Đệ tứ chương

Biên dịch: Tiểu Hồng

Hiệu đính: Hạ Vũ

Vương phi đội mũ phượng hà phi[1] vừa bước vào phòng, quan tướng vương hầu văn võ bá quan đến chúc mừng nhất loạt quay sang nhìn chăm chú.

Người này tối có khả năng trở thành vương phi của Lịch vương, người nắm giữ quyền lực cao nhất trong triều, chỉ sau đế vương! Nàng không phải nữ nhi của thừa tướng, cũng không phải nữ nhi của hộ quốc đại tướng quân, lại càng không có quan hệ với vương tộc, nàng là ai? Nàng là nữ nhi nhà nào!

Dáng người cao lớn như vậy, chỉ thấp hơn Lịch vương cao gần chín thước nửa cái đầu, nử tử nơi đâu mà cao những tám thước?

Nhìn cước bộ yếu ớt, dáng điệu văn nhược của nàng, có lẽ là do từ nhỏ đã được nâng niu chăm sóc bằng tinh mễ tế thực (gạo ngon thức ăn tinh tế)? Thế nên nếu không có người nâng đỡ sợ rằng nửa bước cũng khó đi.

Thiết thị, họ Thiết nổi danh nhất trên đời này chính là Thiết gia mục tràng từ hai trăm năm trước, nhờ nghiệp dưỡng tinh lương danh câu (danh mã tinh anh) chuyên xuất chiến cùng nam nhi anh hùng mà vang danh thiên hạ. Nhưng trăm năm trước Thiết gia đã bị nhấn chìm trong cơn sóng hung tàn tranh quyền đoạt vị của các hoàng tử. Nữ tử cao lớn này chính là hậu duệ của Thiết gia kia sao? (Thiết gia mục tràng: Thiết gia sống trên đồng cỏ)

Tất cả mọi người ở đây đều yên lặng quan sát nữ tử sắp trở thành vương phi của Lịch vương, kể cả đương kim thiên tử cao cao tại thượng cùng hoàng hậu và quý phi nương nương.

Lưu công công vừa thấy vóc người cao to của tân nương, con ngươi trợn lên như muốn rớt ra ngoài! Nữ nhân ngưu cao mã đại này là ai?! (ngưu cao mã đại: cao lớn như trâu như ngựa)

Thành vương—— Hoàng Phủ Trí, một trong hai người biết rõ nội tình, mang theo vẻ mặt tươi cười nhìn sự tình tiến triển. Hắn sẽ tuyệt đối không phá hư hôn sự này, lại càng không lật tẩy diện mạo thật của Thiết Ngưu. Nguyên nhân hắn không làm như vậy chính vì một khi Du mang tội khi quân phạm thượng sẽ càng không có khả năng ngồi trên hoàng vị, hơn nữa rất có thể sẽ thẹn quá hóa giận lôi hắn ra trả thù thực thê thảm. Huống chi, nếu như người kia quả thật muốn trở thành hoàng đế, có lẽ sẽ chẳng có ai trên đời này có thể ngăn được y. Trí là người thông minh, hắn biết người nào thật sự không thể đắc tội.

Du nhìn tân nương đang bước đến gần của mình. Biểu tình trên mặt hầu như không thay đổi gì, nhìn không ra là vui hay buồn. Điềm tĩnh như vậy thật giống như người đang thành thân hoàn toàn không phải y.

Thiết Ngưu cũng không muốn bị người dìu đi, dù bị đói hai ngày nay nhưng cũng không đến mức bước đi cũng không xong, chỉ là hắn không muốn cự tuyệt ý tốt của người khác, nhất là khi người kia tính ra cũng là đại nương trưởng bối của hắn. Hơn nữa đến tận bây giờ hắn vẫn chưa hiểu rõ được tóm lại là chuyện gì đang diễn ra, liều mạng nghĩ xem tại sao mình ở rể mà lại phải mặc giá y (đồ cưới của nữ tử).

Lẽ nào…, đây là tập tục ở kinh thành? Nam tử ở rể phải đội khăn trùm đầu đỏ sao?

