Một lễ này của Tiêu Trường Ninh so với bất cứ lời hứa hẹn nào đều vô cùng trịnh trọng.
Thẩm Huyền thực sự kinh ngạc.
Hặp đã thấy cấp dưới dập đầu với mình, cũng thấy nhóm quan lại trong triều chắp tay với mình, gặp qua đối thủ hướng chính mình khuất phục nhưng lại chưa từng có người hoàng thất nào lại hạ mình hành lễ với hắn. Người Tiêu gia, cho dù là con rối chỉ có thể mặc người bài trí nhưng trong xương cốt vẫn luôn duy trì sự thanh cao của hoàng thất, nhiều năm như vậy tuy Thẩm Huyền quyền cao chức trọng nhưng với người hoàng gia hắn cũng chỉ là một tên cẩu nô tài khoác da người.
Bọn họ vừa sợ hắn vừa xem thường hắn.
Lấy đại lễ kính hắn như vậy cũng chỉ có một mình Tiêu Trường Ninh.
Vị trưởng công chúa trẻ tuổi này lại đang gác tay trên trán, chậm rãi uốn gối khom lưng hành lễ, bả vai thon gầy của nàng hơi run, giống như một gốc cây hương bồ cắm rễ lơ lửng trong gió bão loạn thế, lấy uy lực của bản thân để nâng một cái đế quốc uy nghiêm đứng dậy.
'Quân lấy người tài mời ta, lúc này ta lấy người tài báo ơn lại.' Thẩm Huyền đã từng khịt mũi coi thường những lời này, hắn không rõ vì sao những tên thích khách đó chỉ vì một câu hẹn ước mà người trước ngã xuống người sau tiếp tục tiến lên muốn chịu chết, hiện tại hắn đã hiểu được chút rồi.
Tiêu Trường Ninh vẫn duy trì tư thế hành lễ, có lẽ nếu Thẩm Huyền không đáp ứng nàng sẽ không đứng dậy.
Cố chấp đến mức làm người khác cũng phải đau lòng.
Mặt trời phía Đông chiếu xuống hàng ngói trên gian nhà phản chiếu ra ánh sáng trong suốt. Tuyết bắt đầu tan rã thành nước nhỏ giọt dưới mái hiên, cuối cùng lại dừng lại trong vũng nước ở sân trước phát ra âm thanh lúc to lúc nhỏ.
Duy trì tư thế hành lễ thật sự vất vả, cánh tay Tiêu Trường Ninh run lên, ngay thời điểm nàng sắp chống đỡ không nổi Thẩm Huyền lại đứng dậy đi đến trước mặt nàng.
Từ góc độ của Tiêu Trường Ninh chỉ có thể thấy đôi ủng không dính chút bụi trần của hắn.
Ngay sau đó, Thẩm Huyền uốn gối nửa quỳ trên đất lấy một tư thế bình đẳng đối diện nàng. Hắn giơ một bàn tay thon dài sạch sẽ nhẹ nhàng kéo đôi tay đang đặt trên trán nàng xuống, có chút bất đắc dĩ nói: "Nàng là trưởng công chúa dù sao cũng không nên hành lễ với thần."
Tiêu Trường Ninh chậm rãi giương mắt, trong mắt có chút nước thành khẩn nói: "Chàng cái gì cũng không thiếu, trừ vẻ bề ngoài bổn cung không nghĩ ra được biện pháp khác để thể hiện thành ý."
"Điện hạ nhất định phải nói chuyện cùng thần trong tư thế như này sao?" Thẩm Huyền nửa quỳ trên đất, nhìn Tiêu Trường Ninh vẫn duy trì tư thế uốn gối giống mình nói: "Thời điểm lúc trước thành hôn, ta chưa từng đối bái phu thê cùng nàng hiện tại thật ra cũng coi như là bổ sung toàn bộ lễ tiết."
Hắn còn có tâm tình trêu ghẹo, Tiêu Trường Ninh liền vui vẻ trong lòng tự biết chuyện kết minh vẫn còn hy vọng nên vội hỏi: "Vậy chàng đáp ứng ta sao?"
Trong mắt Thẩm Huyền có một tia ý cười không thể nắm lấy nhưng hắn vẫn trưng ra khuôn mặt tuấn tú, giả bộ bộ dạng vân đạm phong khinh nói: "Điện hạ không ngại nói muốn kết minh cùng ta, vậy nàng có thể cho ta chỗ tốt gì?"
