Ngay chiều hôm đó, triều đình phát ra công văn truy nã phản tặc Trịnh Trường Tắc và con gái tướng quân Âu Dương Nguyệt Cầm.
Trong thời gian truy tra, Âu Dương lão tướng quân tạm thời được giữ lại phẩm cấp, cách ly giam giữ; thái thú Nhạc Dương bị nghi ngờ biển thủ bạc công[1], lập tức bãi quan bắt giữ, áp giải vào kinh thành thẩm vấn. Thê tử Như Hồng của thái thú Nhạc Dương cũng bị đưa vào danh sách truy nã.
Thành vương vì có công điều tra số bạc thất thoát, Hoàng thượng có phong thưởng khác, không ghi lại trong ký lục triều đình.
.
Đêm đó, Lịch vương ngồi trong nội sảnh của phòng ngủ, đọc thư tay của Thành vương mới được người đưa đến.
Trong thư, ngoại trừ mấy câu nửa cười nhạo nửa châm chọc thăm hỏi thân thể vương đệ, phần lớn đều là mấy lời oán giận với vương đệ làm hắn đau đầu không thôi này, mãi đến cuối thư mới xuất hiện một câu: Đa tạ.
Cười cười, thuận tay đưa thư đến trên ngọn nến, đốt.
Phủi hết tro thừa bám trên tay, đứng lên, đi đến trước cửa sổ, đẩy cánh cửa sổ ra.
“Khách đến trước cửa, chủ không nghêng đón, chính là thất lễ. Chủ không mời khách, khách ở trước cửa, là khách không mời. Hai vị thuộc nhóm nào?”
Giọng nói vang vang, thần thái hiên ngang, trong làn gió đêm mát rượi, một thân trường bào tím nhạt theo gió tung bay, đứng bên cửa sổ dưới vầng trăng non, trông xa cứ ngỡ tiên nhân.
“Lịch vương? Hay là Đăng Tiêu lâu chủ?” Theo tiếng nói vang lên, từ trong bóng tối âm u ánh trăng không soi đến được, có hai người một cao một thấp đi ra.
“Hóa ra là Thiên Đạo giáo chủ đại giá đến tận đây, không thể nghênh đón từ xa, thất lễ thất lễ. Người cùng đi thật là thiên kim của Âu Dương lão tướng quân, Nguyệt Cầm tiểu thư?”
Nếu như Thiên Đạo giáo chủ thực sự là Trịnh Trường Tắc, cũng khó trách gã có thể đoán ra y có một thân phận khác. Lúc trước, Đăng Tiêu lâu lớn tiếng bắt Thiên Đạo giáo trả một người tên Thiết Ngưu, chuyện này náo loạn cả thiên hạ đều biết.
“Vương gia khách khí như thế thật không dám nhận. Những việc thiếp thân làm không hề liên quan đến người cha già của thiếp thân, thiếp thân không muốn liên lụy đến ông, xin đừng xem thiếp thân như con gái đại tướng quân.” Bóng dáng thấp hơn hành lễ vạn phúc của nữ tử[2].
“À, thế bản vương nên xưng hô thế nào với Âu Dương tiểu thư đây?” Tiếng nói của Lịch vương mang theo chút trào phúng.
Tựa như không nghe được ẩn ý của Lịch vương, Âu Dương Nguyệt Cầm tự nhiên đứng đắn trả lời: “Xin cứ gọi thiếp thân là Trịnh Nguyệt Cầm là được rồi.”
“Trịnh Nguyệt Cầm? Nhà chồng bà đổi thành họ Trịnh từ khi nào vậy?” Lịch vương dường như vạn phần kinh ngạc.
“Không biết vì sao vương gia nói lời ấy? Nhà chồng thiếp thân vẫn luôn là họ Trịnh, chưa từng sửa đổi.”
“A, thật sao. Bản vương còn tưởng bà gả cho người họ Thiết mà!” Trào phúng không còn là ẩn ý.
“Đủ rồi! Hoàng Phủ Du, ta đến đây chính là để kết thúc mọi chuyện với ngươi. Trịnh Trường Tắc ta lên kế hoạch hai mươi năm, trăm triệu lần không nghĩ đến lại thua trong tay ranh con miệng còn hôi sữa nhà ngươi.