Đáng thương cho Thiết Ngưu, lớn như vậy rồi nhưng vẫn chưa thấy qua mấy chuyện hôn khánh hỉ sự, căn bản không hiểu được kết hôn rút cuộc diễn ra như thế nào. Hắn chỉ biết xuất giá là tân nương đội khăn trùm đầu đỏ, rồi cùng tân lang mặc áo gấm đỏ ở trước mặt cha mẹ bái thiên địa, bái xong đưa vào động phòng là xong việc. Hai năm sau oa nhi (em bé) có thể ra đời.

Đột nhiên tiếng đàn sáo chúc mừng hỉ sự vang lên, Thiết Ngưu ngẩng đầu muốn tìm xem vợ hắn ở chỗ nào, tiếc là khăn trùm đầu che cả hai mắt, ngoại trừ một khoảnh sàn nhà, hắn cái gì cũng không thấy được.

Sùng Đức đế cùng hoàng hậu và quý phi liếc mắt nhìn nhau, mỉm cười gật đầu, xem như là thừa nhận hôn sự này.

Lưu công công đứng hầu hạ ở một bên, thấy hoàng đế khoát tay, gạt đi nỗi kinh ngạc, lập tức hiểu ý cao giọng xướng thanh: “Hành—— lễ——”

Hoàng Phủ Du cùng Thiết Ngưu dừng lại, đứng sóng vai, đối mặt với phụ hoàng mẫu hậu ở thượng vị.

“Nhất bái thiên địa——”

Thiết Ngưu cảm thấy lão mụ tử đỡ hắn tăng lực tay, đúng là đang kiên quyết bắt hắn khom lưng.

Dùng lực như vậy để làm gì a? Yêm có phải sẽ không bái đâu! Thiết Ngưu nói thầm trong lòng nhưng không phản kháng, tùy ý người ta ép lễ bái.

“Nhị bái cao đường——”

Lần này không cần lão mụ tử lấy tay ép, trước khi đối phương dùng sức, Thiết Ngưu đã nhanh chóng cúi người.

“Phu thê đối bái——”

Bị xoay nửa vòng, Thiết Ngưu khom lưng còn đang len lén quan sát giày của A Du, chợt nghe thanh âm “Thành lễ——” (buổi lễ hoàn thành).

“Hảo hảo hảo!” Đương kim thánh thượng nói liền ba chữ hảo, vỗ tay cười to.

Hoàng hậu quý phi là người đầu tiên chúc mừng, sau đó tiếng chúc mừng lan ra khắp đại sảnh, hết đợt này đến đợt khác.

Nào là “trai tài gái sắc”, nào là “duyên trời tác hợp”, nào là “giai nhân xứng anh hùng” vân vân và vân vân, hàng đống hàng đống tán từ cát ngữ (lời lẽ tán tụng, từ ngữ tốt đẹp) ngập tràn sau lưng Thiết Ngưu.

Sùng Đức đế long nhan thực vui mừng, gọi ái tử và hoàng tử phi đến trước mặt, suy nghĩ vất vả, châm tự trác cú (cân nhắc từ ngữ, suy xét câu cú), ngầm mang theo thâm ý mà chỉ bảo vị hoàng tử phi không quyền không thế này một phen. Đồng thời cũng nói cho tất cả thần tử ở đây biết thiên tử ngài đây rất coi trọng hoàng tử phi do chính mình ban hôn.

Hoàng Phủ Du đem những điều mắt thấy tai nghe này, hướng đến Trí ở cách đó không xa nháy mắt một cái, tất cả chỉ là những hành động không lời.

Thiết Ngưu đoán rằng người nói chuyện với hắn tám phần mười là nhạc phụ của hắn, tuy rằng hiểu rõ phải lấy lòng người này, nhưng nhạc phụ không hổ là nhạc phụ, nói một câu hắn nghe cũng không hiểu!

Chờ đối phương nói xong, cũng không biết phải trả lời như thế nào, không thể làm gì khác ngoài tùy tiện gật đầu, ý rằng hắn đã nghe.

