy, chữa bài tập thì có đáng là mấy đâu.

Lúc rời khỏi trung tâm thương mại thì đã hơn mười hai giờ trưa, đây là thời điểm nóng nhất trong ngày, bên ngoài hơi nóng hầm hập không ngừng phả xuống. Bọn họ đi tới trạm xe, Phó Dao Xuyên bắt một chiếc taxi rồi ngồi vào ghế trên, kế bên người lái.

Chẳng bao lâu, xe chạy đến cổng trường, lần này vẫn là cậu ấy thanh toán tiền xe.

Trước khi tạm biệt, Tống Chanh Chanh cảm ơn một lần nữa: “Hôm nay cảm ơn cậu nhé, cậu vừa đưa vở bài tập cho mình lại còn cùng mình ăn cơm.”

Phó Dao Xuyên nhàn nhạt trả lời: “Thực ra thì cũng thuận đường mà thôi.”

Cô không nói thêm gì nữa, khoé miệng lẳng lặng nở nụ cười.

Cắt, thuận đường không thể nào có chuyện lâu như vậy, lại còn ở phòng đọc chữa bài tập, rồi còn cùng cô đi ăn cơm nữa. Tống Chanh Chanh cảm thấy, lời nói của cậu ấy mâu thuẫn quá đi.

Nhưng đây cũng chỉ là tâm tư của cô gái nhỏ, nó giống như một vật báu trân quý vậy, bị cô giấu kỹ trong hộp báu thời gian, không hề muốn bị ai phát hiện.

“Mặc kệ đi, mình vẫn phải cảm ơn cậu, vậy tuần tới mình sẽ mang bữa sáng cho cậu nhé, không được phép từ chối mình đâu, nếu không mình nhất định sẽ ăn không ngon, ngủ không yên, trong giờ học cũng sẽ không thể nào tập trung nghe giảng được.”

Phó Dao Xuyên không cản được cô, cuối cùng gật đầu đáp ứng: “Đừng mua quá nhiều, cũng đừng mua quá đắt, nếu không tôi không dám nhận đâu.”

Tống Chanh Chanh hoạt bát trừng mắt nhìn cậu: “Được rồi, cậu đã đồng ý thì không thể đổi ý nhé.”

Cô gái vui vẻ nhảy chân sáo chạy vào trường học, đột nhiên, cô xoay người hai tay chắp sau lưng: “Này bạn cùng bàn …ngày kia gặp lại.”

Cô cười rộ lên trông rất xinh đẹp, ánh mắt tựa trăng non, sáng long lanh, giữa mùa hè nóng bức, càng khiến cho người ta có cảm giác như một làn gió xuân tươi mát thoảng qua vậy.

Chẳng mấy chốc, cô đã xoay người chạy từng bước nhỏ về phía trường học.

_________

Phó Dao Xuyên vẫn đứng tại chỗ, khoé miệng vô thức cong lên.

Đợi cô đi xa, cậu xoay người tới trạm xe bus của trường.

Địa chỉ chỗ dạy thêm cách trường một đoạn, phải đi hai chuyến mới tới nơi, Phó Dao Xuyên nhìn giờ một chút, hiện giờ là mười hai giờ bốn mươi lăm phút, một rưỡi lớp mới bắt đầu, vẫn còn kịp.

Mười phút sau, rốt cuộc xe cũng đến trạm.

Điều hoà không khí mát lạnh phả vào mặt, thổi bay cái nóng nực của mùa hè.

Trên xe còn rất nhiều chỗ trống, Phó Dao Xuyên chọn hàng ghế sau, ngay bên cạnh cửa sổ, cậu ngồi xuống đeo tại nghe lên, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xe bus chạy trên đường, khung cảnh không ngừng lùi lại phía sau.

Ở thành phố này, khắp nơi đều trồng cây xanh, đa phần là loại cây thân cao, tán rộng, ánh nắng mặt trời mùa hạ len lỏi qua đám lá cây, tạo nên gam màu xanh vàng mát rượi.

Tuy vậy Phó Dao Xuyên cũng chẳng có tâm trạng nhàn rỗi để thưởng thức cảnh đẹp, tâm tư của cậu đã sớm trôi đến tận phương nào.

Bên tai truyền tới giai điệu quen thuộc, trong đầu vẫn còn lưu lại khuôn mặt tươi cười của cô, nụ cười đó vẫn giống như mấy năm trước, vẫn mang vẻ ấm áp trong sáng.

__________

Tống Chanh Chanh vọt vào phòng ngủ, lưng áp vào cửa, ngẩng đầu nhìn chằm chằm trần nhà, không nhịn được cười ngây ngô.

Trái tim nhỏ xao động đến giờ vẫn còn đập liên hồi như tiếng trống, cả người nóng ran.

Cô bật điều hoà, ngồi xuống ghế, không nhịn được mà muốn lập tức chia sẻ niềm vui sướng này với Hoàng Quỳnh.

Ngại gõ chữ mất thời gian, cô gọi điện thoại trực tiếp cho cô bạn. Chờ lâu, mới thấy Hoàng Quỳnh nhận máy.

"Có chuyện gì vậy?” Đầu kia điện thoại là giọng đầy ngái ngủ, đoán chừng có lẽ vừa bị cô gọi đến nên mới tỉnh.

“Đã không còn sớm, cậu vẫn còn ngủ cơ à.” Tống Chanh Chanh đi đi lại lại trong phòng ngủ, giọng điệu nôn nóng giục giã: “Cậu mau dậy đi, dậy sớm thì vận khí mới tốt được. Cậu có biết hôm nay xảy ra biết bao nhiêu chuyện đặc sắc không!”

Hoàng Quỳnh tỉnh cả ngủ: “Nói tiếng người.”

