Trái ngược với hình ảnh người và xe cộ qua lại tấp nập ngoài cửa kính là bầu không khí âm u trong quán cafe.
Diêu Mỹ Nhân đặt cái thìa bạc đang cầm trong tay sang một bên, cố gắng kiềm chế nói: “Cô nói đi.” Nãy giờ cô đã nghe rõ từng câu từng chữ.
Mạnh Nghiên dựa lưng vào ghế, tiếp tục mở miệng một cách từ tốn.
Cô không bao giờ quên được tiếng gõ cửa liên tục và tiếng khóc nấc vì run sợ của Thư Mạch. Mạnh Nghiên cũng định can ngăn nhưng khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Phó Tiệp Nhiên, cô đành phải nuốt những lời sắp nói lại.
Lúc đầu mọi người trong nhà đều nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết, tuy nhiên những ngày sau đó lại yên ắng đến lạ thường.
Vài ngày sau, trừ người đưa cơm lên gác mái, những người khác gần như đã quên mất chuyện phải thả Thư Mạch ra. Nói cách khác, nếu Phó Tiệp Nhiên vẫn chưa hết giận thì không ai dám bén mảng đến gần.
“Tiệp Nhiên, như vậy rất nguy hiểm.”
Mạnh Nghiên vô tình nghe thấy Phó Tiệp Nhiên dặn người giúp việc đi lên gác mái thả chó săn ra để chó săn và Thư Mạch sống với nhau.
“Nghiên Nghiên, em cứ coi như không biết gì đi, cái loại tạp chủng đó suýt nữa đã làm anh mù nên bây giờ anh mới muốn trang điểm cho vẻ ngoài của nó.”
Phó Tiệp Nhiên bày ra vẻ mặt hung ác.
Người giúp việc tháo xích chó ra, một cậu nhóc cuộn tròn người dưới đất.
“Anh muốn cho chó ăn cái gì?” Mạnh Nghiên tò mò.
Mắt Phó Tiệp Nhiên bỗng hiện lên sự hưng phấn, “Thứ giúp chó săn trở nên đáng sợ hơn, em chỉ cần đứng xem thôi.”
Mạnh Nghiên trợn tròn mắt nhìn cửa gác mái bị đóng lại một lần nữa.
Không lâu sau cô ta liền nghe thấy tiếng chó sủa loạn.
“Mở cửa, mở cửa ra, chó đang nổi điên……” Thư Mạch không ngừng gõ cửa gác mái.
Phó Tiệp Nhiên cười đắc ý: “Hahaha, mày cứ ngồi trong đó đi.”
“Thả tôi ra…… Chó điên tránh ra, đừng cắn tao……”
Lúc này Mạnh Nghiên cũng cảm thấy sợ hãi, “Tiệp Nhiên, như vậy sẽ xảy ra chuyện đó.”
Phó Tiệp Nhiên đang rất hài lòng với những chuyện vừa xảy ra, vì vậy sao hắn có thể thả Thư Mạch ra chứ, “Thư Mạch, chỉ cần mày giả tiếng chó kêu vài tiếng thì tao sẽ thả mày ra.”
Đáp lại hắn chỉ có tiếng đập cửa điên cuồng, “Thả tôi ra……”
“Không cầu xin tao thì mày cứ ở trong đó đi.” Phó Tiệp Nhiên chẳng hề để ý.
Nghe thấy tiếng gào thét, tim Mạnh Nghiên như bị bóp nghẹt lại. Dù sao cũng chỉ là trẻ con, trong tình huống này, cô ta không biết phải làm gì mới đúng.
Một lúc sau, tiếng đập cửa không còn vang lên nữa, thay vào đó là tiếng va đập và tiếng chó săn sủa điên cuồng.
“Áo Bác, cắn nó cho tao, cắn chết nó đi.” Hai mắt Phó Tiệp Nhiên sáng ngời, mặt đầy sung sướng.
Mạnh Nghiên cảm thấy sợ hãi, tranh thủ lúc Phó Tiệp Nhiên không để ý cô ta liền chạy xuống lầu gọi cho Tạ Thiệu Vân.
Khi cửa gác mái được mở, mùi máu tươi nồng đậm lập tức bay ra, Mạnh Nghiên thấy cả người Thư Mạch đầy máu, đôi mắt đen hơn cả bóng đêm, còn con chó thì đang nằm thoi thóp ngay gần đó.
Tạ Thiệu Vân cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, bà mê man gọi giúp việc đưa Thư Mạch đến bệnh viện.
Cuối cùng, Phó Tiệp Nhiên bị Phó Diệu Quốc mắng một trận, còn Thư Mạch thì phải nằm viện suốt một tháng.
“Đủ rồi!”
Diêu Mỹ Nhân đánh gãy lời Mạnh Nghiên định nói, đôi mặt đen láy ửng đỏ, đôi bàn tay thoáng run rẩy.
Mặc dù ánh nắng chiếu xuống vô cùng ấm áp nhưng cô lại thấy như mình đang đứng trong đêm đông giá lạnh, trái tim đỏ hòn như bị ném thẳng xuống tầng thứ 18 của phiến băng.
Cô không ngờ tuổi thơ của Thư Mạch lại phải trải qua những chuyện như vậy. Chỉ cần tượng tượng đến cảnh người và chó săn sống chung với nhau là cô đã cảm thấy sợ hãi.
Hóa ra chàng trai của cô đã bị những người này chèn ép đến mức mắc bệnh tâm thần!!