Sùng Đức đế thấy hoàng tử phi phong cách quý phái, cử chỉ hợp lễ, chỉ nhẹ nhàng gật đầu không nói, biết thao quang dưỡng hối (giấu tài trong tối), xem nhẹ việc lấy lòng người khác, cũng không thừa dịp được ngài khen ngợi mà củng cố địa vị bản thân, thật càng lộ ra phong thái khí tiết hơn người. Ban đầu có hơi ghét bỏ con dâu quá cao lớn này, giờ đây trong lòng một điểm không vừa ý cuối cùng cũng biến mất chẳng còn dấu vết, ái nhi biết nhìn xa trông rộng quả nhiên có ánh mắt độc đáo.

Chiếu theo lễ nghi hoàng gia và tập tục trong cung, sau một phen nho nhỏ lăn qua lăn lại, Thiết Ngưu cuối cùng cũng được người đưa vào tân phòng.

Hỉ nương (người chăm sóc tân nương) lặng lẽ mở cửa, rời khỏi tân phòng. Gian phòng lớn như vậy chỉ còn lại mỗi mình Thiết Ngưu đói đến mức bụng dính vào lưng.

Thiết Ngưu cũng không dám tùy tiện mở khăn trùm đầu, sợ phạm phải điều kiêng ki mà không biết. Ngồi ngơ ngơ một lát, không thấy có người đến, xung quanh im ắng, còn nghe được cả thanh âm rất nhỏ của giọt nến thỉnh thoảng lại rơi trên giá cắm. Hít sâu một hơi, hắn nhận thấy hương vị của rượu và điểm tâm.

“Ực” một tiếng, nuốt một miệng nước bọt.

Cố gắng nhịn một hồi, ngồi cũng không được nữa, hai tay lật khăn trùm đầu lên, sau khi tìm được mục tiêu, lập tức ba bước thành hai bước đến trước bàn bày đầy rượu và điểm tâm tinh xảo.

Suy nghĩ trong một khắc, tự nói với chính mình chỉ cần ăn một khối là đủ rồi. Tay vừa mới vươn ra liền rụt trở về.

Ăn vụng…, xuống âm phủ sẽ bị rút lưỡi đi?

Yêm không muốn bị rút lưỡi, nhưng yêm thực đói mà. Ư…, làm sao bây giờ?

Mấy món ăn bày ra ở đây, có phải hay không để cho yêm ăn?

Nhưng mấy món ăn như thế này thoạt nhìn… thật đẹp, chút đồ ăn này cũng tốn không ít tiền đi. Thật sự là cho yêm ăn sao?

Đầu đau…!

“Diêm vương lão gia, yêm có thể hay không dùng cái phòng ở lần trước đổi lấy cái lưỡi? Yêm thật sự đói quá! Yêm cũng không biết A Du lại nghèo như vậy, ngay cả cơm cũng không đủ cho yêm ăn. Yêm nghĩ nhà nàng để lo cho hôn sự này chắc chắn tốn không ít, nói không chừng ngay cả đĩa bát đũa ly cũng đều phải mượn. Ai, có phải người trong thành đều sĩ diện, đến bụng còn ăn chưa đủ no thế nhưng lại mời nhiều người đến nghênh hôn, xem lễ, giúp đỡ như vậy. Bây giờ không biết đã thiếu nợ bao nhiêu ngân lượng!… A, nhưng mà yêm tuyêt đối sẽ không ghét bỏ nàng, yêm nguyện chịu khổ, yêm nguyện kiếm tiền nuôi gia đình! Diêm vương lão gia, ngươi nghìn vạn lần đừng hiểu lầm!” Chỉ sợ Diêm vương lão gia quản lí việc sinh tử sẽ trách oan A Du phô trương lãng phí không biết tiết kiệm, Thiết Ngưu vội vã giải thích.

Diêm vương lão gia bộn bề nhiều việc, không rảnh quan tâm đến hắn.

Thở dài, Thiết Ngưu mở to mắt nhìn mặt bàn bày đủ các loại món ngon với hương vị thượng hạng, nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước bọt, trong đầu đúng sai đang giao chiến. Tuy rằng thực đói thực đói, nhưng tội danh ăn vụng khó lòng chịu nổi như vậy hắn cũng không muốn mang, sầu a! Vì sao A Du còn chưa đến. Nàng đến, liền có thể hỏi nàng đồ ăn này có thể ăn được hay không.