Tiêu Trường Ninh đã sớm nghĩ kỹ đáp án liền đối đáp trôi chảy: "Thứ nhất, quyền thế của triều đình bây giờ chàng cùng Thái hậu mỗi người nắm một nửa, nhưng Thái hậu chung quy vẫn là ngoại thích không những vậy bà ta còn là một nữ nhân rất có dã tâm, tục ngữ có câu 'Một núi không thể chứa hai hổ', chàng sớm hay muộn cũng phải phân bại thắng thua với bà ta, đã là như thế thì nhiều thêm một bằng hữu cũng tốt hơn là có thêm một địch nhân."
Trong lòng Thẩm Huyền thật ra cũng sớm có đáp án nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, hắn chỉ trầm mặc ngồi sau bàn trà nhìn chằm chằm cánh môi Tiêu Trường Ninh đóng mở: "Nàng tiếp tục nói đi."
Tiêu Trường Ninh kéo vạt áo ngồi đối diện hắn, cực lực thuyết phục: "Thứ hai ta là huyết mạch Tiêu gia, nếu chàng kết minh cùng ta thì cũng coi như là kết minh cùng thiên hạ chính thống, sách sử sẽ không đặt điều lên án chàng."
Thẩm Huyền 'ừ' một tiếng, múc hai viên thanh mai đã ướp sẵn trong ấm sành ném vào bình rượu, lại đem bầu rượu đó để trên chậu than nấu, hắn không chút để ý: "Bản đốc cũng không để ý đến cái nhìn của sách sử."
"Thứ ba." Tiêu Trường Ninh hít sâu, chậm rãi nói: "Ta có thể mượn sức Việt Dao vì chàng."
Tay Thẩm Huyền đang nấu rượu hơi dừng. Trên mặt hắn lộ ra chút hứng thú: "Có ý tứ. Nhưng mà bản đốc nghe nói Bắc trấn phủ tư Sử phủ Việt Dao luôn luôn trung lập, cũng không quy thuận đảng phái nào, vậy sao lại có thể coi trọng Đông Xưởng được."
"Từ nhỏ bổn cung đã lớn lên cùng nàng tất nhiên cũng hiểu rõ nàng. Việt gia nhận ân huệ của mẫu phi bổn cung, vì báo ân nàng kiên trì không muốn quy thuận dưới trướng Thái hậu mà lựa chọn cống hiến cho hoàng thượng. Nhưng Bắc trấn phủ tư của nàng thế lực thật sự đơn mỏng, nàng lại vì Thái hậu không vui mà kẹp giữ Đông Xưởng cùng Cẩm Y Vệ, ngày ngày đều phải mang hai khuôn mặt tận lực lấy lòng để sinh hoạt."
Nói đến đây, trong mắt Tiêu Trường Ninh tràn đầy mong đợi, thân mình hơi hơi nghiêng đến gần Thẩm Huyền: "Nàng thật sự không phải muốn trung lập mà là bởi vì không quy thuận Thái hậu, lại chịu ảnh hưởng giữa bất hòa của xưởng vệ nên mới rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan mà thôi. Nếu Đông Xưởng chịu chiêu hiền đãi sĩ*, bỏ qua hiềm khích lúc trước, nàng nhất định sẽ không cự tuyệt."
*Chiêu hiền đãi sĩ: thu phục bậc hiền tài, trọng đãi người tri thức.
Bộ dạng nghiêm túc của Tiêu Trường Ninh thật đáng yêu. Khóe miệng Thẩm Huyền hơi giơ lên, hắn rót rượu đã hâm nóng vào ly hỏi: "Sao điện hạ có thể chắc chắn rằng Việt sử phủ thật sự sẽ đáp ứng làm bạn cùng Đông Xưởng?"
"Tổ chim đã vỡ làm sao trứng được lành? Nàng sao có thể không rõ đạo lý này?" Khí nóng bốc lên, hương rượu bay khắp bốn phía, Tiêu Trường Ninh làm cái tổng kết cuối cùng: "Thẩm đề đốc để Việt Dao làm nội ứng đánh vào bên trong Cẩm Y Vệ, vậy chẳng phải như hổ thêm cánh?"
Thẩm Huyền cười khẽ, ngước mặt lên nhìn nàng: "Việt sử phủ có biết điện hạ hố nàng như thế không?"
"...."
"Sao có thể nói là 'hố' được?" Tiêu Trường sau một lúc lâu vẫn không nói gì, một bên ngắm hắn, một bên nhỏ giọng giải thích: "Việt tỷ tỷ đã biết rồi. Trước lúc gặp chàng, bổn cung đã đưa thư báo việc này cho tỷ ấy."