Mạnh Nghiên hả hê uống một ngụm cafe lạnh, vị đắng truyền đến đầu lưỡi nhưng cô ta lại thấy khá ngọt ngào, “Chắc cô cũng đoán được chuyện gì xảy ra sau đó rồi, Thư Mạch không phù hợp với cuộc sống ở nhà họ Phó…”
“Tôi nói đủ rồi!”
Giọng nói dịu dàng ngày thường của Diêu Mỹ Nhân mang theo chút lạnh lẽo.
“Có lẽ những lời tôi nói không hề xuôi tai, tuy nhiên cô không thể phủ nhận được việc chính tôi đã cứu Thư Mạch, nếu tôi không vội vã gọi điện báo tin thì Thư Mạch đã chết vì mất máu rồi.”
Diêu Mỹ Nhân gọi thẳng tên đối phương, “Mạnh Nghiên, tốt nhất đừng để tôi biết cô đã từng hại Thư Mạch, nếu không…..” Mặc dù cô không nói hết nhưng cả hai đều hiểu rõ.
Mạnh Nghiên nhìn bóng lưng xa dần của Diêu Mỹ Nhân, cuối cùng cô ta cũng đạt được mục đích ngăn cản Phó Tiệp Nhiên và Diêu Mỹ Nhân tiếp xúc với nhau.
_____________
Chủ nhật, Diêu Mỹ Nhân đang đứng ngoài ban công phơi quần áo thì bỗng nghe thấy tiếng mở cửa.
Cô vội vã chạy ra ngoài, “Thư Mạch.”
“Chờ tôi một chút.” Thư Mạch liếc nhìn cô gái trước mắt một cái rồi xoay người trả lời Lâm Tinh Trình đang ngạc nhiên ở phía sau.
Diêu Mỹ Nhân đỏ mặt gọi lại lần nữa, “Thư Mạch.”
Thư Mạch chỉ nhìn thoáng qua rồi đi thẳng đến phòng khách.
Cậu đưa cho Lâm Tinh Trình một tập tài liệu, “Cậu giúp tôi mang cái này về đưa cho giáo sư Cổ.”
Lâm Tinh Trình cố gắng mãi mới có thể hoàn hồn, “Thư Mạch, vừa rồi……người vừa rồi có phải Diêu Mỹ Nhân – hoa khôi của khoa máy tính không?”
Môi mỏng của Thư Mạch hơi nhếch lên, mắt bắt đầu xuất hiện ý cười.
“Vậy là đúng thật à!” Lâm Tinh Trình ngạc nhiên, “Tôi còn tưởng mình nhìn lầm. Bảo sao cậu lại phũ phàng với hoa khôi khoa văn, hóa ra là bị hoa khôi của cả trường khuất phục rồi.”
Trong mắt cậu ta, Diêu Mỹ Nhân chính là người duy nhất xứng đáng với danh hiệu hoa khôi giảng đường. Vừa rồi hình như cậu ta đã nhìn thấy đôi chân thon gọn trắng nõn như tuyết của cô.
“Không phải vậy.” Giọng nói trầm thấp của Thư Mạch vang lên.
“Cái gì?” Lâm Tinh Trình nhìn cậu.
“Không phải tôi khuất phục được cô ấy.” Ý cười trong mắt trong mắt Thư Mạch càng nhiều hơn, “Mà là cô ấy khuất phục tôi.”
Vì cô, cậu cam tâm tình nguyện buông vũ khí đầu hàng.
Diêu Mỹ Nhân cầm quần áo đứng yên tại chỗ, cô vẫn chưa hiểu cái liếc mắt vừa rồi của Thư Mạch là có ý gì. Không ngờ sau nhiều ngày không gặp, cậu lại bày ra dáng vẻ lạnh lùng với cô.
Lúc này, cửa đột nhiên bị chàng trai cao ráo đẩy ra. Diêu Mỹ Nhân hít sâu một hơi rồi mang quần áo về phía ban công.
Vừa đặt quần áo xuống, đôi bàn tay đang cầm sào bỗng bị một người nắm lấy. Cô lảo đảo ngã vào lồng ngực ấm áp.
“Aaa.” Diêu Mỹ Nhân hét lớn.
Diêu Mỹ Nhân bị Thư Mạch ép vào thanh chắn ban công, hơi thở nóng rực ập đến.
Cô ngẩng đầu quan sát đôi mắt sâu thăm thẳm của đối phương, ngực trái đập loạn như trống.
“Thư Mạch……”
Thư Mạch cúi đầu cắn đôi môi đỏ mọng căng tràn nhựa sống của Diêu Mỹ Nhân.
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc trong miệng, cả người Diêu Mỹ Nhân lập tức mềm ra.
Có lẽ do không được thỏa mãn nên Thư Mạch đã dùng tay nâng đầu cô lên, cậu dùng sức liếm mút cánh môi dính đầy nước, đầu lưỡi sắc bén như lưỡi dao không ngừng cạy mở, thăm dò đôi môi anh đào.
Vì nửa người bị đặt nên song sắt nên Diêu Mỹ Nhân đành ôm chặt lấy vòng eo nhỏ bé của chàng trai.
Thấy cô ngoan ngoãn nghe theo, Thư Mạch liền mạnh mẽ cắn mút từng tấc thịt ở vùng đất mê hồn.
Nụ hôn mạnh mẽ như cuồng phong bão tố khiến cả người cô tê dại.
Thấy đôi mắt đen long lanh của Diêu Mỹ Nhân, bụng dưới của Thư Mạch bỗng thắt chặt lại.
Thư Mạch lơ đãng chạm tay vào vùng đùi mịn màng trắng nõn mê hoặc lòng người.