Nghĩ đi nghĩ lại, thực sự nhịn không được mà!

“A Du——! Ngươi mau đến a! Yêm sắp chết đói rồi——!” Thiết Ngưu đội khăn trùm đầu đỏ, mở miệng rống.

Ngày đó, có người nói mọi người ở Lịch vương phủ đều nghe được tiếng kêu rống thập phần thảm thiết. Theo Thành vương giải thích thì người đã kêu đói bụng đó là bằng hữu thân thiết mà Lịch vương kết giao trên giang hồ, trước giờ nổi tiếng là người không câu nệ tiểu tiết. Mọi người thả lỏng, hoàng thượng nghe thấy lập tức dừng lời, lệnh người bày yến đại khách.

Lịch vương đứng trước cửa phòng ngủ của mình, lảo đảo một cái.

Y đang đứng tại cửa phòng nghe vương phi mới xuất giá của y đang ở trong phòng tâm sự với Diêm vương lão gia, vừa lúc bọn họ thảo luận ra cái kết quả gì đó, chợt nghe được tiếng rống kêu đói có thể làm cho thể diện của y bị đá bay đến tận chân trời!

Giờ thì hay rồi, có lẽ đến sáng hôm sau tất cả mọi người đều sẽ biết đường đường Lịch vương phủ lại để “khách nhân” bị đói! Hơn nữa lại là trong hôn yến có hoàng đế hoàng hậu quý phi, cùng toàn bộ quan tướng vương hầu trong triều từ cửu phẩm trở lên!

Thiết Ngưu…!

“Phanh!” một tiếng, Hoàng Phủ Du một cước đá văng cửa, hầm hầm xông vào tân phòng.

“A Du?” Thiết Ngưu qua khăn trùm đầu nửa vén thấy rõ người đến, vui vẻ vô cùng, lập tức huỵch huỵch huỵch chạy ra đón.

“A Du, ngươi có đói bụng không? Đồ ăn này có thể ăn được không? Nếu như không được ăn, ngươi nói yêm biết trù phòng (phòng bếp) ở đâu, yêm đi làm cơm cho ngươi ăn!”

Lông mày xinh đẹp của Du run run, nhịn lại nhịn lại, rút cuộc… “Phụt!” một tiếng, mở miệng cuồng tiếu.

“Ha ha ha. . . ! A ha ha ha!”

“A Du?” Đói đến choáng rồi?

“Ngươi…, ngươi có thể hay không đừng… hai tay cầm khăn trùm đầu,… lại còn mang theo… cái mặt không đứng đắn nói chuyện với ta…, ngươi cũng không lo cho đức hạnh của ngươi…, ối, bản vương cười chết mất!”

“Kia… ngươi giúp yêm cởi ra a… Yêm cũng không muốn ăn mặc như thế này a, thế nhưng đại nương kia nói nếu như yêm không mặc sẽ không cho yêm ăn cơm, yêm đã hai ngày không ăn gì rồi.”

“Rồi, rồi, ngươi đừng nói nữa, đứng yên đừng nhúc nhích…, ta giúp ngươi cởi! Coi như ta sợ ngươi.”

Du lắc đầu, ôm bụng thật vất vả mới đứng thẳng được, dở khóc dở cười nắm cổ giá y của Thiết Ngưu kéo một cái, đem người lôi đến trước mặt, tay trái khẽ lật, hất ra cái khăn gấm thêu đã che đi Lư Sơn chân diện (hình dáng, mặt mũi thực sự) của Thiết Ngưu.

Nhìn nhìn từ trên xuống dưới, nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt, dứt khoát dang hai tay hắn ra, kéo toàn bộ ngoại bào của giá y xuống.

“A Du, ngươi cởi chậm một chút, đừng kéo rách, sau này sửa sửa một chút có thể làm thành áo choàng cho ngươi.”

“Câm miệng!”

Gỡ mũ phượng xuống, ném hà phi đi, lại bắt hắn cởi hài thêu hoa ra, bận rộn cả nửa ngày, cuối cùng cũng khôi phục nguyên hình cho Thiết Ngưu.