“Hôm nay mình và Xuyên Xuyên đi ăn trưa với nhau, là đi riêng hai người đấy nhé. Cậu ấy gọi cho mình nước ép dưa hấu, còn toàn gọi những món mình thích ăn nữa.”

“Lợi hại, tốc độ tiến triển thần tốc đấy. Quả nhiên, “nữ truy nam, cách tầng sa” [*] câu này thật không có sai đi.”

[*]: Nguyên văn câu: Nam truy nữ, cách toạ sơn, nữ truy nam, cách tầng sa. Nghĩa là đàn ông theo đuổi phụ nữ, khó khăn như phải vượt núi, còn khi phụ nữ theo đuổi đàn ông, dễ dàng như xé một lớp vải.

Tống Chanh Chanh đáp trả không khách khí: “Đó là vì mình xinh đẹp.”

Hoàng Quỳnh: “Cậu trở về mặt đất đi.”

Tống Chanh Chanh nghiêm túc nói: “Thật ra, thì không có gì gọi là tiến triển đâu, bọn mình chỉ cùng nhau ăn một bữa cơm, ngoài ra không có gì khác. Tuy nhiên, không phải có câu: “ Không tích nửa bước chân, không đi được ngàn dặm. Không tích dòng nước nhỏ, không thể thành sông thành biển” [*] sao.

[*] Danh ngôn của Tuân Tử

“Ôi, cổ văn mà cậu đọc thuộc lòng được như vậy, trước kia mình chưa từng thấy cậu đọc được hết một câu thơ cổ nào.” Hoàng Quỳnh trêu nói: “Mình chỉ tò mò, các cậu cùng nhau ăn cơm vậy ai là người trả tiền, mẹ mình nói, ăn cơm có thể nhìn ra một người có đáng tin cậy hay không.”

“ Mình trả tiền.”

“…”

“Lúc đầu cậu ấy còn muốn đưa tiền cho mình, nhưng mình nói nếu ngại lần sau mời lại mình là được.” Vừa nói, ánh mắt Tống Chanh Chanh sáng rực lên, cười đắc ý: “Mình rất thông minh phải không, còn hẹn lần sau nữa. Mình xem trong phim đều như vậy, ôi sao mình lại thông minh đến vậy nhỉ.”

Hoàng Quỳnh: “Đại tiểu thư của tôi ơi, cậu xem những lúc như vậy đều do nam chính trả tiền, cậu có từng thấy nữ chính nào chủ động trả tiền chưa?”

Lại còn làm như có đạo lý lắm.

Tống Chanh Chanh định thần: “Không đúng, cái này không giống nhau, là mình thích người ta, là mình theo đuổi cậu ấy.”

Đợi hồi lâu, đầu bên kia Hoàng Quỳnh mới đáp lại: “Nhưng Chanh Chanh à, cậu thực sự rất thích Phó Dao Xuyên sao? Bởi vì vẻ ngoài đẹp trai lại còn có thành thích tốt? Có thể khiến cậu một mực theo đuổi cậu ấy như vậy, hậu quả gì cũng không quan tâm đến?”

Tuy tính cách Hoàng Quỳnh có vẻ tuỳ tiện, nhưng cô lại là một cô gái có tâm tư nhạy cảm, mỗi việc khi làm gì đều suy tính rất kĩ. Thực sự đối lập hoàn toàn với Tống Chanh Chanh.

Do hoàn cảnh lớn lên cùng điều kiện sống, Tống Chanh Chanh luôn là một người làm việc nhanh chóng quyết đoán, dám nghĩ dám làm, nếu đã thích cô nhất định sẽ thể hiện ra bên ngoài.

“Thích thì theo đuổi thôi, đâu có nhiều lý do như vậy? Hơn nữa mình không muốn suy nghĩ nhiều làm gì, chờ suy tính xong không chừng người ta đã con bồng tay bế, cậu xem từ trước đến nay có bao nhiêu mối tình thầm mến đạt được kết quả tốt đẹp? Càng về sau thì cũng chỉ khiến bản thân cảm động, người mình thích thì gần như không cảm nhận được.”

“Thanh xuân ngắn ngủi, vì sao không thể phóng túng, thoải mái, mình cũng không hi vọng tuổi xuân của mình cứ trôi qua một cách quá bình yên như thế, đến lúc tốt nghiệp đại học nhìn lại khoảng thời gian thanh xuân đã qua, chỉ cảm thấy tiếc nuối rằng: Ồ, thanh xuân của mình chỉ có mỗi bài thi.”

“Đấy mới gọi là lãng phí sinh mệnh.”

Tống Chanh Chanh giữ điện thoại bên tai, nói với vẻ thông thạo, bởi vì có chút kích động nên giọng cao hơn bình thường.

May mà cuối tuần ký túc xá không có ai.

Nhưng đột nhiên có tiếng gõ cửa truyền tới, Tống Chanh Chanh nói với người bên phía điện thoại: “Mình cúp trước nhé, hình như có người tới.”

Cô bỏ điện thoại vào trong túi, mở he hé cửa, xuyên qua khe cửa cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Tống Chanh Chanh hít một hơi, mở cửa, nhìn người bên ngoài rồi hỏi: “Thưa cô, cô tới có chuyện gì ạ?”

Lúc này, cô Judy đi một đôi giày cao gót màu đen, quần vải trắng đang đứng trước cửa phòng.

Đầu óc Tống Chanh Chanh hỗn loạn, cô ấy rốt cuộc đến từ lúc nào nhỉ? Tại sao mình không hề nghe thấy bất cứ tiếng động nào? Lời mình nói vừa nãy có bị cô nghe thấy hết hay không

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play