Ta tính toán hàng nghìn hàng vạn, cũng không tính đến hoàng tử có khả năng thừa kế ngôi vị Hoàng đế nhất hoàng triều này lại âm thầm xây dựng thế lực riêng trên giang hồ! Càng không nghĩ đến ngươi và Bắc Nhạc cuồng nhân lại chung một thuyền!” Nam nhân bóng dáng cao hơn bước ra khỏi vùng tối, gương mặt luôn luôn văn nhược bình thường vào lúc này lại có vẻ cực kỳ cường thế.
“Thế nên, ngươi dẫn theo tất cả binh mã còn lại của Thiên Đạo giáo đến đây để đối phó với Hoàng Phủ Du ta?” Trong tai nghe rõ tiếng chém giết ẩn ẩn truyền tới từ ngoài tường viện, biết Lịch vương phủ đã bị vây giết.
Tuy rằng đã biết trước Trịnh Trường Tắc sẽ hành động, nhưng thật không nghĩ gã lại liều lĩnh đến vậy, thà rằng tự hủy căn cơ cũng phải diệt trừ được một hoàng tử.
“Ta chỉ sợ những thứ này vẫn chưa đủ khiến Đăng Tiêu lâu chủ để ý.”
Trịnh Trường Tắc chậm rãi đến gần, cũng với thê tử nãy giờ chưa nói thêm lời nào hình thành thế giáp công. Nở nụ cười biếng nhác, Du bay ra ngoài cửa sổ, khoanh tay đi đến giữa sân viện, chuẩn bị đối phó với kẻ địch lớn nhất từ trước đến nay.
Mặc dù chưa biết công lực của Trịnh thế nào, nhưng nhìn chưởng lực gã từng đả thương Thiết Ngưu, không khó tưởng tượng công lực của người này sợ rằng sẽ chẳng phải thường. Mà ả đàn bà Âu Dương Nguyệt Cầm này là do chính thiên hạ đệ nhất cao thủ Thiết Sơn Nông tự tay dạy dỗ, cho nên sẽ chẳng yếu hơn Trịnh là bao. Hai người cùng đánh, phần thắng của y cũng không nhiều.
Trong viện rơi vào yên tĩnh.
Ba người đứng trong sân tạo thành một hình tam giác không đều.
Ngoài tường viện ẩn ẩn tiếng chém giết. Từ âm thanh truyền đến có thể nhận thấy kẻ địch chỉ tấn công đến chung quanh sân viện, không thể nhanh chóng thuận lợi tiến vào trung tâm vương phủ, qua nửa canh giờ nữa, có lẽ quân hộ thành đã nhận được tin sẽ kịp chạy đến.
Không biết Thiên Đạo giáo còn lại bao nhiêu cao thủ, cũng không biết có bao nhiêu cùng đến trong lần này. Nếu như Thiên Đạo giáo dốc toàn bộ lực lượng, bất kể gã có bao nhiêu cao thủ, cũng không phải gia tướng bình thường trong phủ có thể ứng phó.
Hiện tại ở bên ngoài chống lại kẻ địch có lẽ là Phi Long song vệ và Thái Tiểu Vi, cùng với thị vệ vương phủ do Ngô Trịnh Thiên dẫn đầu, trong một khoảng thời gian ngắn có thể ứng phó, nhưng sau đó…
Nhìn lên không trung, đạn pháo do Phi Long song vệ bắn lên vẫn chưa tan hoàn toàn, đội ngũ tinh nhuệ của Đăng Tiêu lâu trải khắp vùng lân cận kinh thành ước chừng đang lần lượt tìm đến vương phủ, nhưng có đến kịp hay không thì còn chưa biết.
Ngay trong nháy mắt Hoàng Phủ Du ngửa đầu nhìn trời, hai người Trịnh và Âu Dương phát động tiến công.
Không phải bằng chưởng, không phải bằng đao, hai vị nhân vật đường đường thế mà mới bắt đầu đã tung ra một đám phấn độc!
“Đê tiện!” Du giận dữ. Chính mình kính bọn họ là một nhân vật, lại không nghĩ đến ngay cả thể diện đối phương cũng không thèm bận tâm, hành động như kẻ tiểu nhân.
Nín thở, không để phấn độc vào mũi, thế nhưng việc này cũng chỉ có thể duy trì một lúc, đối phó với hai cao thủ, sao y có thể nín thở mãi được?
Chính bởi quá tin tưởng địa vị trong giang hồ và xã hội của hai kẻ kia, Du cũng không ăn thuốc giải độc đúng lúc. Làm sao đây?