“May mà bản vương đã dự kiến trước, không cho người trang điểm cho ngươi, thật may… thật may…” Hoàng Phủ Du vì quyết sách anh minh của mình mà vui vẻ dị thường.

“A Du, yêm đói quá.”

“Hả? Mới nói gì?”

“Yêm nói yêm đói quá.”

“Ngươi có biết hay không, đêm tân hôn tân nương không thể ăn lung tung?”

“Ngươi cứ ăn đi, yêm sẽ không nói với ai đâu! Yêm với ngươi cùng ăn!”

“…, Thiết Ngưu.” Du đẩy Thiết Ngưu lùi ra một bước, một lần nữa điều chỉnh lại sắc mặt.

“Cái gì?”

“Ngươi có biết hiện tại ngươi đang ở hoàn cảnh nào hay không? Ngươi có biết hiện tại ngươi có thân phận gì hay không? Ngươi có biết ngươi được gả cho ai hay không? Ngươi có biết nơi này là chỗ nào hay không?”

Gật gật đầu, “Yêm biết a. Hiện tại yêm được gả cho ngươi, là trượng phu (chồng) đến ở rể của ngươi, ngươi là tức phụ (vợ) của yêm, huynh muội yêm hiện tại đang ở trong nhà ngươi tại kinh thành.”

Để khống chế tốt tâm tình, Du lại lùi về sau một bước, thận trọng nghiêm túc hỏi lần thứ hai: “Thiết Ngưu, ngươi có biết ta là ai hay không? Ngươi có biết người chủ trì hôn lễ ngày hôm nay là ai không? Không được trả lời kiểu như ‘là phụ mẫu của ta’.”

Gãi gãi đầu, Thiết Ngưu dường như không nhẫn tâm, cân nhắc nhiều lần mới lại mở miệng nói: “Ngươi… không cần để bụng. Yêm không quan tâm ngươi nghèo khổ, yêm hiểu được cha nương ngươi rất giữ thể diện, dù trong nhà không có tiền vẫn tổ chức phô trương như vậy, ngươi yêm tâm, tương lai yêm sẽ trả hết nợ nần. Nhưng yêm thật không ngờ người chúng ta bái lại không phải là phụ mẫu của ngươi, bọn họ là ai? Trưởng bối thân thích của ngươi sao? Ngươi là cô nhi? Bọn họ đối đãi với ngươi có tốt không?”

…, trầm mặc nối tiếp trầm mặc. Lịch vương nghiêm túc suy nghĩ, có phải y đã đụng phải đối thủ lợi hại nhất từ khi chào đời hay không.

“Ai…, hài tử đáng thương…,” thấy A Du ngầm thừa nhận, tâm Thiết Ngưu chợt nổi lên đau xót. Vợ bé nhỏ đáng thương của yêm, không biết đã phải chịu bao nhiêu đau khổ! Thương tiếc nguôi dần, cánh tay thô mở ra đem tiểu mỹ nhân cao gầy vẫn trầm mặc nãy giờ kéo vào trong lòng.

Xoa xoa đầu nàng, giống như đối xử với tiểu đệ Tiểu Du Đầu, vuốt vuốt hai gò má nàng, vỗ nhẹ lưng nàng, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Ngoan, bọn họ không thương ngươi, yêm thương ngươi. Không sợ, sau này yêm sẽ đối tốt với ngươi, ngoan, A Du của yêm…”



Hoàng Phủ Du vẫn không nhúc nhích, tùy ý để Thiết Ngưu ôm y, dần dần đem đầu chậm rãi đặt lên bả vai rắn chắc của hắn, tựa vào cổ của hắn, thả lỏng toàn thân, lặng lẽ không nói một lời.

Một lúc lâu sau, mới đột nhiên mở miệng nói: “Ngươi không phải đang đói bụng sao, ngồi xuống ăn cơm đi.”

Lơ đi bụng mình đã đói đến mức kêu ùng ục, trước tiên để vợ đáng thương của hắn chọn lấy một món trên bàn đầy thức ăn, nhìn nàng bắt đầu ăn, lúc này mới động đũa ăn đến no.