Kỳ thật Việt Dao cũng không phản đối chuyện này. Việt gia trung nghĩa tận tụy, trong lòng Việt Dao cũng hướng về Tiêu gia, chỉ cần Đông Xưởng có thể đứng về phía Tiêu Trường Ninh, nàng tất nhiên sẽ nguyện ý xuất ra chút lực non nớt.
"Bản đốc có một chuyện không rõ." Thẩm Huyền sửa lại ống tay áo hỏi: "Vì sao điện hạ lại vứt bỏ Thái hậu lựa chọn Đông Xưởng."
Trong ly, rượu màu hổ phách tạo ra gợn sóng hiện rõ gương mặt ửng đỏ của Tiêu Trường Ninh.
Gió thổi làm khung cửa sổ khẽ động, tuyết rơi xuống phát ra âm thanh rào rạt.
"Bởi vì ta muốn sống hơn nữa càng phải sống sót một cách phong quang vô hạn." Tiêu Trường Ninh ngước mắt, trong mắt lấp lánh ánh nước gằn từng chữ: "Khi ta xuất giá, Thái hậu từng nói ta biết chỉ cần ta giúp đỡ bà ấy giết chàng, bà ấy sẽ giúp ta hồi cung."
Thẩm Huyền nhướng mày, hắn không nghĩ tới nàng thế nhưng lại trực tiếp nói ra việc này.
"Nhưng ta lại không ngốc, ta biết bà ta đang gạt ta. Từ lúc ta gả vào Đông Xưởng liền định sẵn sẽ trở thành vật hy sinh, trở thành sỉ nhục của hoàng tộc. Người như Thái hậu tuyệt đối sẽ không cho phép một 'vết nhơ' như ta sống sót. Nếu chàng chết Thái hậu sẽ không còn cố kỵ, ta cũng không còn giá trị lợi dụng mà chờ đợi ta chắc chắn chỉ có cái chết..... Cho nên nếu muốn sống sót ta nhất định phải buộc chung với chàng, biến cái 'sỉ nhục' này trở thành vinh quang chí cao vô thượng."
Thẩm Huyền cẩn thận nghe, hỏi: "Từ lúc bắt đầu nàng đã hiểu rõ tình cảnh của chính mình nhưng lại vì cái gì đến bây giờ mới đưa ra lựa chọn."
Tiêu Trường Ninh dừng một chút, chột dạ nói: "Bởi vì lúc trước.... Ta vẫn luôn sợ chàng."
Thẩm Huyền thích nàng trong lúc lơ đãng lại thể hiện ra một mặt yếu thế cùng thẳng thắn thành khẩn, hắn lại hỏi: "Vậy vì sao hiện tại nàng lại không sợ?"
"Bổn cung không ngốc, ai đối tốt với ta, ai lợi dụng ta, bổn cung không thể không nhìn ra sao? Huống hồ, ta...."
...... Ta thích chàng. Nàng lặng lẽ nói trong lòng.
Việt Dao từng nói với nàng: Trong chuyện tình cảm, nếu ai động tình trước người đó liền thua.
Như vậy xem ra nàng đã thua hoàn toàn rồi, nhưng nàng rất vui vẻ chịu đựng điều này.
"Tóm lại." Mặt nàng đỏ ửng, ánh mắt trong suốt, cố gắng trấn tĩnh nói: "Chàng có bằng lòng kết minh cùng bổn cung để kết thúc việc ngoại thích tham gia vào chính sự không?"
Tầm mắt Thẩm Huyền dừng trên mười ngón tay nắm chặt của Tiêu Trường Ninh, xem như đã nhìn thấu được sự thấp thỏm dưới vẻ bề ngoài trầm tĩnh của nàng. Hắn không nói gì, chỉ đẩy ly rượu nóng trên bàn trà đến trước mặt Tiêu Trường Ninh, thật lâu sau mới nói: "Nàng uống rượu này trước đi, sau đó minh ước sẽ có hiệu lực."
Tiêu Trường Ninh ngẩn ra, thấp thỏm trong mắt hóa thành kinh ngạc rồi lại dần dần chuyển thành vui sướng: "Chàng đáp ứng rồi?"
Thẩm Huyền dọa nàng: "Nếu không uống, bản đốc liền đổi ý."
Tiêu Trường Ninh vội bưng chén rượu lên chạm vào cái ly kia của Thẩm Huyền, phát ra tiếng vang réo rắt. Nàng không rãnh lo rượu sẽ đổ ra dính ướt cổ tay áo mà chỉ một hơi uống cạn rồi đặt chén rượu trên bàn, hơi rượu bốc lên làm nàng cay sè đến mức nhíu mày thè lưỡi nhưng dù vậy nàng vẫn cười vô cùng rực rỡ nói: "Hành tất quả, nặc tất tiễn!"