Rất nhanh thôi, Hoàng Phủ Du hoàn toàn lâm vào cục diện chỉ có thể phòng thủ mà không thể tấn công.
Từ trước đến nay vốn không quen ở thế bị động, Du sao có thể mãi chịu đựng tình trạng bị đánh thế này?
Một tiếng rồng ngâm thật dài, thân ảnh màu tím nhạt nhảy lên giữa không trung, khí vào đan điền, công đi toàn thân, một vệt kinh hồng vạch ngang màn đêm, chém thẳng vào kẻ địch.
“Ha ha! Hoàng Phủ Du, ta xem xem ngươi hít vào phấn tán công rồi còn gắng gượng được bao lâu!” Trịnh Trường Tắc đắc ý cười to. (phấn tán công: bột phấn làm tan công lực)
Cho dù hôm nay không thể có được thiên hạ Đại Á, nhưng có thể hủy diệt được chân mệnh thiên tử tương lai của Đại Á, gã sẽ còn cơ hội Đông Sơn tái khởi (vùng lên một lần nữa)!
“Ngươi nói xem?” Thân hình quỷ dị như quỷ đòi mạng đến từ Địa ngục, Hoàng Phủ Du hít phải phấn tán công nhưng thân pháp vẫn lưu loát tựa như không chịu chút ảnh hưởng nào.
Trong chớp mắt đã đấu hơn mười chiêu, hơi thở chợt ngừng, Du thầm kêu một tiếng không ổn.
Cao thủ so chiêu sao có thể sơ sẩy, chỉ hơi dừng một chút đã để kẻ địch nhận tìm ra sơ hở. Hai vợ chồng phối hợp tài tình, một trái một phải, một kiềm hãm một tấn công, muốn nhân cơ hội này thừa thế xông lên tiêu diệt Hoàng Phủ Du.
Muôn vàn suy nghĩ lóe lên trong đầu Du nhanh như chớp, dưới tình thế công lực bị tiêu tán, hôm nay muốn sống sót khống chế kẻ địch, cũng chỉ có thể đi vào chỗ chết mà tìm đường sống!
Lỡ một nhịp thở, lảo đảo một cái, Du ngã về phía Âu Dương Nguyệt Cầm.
Mắt thấy kiếm của Âu Dương ngay tại trước ngực, sau lưng lại là độc chưởng của Trịnh, Du cố nén đau đớn của tán công, ngưng tụ công lực toàn thân về tay phải, ngay tại chỗ đột ngột vặn người, phập một tiếng, kiếm sắc đâm vào bên thắt lưng.
Trịnh thấy Hoàng Phủ Du trúng kiếm, thân hình đang nhào tới thoáng chậm lại.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cái Du chờ chính là thoáng chậm lại này! Cơ hội lướt qua không chờ người chớp mắt, không chờ Du suy nghĩ gì thêm nữa, không môn sau lưng mở rộng, quyết tử chiến đến cùng, chém ra một kiếm ngưng tụ công lực toàn thân!
Kiếm như kinh hồng, quỷ thần khó chắn, bọt máu bắn ra, một tiếng gầm không cam nguyện nửa chừng chợt trầm xuống! (kinh hồng: to lớn kinh hoàng, đẹp đến rợn người?)
“Trường Tắc——” Âu Dương Nguyệt Cầm mắt thấy trượng phu bị trọng thương trước ngực, rơi xuống mặt đất, kêu thảm một tiếng liền muốn nhào qua.
“Giết…hắn!” Tay Trịnh che ngực, máu tươi trào ra như suối từ trước ngực và trong miệng gã.
Thân ảnh Âu Dương Nguyệt Cầm khựng lại, quay đầu nhìn về phía nam nhân kiếm đơn chống đất, sắc mặt tái nhợt, bên hông máu chảy ròng ròng nhưng vẫn quật cường không chịu ngã xuống.
Nâng lên kiếm sắc, Âu Dương bước từng bước đến gần Du, trên mặt tràn ngập vẻ phẫn hận oán độc.
Khóe miệng Du hơi hoi nhếch lên, tự giễu nghĩ: không ngờ Hoàng Phủ Du ta cuối cùng lại chết trong tay một ả đàn bà.
Mắt thấy Âu Dương chạy đến khoảng cách tốt nhất để phát động tấn công, Du bất chợt nghĩ đến: Nếu như Thiết Ngưu biết nương hắn giết ta, hắn sẽ báo thù cho ta chứ? Ha ha.