Ăn cơm xong, vợ hắn tự tay rót cho hắn hai chén rượu, mỗi người một chén.

Thiết Ngưu mặc dù không quen uống rượu, cũng rất ít uống, nhưng rượu vợ rót thì không thể không uống, vui mừng hớn hở nâng chén lên vừa mới đưa đến bên miệng lại bị vợ hắn kéo lại.

Thiết Ngưu nhìn nàng không hiểu.

Chỉ thấy vợ hắn cũng cầm lấy một chén rượu, ***g tay qua cánh tay hắn, dùng một loại tư thế rất không được tự nhiên đưa rượu vào trong miệng.

“Uống. Phải uống hết!”

“Ừ ừ.” Nghĩ thầm có lẽ là phong tục ở kinh thành, Thiết Ngưu học theo tư thế của vợ, cũng không được tự nhiên như thế như thế đưa rượu vào miệng.

Nhị nhân giao bôi, nhất kiền nhi tẫn. (Hai người giao bôi, gắn bó đến cùng.)

Thiết Ngưu từ trước đến giờ không biết tân nhân (tân làng và tân nương) vào động phòng sẽ làm những gì, đương nhiên không hiểu rượu hắn vừa uống chính là rượu giao bôi giữa phu thê. Cho dù có hiểu, hắn cũng sẽ không biết được Hoàng Phủ Du làm vậy có ý nghĩa gì.

Đêm khuya nhưng người không lặng, đại thính (phòng lớn, phòng khách) của vương phủ vẫn náo nhiệt dị thường, người chủ trì khoản đãi ngoài quản gia vương phủ còn có huynh đệ của Lịch vương – Thành vương. Hoàng đế và các ái phi đã khởi giá hồi cung, các khách nhân càng thêm vui sướng, nhân cơ hội này kết giao quyền quý, thăm dò tin tức, một buổi hôn yến đan xen đủ loại cảnh sắc.

Trong phòng ngủ của Lịch vương.

“A Du…, ngươi có… có… có kê kê…!?”

“Rất kì quái sao, ngươi có ta cũng có. Sắc trời không còn sớm, ngủ đi.”

“Ư,… A Du,”

“Sao?”

“Có đúng hay không vì như vậy, nên ngươi mới không gả được?”

Ta giận! “Đúng vậy, ngươi hối hận sao!”

“Không, yêm không hối hận. A du, ngươi yên tâm, yêm sẽ không ghét bỏ ngươi, yêm… vừa ý ngươi…” Thanh âm có điểm ngượng nghịu, có điểm xấu hổ.

“… Ừm, này cũng không mấy khác người thường…” Tiếng nỉ non đơn giản mà lộ vẻ hài lòng.

Một nén nhang sau, trong phòng ngủ vang lên một tiếng cười giễu biếng nhác : “…Sỏa ngưu.” (trâu ngốc)

Cũng trong lúc đó, Thành vương ngẩng đầu quan sát sắc trời, trong lòng vạn phần mong chờ sáng mai mau đến.

Chuyện phòng the của hai người kia thế nào rồi đây…, hắc hắc hắc! Du a Du, nếu như ngươi dám giở trò giả mạo, thì người chờ mà lên ngôi đi!

~o.o~

[1] Mũ phương hà phi:

Mũ phượng: mũ đội đầu có gắn hình chim phượng hoàng bay trên mây

Hà phi: tấm khăn (có thể có dạng như cổ áo giống trong hình) được khoác qua vai, có màu đỏ như màu ráng chiều (“hà” có nghĩa là ráng chiều).

~o.o~

– Hồng: cái đoạn thổ lộ với mắng yêu cuối cùng thiệt là ngọt ngào nha~ hị hị~

Nhảm:

Chương này đáng lẽ bạn Vũ làm, nhưng vì sự hồi-hương-ăn-chơi-quên-việc của bạn Vũ nên tớ mới phải gánh vác + ôm đồm T^T. Có ai yêu tớ không T^T

Có bạn nào thấy chương này hơi bị nhiều chú thích không? Cơ bản là do có nhiều từ Hán Việt thấy để nguyên hay hơn với một số từ giữ nguyên thì đầy đủ nghĩa hơn :” Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play