*Hành tất quả, nặc tất tiễn: Hành động phải kiên quyết, phải đánh nhanh thắng nhanh.
Thẩm Huyền nhìn môi Tiêu Trường Ninh dính nước, ánh mắt tối sầm lại không khỏi nhớ tới nụ hôn sâu trong tuyết hôm qua. Hắn nhịn không được vươn tay lướt qua bàn trà nhẹ nhàng lau đôi môi mềm mại của nàng, lau đi chút nước đọng lại làm người khác mơ màng, mà một tay khác bưng chén rượu của chính mình đưa đến môi ngửa đầu uống cạn.
Lúc uống rượu, đôi mắt hẹp dài sắc bén vẫn luôn nhìn Tiêu Trường Ninh. Rượu mạnh vào cổ nhưng mày hắn lại chưa từng nhăn lại chút nào, hắn chỉ nhìn nàng nâng chén ý bảo, "Hoan nghênh trưởng công chúa gia nhập Đông Xưởng."
Không biết là do cảm giác say lúc nãy hay vẫn là do tâm tình rung động, Tiêu Trường Ninh chỉ cảm thấy những nơi bị hắn chạm qua tựa như bị điện giật, một cổ khí nóng chạy khắp người rồi hắt lên khuôn mặt, hai chân nàng không tự giác nhũn ra.
Nàng chỉ có thể ho nhẹ một tiếng che dấu cảm giác này, né tránh tầm mắt nói: "Nếu đã kết minh thì bổn cung có hai việc.... cần thẳng thắn với chàng."
Thẩm Huyền thong dong tự nhiên thu hồi tay nói: "Nàng nói đi."
Tiêu Trường Ninh kiệt sức ổn định trái tim vẫn còn loạn nhịp lại: "Tế tổ Thái Miếu cuối năm, Thái hậu cùng Cẩm Y Vệ sẽ có hành động, chàng phải chú ý."
Có sẵn dự kiến nên Thẩm Huyền cũng không kinh ngạc, hắn chỉ bình tĩnh nói: "Việc này đã có nội ứng nói lại cho bản đốc."
Nhanh như vậy sao?! Hiệu suất làm việc của Đông Xưởng đúng là.....
Tiêu Trường Ninh lại có chút thấp thỏm. Tuy nàng đã kết minh cùng Đông Xưởng nhưng so sánh cùng thái giám trong xưởng mà nói thế lực của nàng quá đơn mỏng, nàng thật lo lắng Thẩm Huyền sẽ ghét bỏ nàng vô dụng mà phá hủy giao ước kết minh.
Thẩm Huyền giống như đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, thấp giọng nói: "Điện hạ chỉ cần ổn định Thái hậu cùng Hoàng thượng là được, chuyện còn lại nàng không cần làm cái gì hết, bản đốc sẽ tự sắp xếp."
Tiêu Trường Ninh gật đầu, há miệng thở dốc bộ dạng muốn nói lại thôi.
Thẩm Huyền hỏi: "Vậy chuyện thứ hai điện hạ muốn thẳng thắn với ta là gì?"
"Chuyện thứ hai....." Tiêu Trường Ninh lộ ra thần sắc khó có thể mở miệng, ánh mắt mơ hồ. Sau một lúc lâu nàng lấy đủ dũng khí áy náy nói: "Trước tiên chúng ta phải nói chuyện cho tốt, chuyện này xảy ra hoàn toàn là việc ngoài ý muốn chàng nghe xong đừng tức giận."
Thẩm Huyền: "Nàng cứ nói thử xem."
Tiêu Trường Ninh lại liên tục lắc đầu năn nỉ: "Không.... Chàng phải đồng ý không được tức giận trước thì bổn cung mới dám nói."
Thẩm Huyền nhướng mày không biết nàng lại muốn nói cái gì. Ước chừng nàng cũng sẽ không phạm phải sai lầm lớn gì, hắn đơn giản gật đầu đồng ý: "Bản đốc đồng ý."
Tiêu Trường Ninh khẩn trương vân vê ống tay áo, đầu cúi xuống một bộ dạng vô cùng áy náy, nàng ậm ừ sau một lúc lâu mới dùng giọng nói yếu ớt như tiếng muỗi kêu trả lời: "Cái kia, nếu nói bổn cung không cẩn thận.... Đánh mắt 'bảo bối' của chàng thì chàng sẽ như thế nào?"
"....." Thẩm Huyền trầm mặc trong chốc lát, nhíu mày hỏi: "Nàng nói bảo bối gì?"