Kiếm sắc giơ cao, Âu Dương thét lên một tiếng bén nhọn: “Hoàng Phủ Du, ngươi chịu chết đi!”
Keng! Âm thanh hai lợi khí nặng nề va chạm vang lên.
“Là con!” Âu Dương kêu lên kinh hoàng.
Lần này Du thật sự lộ ra khuôn mặt tươi cười.
“Yêm không đến muộn chứ hả. Xem ra tiểu tử ngươi dường như ăn không ít khổ.” Thiết Hướng Ngọ tay cầm đại đao, đứng trước người Du quay đầu cười nhạo nói.
“Ha ha, mẹ vợ dạy dỗ… làm con rể sao dám không nhận?”
Du một tay cầm kiếm chống đất, tay trái mò mò trong ngực, lấy ra thuốc cứu mạng Hoàng gia gia cho y, ngửa đầu đổ vào miệng.
Hắc hắc, Hoàng gia gia luôn thương yêu hắn hơn Trí tiểu tử nhiều, bởi vì nghe nói bộ dáng khi còn bé của hắn gần như giống Hoàng gia gia khi còn bé như đúc, hơn nữa lúc nhỏ hắn lại rất biết… làm nũng.
“Tiểu tử thối nhà ngươi còn dám ba hoa! Sớm biết thế lão tử đã ở bên ngoài giết nhiều thêm một lúc!” Nếu không phải thấy Hoàng Phủ Du đứng cũng không vững, Cuồng nhân đã sớm đạp qua một phát.
Nắm chặt đại đạo đang nhỏ từng giọt máu từ mũi đao, trong lòng Thiết Hướng Ngọ tràn đầy tư vị lạ lùng. Hắn vốn không muốn quan tâm nhiều chuyện như thế, nhưng khi hắn tìm được Lịch vương phủ, đang định đòi người từ chỗ Hoàng Phủ Du, lại phát hiện có người đang tấn công Lịch vương phủ.
Quan tâm hay không quan tâm?
Cuồng nhân phát hiện ngay tại thời điểm hắn còn đang do dự, thân thể đã không chịu sự khống chế của hắn mà nhảy vào vòng hỗn chiến.
“Con bà nó!” Cuồng nhân nhịn không được hung hăng mắng một câu.
“Hướng Ngọ, sao con dám động thủ với ta!” Âu Dương nổi giận quát. “Con có biết người này đã hủy đi mọi thứ của nương con hay không! Hướng Ngọ, con tránh ra cho ta!”
Trên mặt Thiết Hướng Ngọ lộ ra thần sắc kỳ quái, tựa như thống khổ, tựa như cười nhạo.
“Bà sao có thể không biết xấu hổ như thế… Bà đi đi, yêm không muốn giết bà, nhưng đừng để yêm thấy bà nữa.”
“Nguyệt Cầm…” Tiếng rên rỉ trầm thấp truyền đến.
Âu Dương quay đầu nhìn về phía trượng phu, lại nhìn nhìn Thiết Hướng Ngọ như môn thần đứng chắn trước Hoàng Phủ Du, cắn răng, đi đến trước mặt trượng phu nâng gã dậy. (môn thần: thần giữ cửa)
Cuồng nhân thấy ả tạm thời thối lui, cũng xoay người nhìn về phía sau… nam nhân đang mỉm cười với hắn.
Khóe mắt co giật một chút, “Ngươi không cần trị thương phải không!”
“A Ngưu, ngươi có biết… nếu như ngươi bằng lòng qua đây… đỡ ta một chút, ta sẽ thật vui vẻ nằm trong ngực ngươi… bôi thuốc cho mình…”
Tiểu tử thối, đến thở còn thở không nổi, lại vẫn muốn chiếm tiện nghi lão tử! Để hắn chảy máu đến chết đi!
“A, quên nói cho ngươi… Nương ngươi cho ta ăn một đám phấn tán công… Ta sắp gắng gượng không nổi nữa…”
Câu nói còn chưa kết thúc, chỉ thấy thân mình Du chợt dao động.
Lại là chưa kịp suy nghĩ, cơ thể đã hành động trước, khó chịu nhìn nam nhân trong vòng tay, khuôn mặt tuấn tú lại tái nhợt như tờ giấy, thoạt nhìn càng giống nữ nhân, trong lòng Thiết Hướng Ngọ muốn bao nhiêu buồn nôn có bấy nhiêu buồn nôn.
Ha ha, vẫn là A Ngưu thương ta.
Người nào đó nằm trong lòng người ta cực kỳ đắc ý nghĩ.
Ánh mắt Cuồng nhân liếc về phía hai người cách đó không xa. Nhìn đến vẻ bi thương của nữ nhân kia… Thiết Hướng Ngọ hung hăng cầm đại đao trong tay cắm vào nền đất.
“Không cần nhìn… Trịnh Trường Tắc sống không được… bao lâu nữa…”
Du tương đối tin tưởng một kiếm dốc toàn lực cuối cùng kia của mình. Trên người y chịu một kiếm này, nói sao cũng là dùng mạng đổi mạng, có phải không nào! Muốn đưa tay lấy bột cầm máu, lại phát hiện cánh tay không thể động đậy.
“Thuốc giải đâu!” Cuồng nhân chất vấn Âu Dương Nguyệt Cầm cách đó không xa.
“Thuốc giải? Ngươi còn muốn thuốc giải? Mơ tưởng!” Oán động trong ánh mắt Âu Dương làm vặn vẹo dung nham xinh đẹp của ả.
“A Ngưu…”
“Yêm không muốn động thủ với ngươi, nhưng ngươi cũng đừng bức yêm!” Cuồng nhân cố nén cơn giận.
“A Ngưu…”
“Kêu cái gì!” Trừng.
Chỉ còn mồm mép còn có thể hoạt động bình thường, Du cười khổ nói: “Ta… không động đậy được…”
Bất đắc dĩ, “Thuốc trị thương ở đâu?” Cầm máu trước rồi lại nói.
“Trong ngực…”
Không biết tại sao, Cuồng nhân cảm thấy đưa tay luồn vào trong ngực tên này tìm thứ gì đó cũng thật khó chịu!
Cuồng nhân ôm người ngồi trên mặt đất, từ trong ngực nam nhân lấy ra một túi bách bảo tinh xảo, mở ra, hỏi rõ bột cầm máu, xé mở áo của y, rắc thuốc bột lên miệng vết thương cho y, thuận tiến giúp y điểm mấy huyệt đạo cầm máu, rồi mới xé ống tay áo của tiểu tử này làm băng vải quấn quấn mấy vòng.
Chờ Thiết Ngưu bận bịu xong rồi, bên kia Âu Dương Nguyệt Cầm cũng giúp trượng phu mình băng bó ổn thỏa miệng vết thương, tuy rằng biết rõ thời gian còn lại của trượng phu chẳng nhiều nhặn gì, nhưng dù sao so với việc cứ thế nhìn hắn chết đi vẫn tốt hơn.
Du thấy Cuồng nhân băng bó xong cho y, nhưng lại không hề mở miệng cười nhạo bộ dáng yếu thế của y hiện tại không khỏi kỳ quái, nâng mắt nhìn lên liền thấy tên đại ngốc kia giống như con gấu nhỏ bị gấu mẹ vứt bỏ, vẻ mặt bi ai nhìn nữ nhân kia.
Tâm trạng thật chẳng ra sao, đến tận lúc này Thiết Ngưu vẫn bị nữ nhân kia ảnh hưởng, hừ một cái, không quan tâm tình hình hiện tại của bản thân có cho phép y mở miệng nói chuyện hay không, mở miệng gọi: “Trịnh phu nhân! Ta có việc muốn hỏi bà.”
Thiết Hướng Ngọ thu hồi tầm mắt, tò mò nhìn về phía nam tử không an phận trong ngực mình.
Bên kia, Âu Dương Nguyệt Cầm cũng ngẩng đầu lên, trên mặt là vệt nước mắt chưa khô.
“Nếu như ngươi muốn hỏi ta chuyện về Thiên Đạo giáo, thì miễn đi, ta sẽ không nói gì cả!” Âu Dương giữ vững phong phạm phụ nữ thượng lưu, ngẩng cao đầu cường ngạnh nói.
Thấp giọng cười, Du nói: “Những chuyện về Thiên Đạo giáo ta không cần hỏi bà, chuyện nên biết ta xem như đã biết đủ. Như bà biết… Đăng Tiêu lâu đâu phải để không. Huống chi, qua ngày hôm nay… ta có thể cam đoan với bà, hai ngày sau… trên đời này sẽ không có ai dám phất cờ hiệu Thiên Đạo giáo… mà đi!”
Y lấy hơi nói tiếp: “Ta muốn biết hai chuyện… chỉ có bà có thể nói cho ta.”
“Chỉ có ta?” Âu Dương không hiểu.
Muốn gật đầu, đầu lại không động đậy, Du ừ một tiếng biểu hiện khẳng định.
Thở dốc một hơi, Du hỏi: “Đầu tiên, tại sao em gái bà lại… tự sát? Thứ hai… năm đó tại sao bà phải rời bỏ Thiết Sơn Nông, lại vì sao chịu gả cho ông?”
Sống lưng thẳng tắp của Cuồng nhân và hai nắm tay nắm chặt nói cho Du biết hiện tại hắn nhất định rất căng thẳng rất để tâm.
Âu Dương Nguyệt Cầm trầm mặc.
“Như Hồng ở trong tay ngươi phải không?” Ánh nhìn của Âu Dương dồn ép nam nhâm nằm trong ngực con trai ả.
Nam nhân mím mím môi.
“Vậy chẳng khác gì ngươi đã biết mọi thứ, cần gì phải vẽ vời thêm chuyện cố ý hỏi ta!” Trong miệng Âu Dương phun ra lời nói sắc bén, ngón tay lại dịu dàng lau đi máu tươi tràn ra bên miệng trượng phu.
Cười cười biếng nhác, nếu so sự ngoan độc, Du xuất thân dòng tộc Hoàng Phủ sẽ không thua kém bất cứ kẻ nào.
“Có nhìn thấy nam nhân này không? Hắn bị bà tra tấn đến… nửa ngốc nửa điên rồi. Tốt xấu gì hắn cũng do bà sinh ra, hắn hẳn có quyền được biết nương hắn… tại sao lại nhẫn tâm làm tất cả những việc này chứ?”
Thiết Hướng Ngọ bị Du nói như vậy, muốn nổi giận lại không nổi được, muốn đẩy tiểu tử mặt trắng này xuống khỏi đùi, lại sợ gây ra hậu quả sau này sẽ làm mình hối hận, nhất thời lúng túng không thôi.
Dưới vầng trăng non, ánh mắt Âu Dương Nguyệt Cầm chuyển về phía đại hán đang tránh tầm mắt của ả. Khuôn mặt này, và khuôn mặt của nam nhân ngốc không có mắt nhìn người kia giống nhau như đúc ra từ một khuôn…
Thiết Sơn Nông, trượng phu đầu tiên của ả.
“Hướng Ngọ, ngươi muốn biết?” Nữ nhân hỏi con trai mình. Thần sắc của ả dần dần chuyển về bình tĩnh.
Thiết Hướng Ngọ nhìn về phía nữ nhân, gật gật đầu khẳng định. Hắn muốn biết, tại sao đa đa đối tốt với bà như vậy, bà vẫn có thể nhẫn tâm bỏ lại ba đứa con thơ, rời khỏi đa đa yêu bà như thế. Mọi thứ rút cuộc là vì cái gì!
Ánh mắt Âu Dương lại chuyển về trượng phu tựa trong ngực mình, dần dần, ánh mắt càng lúc càng dịu dàng.
Trịnh Trường Tắc cố sức nâng tay phải lên, nắm lấy bàn tay trái của thê tử.
“Tất cả mọi chuyện phải kể từ hai mươi năm trước…
Tiểu Ngọc, em gái của ta. Mặc dù Tiểu Ngọc là con gái nhưng lại ham chơi như con trai, thường xuyên lén ra phủ, hơn nữa mỗi lần đều bắt ta giấu cho nó.
Một hôm, như mọi khi, Tiểu Ngọc mang theo nha hoàn lén chuồn ra ngoài chơi, lúc về đã là chạng vạng, còn mang theo một nam tử bị thương. Sau đó, bọn ta quyết định gạt cha mẹ len lén giấu nam tử trong khuê phòng giúp hắn trị thương, ban đầu chỉ là muốn bỏ chút tiền làm chuyện tốt, làm chút chuyện có thể lưu lại hồi ức cả đời, không nghĩ tới ta lại… yêu chàng.
Chàng chính là Trường Tắc. Năm ấy, ta mười bảy, Tiểu Ngọc mười sáu tuổi.
Ngay lúc ta đang dệt một giấc mộng đẹp, chờ mong Trường Tắc tỏ ý với ta, trăm triệu lần không nghĩ đến sau lưng ta Tiểu Ngọc và chàng đã sinh tình, hơn nữa còn lập ước định sẽ gả cho chàng. Ngươi không biết khi Tiểu Ngọc nói cho ta Trường Tắc hứa hẹn sẽ lấy nó, ta đau khổ biết bao nhiêu!
Ta vốn cũng định từ bỏ, nhưng ta vẫn muốn thử một lần cuối cùng, ta không tin Trường Tắc thật sự không có chút tình cảm nào với ta. Đương lúc ta đến tìm Trường Tắc, ta phát hiện bí mật của chàng, ta biết được hùng tâm của chàng, cũng biết được khát vọng của chàng, thế nhưng điều này chỉ làm ta thêm tán thưởng chàng! Nam nhân sống trên đời hẳn nên chờ thời xưng vương như thế!
Khi đó, ta biết chàng có hùng tâm có mưu lược, cũng có một nhóm thuộc hạ nguyện trung thành với chàng, nhưng ta và chàng đều biết, nếu như chàng muốn thành công, chỉ tạo căn cơ trong triều đình thôi vẫn chưa đủ, chàng nhất định phải có một chỗ đứng trên giang hồ, nếu không, muốn lay chuyển căn cơ của Đại Á sẽ mãi chỉ là giấc mộng!
Nhưng nếu muốn có được thành tích trên giang hồ, ngoài mưu lược, chàng nhất định phải có võ công tuyệt thế.”
“Đó là nguyên nhân Thiết Sơn Nông gặp gỡ bà sao?” Tuy rằng lúc tra hỏi nha hoàn kia đã biết đại khái câu chuyện, nhưng chính tai nghe Âu Dương Nguyệt Cầm kể lại, Du vẫn nhịn không được cảm thấy có chút run rẩy, vì Thiết Ngưu của y.
Nhìn đi, ngươi nhìn bộ dạng của hắn kìa, chỉ còn thiếu hai hàng nước mắt dán thêm lên mặt. Nguyên cái mặt khóc thảm!
“Phải.” Đến lúc này, Âu Dương Nguyệt Cầm dường như không định giấu giếm gì nữa, thản nhiên thừa nhận nói: “Ta thích Trường Tắc, ta muốn gả cho người nam nhân này, thế nên ta đánh cược với chàng.
Cược trong vòng mười năm, ta có thể vì chàng lấy được bí kíp võ công của thiên hạ đệ nhất cao thủ. Nếu như ta thắng, trong ngày ta trở về, chàng nhất định phải đưa tam môi lục sính đến phủ tướng quân, chính thức cầu hôn ta làm chính thê, cũng là thê tử duy nhất! (tam môi lục sính: ba người mai mối, sáu loại sính lễ)
Nếu như ta thua, ngoài việc chàng có thể lấy tiểu muội của ta ra, bảo vật gia truyền vốn thuộc về trưởng nữ nhà Âu Dương ta đây cũng sẽ thuộc về chàng. Điều kiện là trong mười năm đó, chàng không thể lấy bất cứ nữ tử nào làm vợ. Mà ván cược này, ta thắng.”
“Bà vô sỉ!” Tiếng này không phải của Hoàng Phủ Du mà do Thiết Hướng Ngọ gào lên.
“Tùy các ngươi muốn nói sao cũng được. Tiểu Ngọc mắng ta không có thể diện, nói phải chết cho ta xem, kết quả nó thật sự thắt cổ tự tử. Mẹ ta nói rằng ta hại chết Tiểu Ngọc, suốt ngày nguyền rủa ta, kết quả bà lại về trời trước. Đối với ta, không có gì là quan trọng, ngoại trừ chàng.” Âu Dương Nguyệt Cầm đối mặt với sự chỉ trích của con trai, tựa như hoàn toàn không bận tâm, thản nhiên đối mặt với trượng phu mình.
“Bà ta không phải vô sỉ, bà ta chỉ ích kỷ mà thôi…” Du nhàn nhạt trần thuật.
Nữ nhân này rất giống y, đều cực kỳ ích kỷ, chỉ vì ý muốn của bản thân, lấy cuộc sống của người khác xem như tiền cược trong canh bạc, mà không có chút do dự nào về đạo đức hay hổ thẹn nào trong thâm tâm!
Vì sự ích kỷ của nữ nhân này, bà ta lấy chính bản thân và Thiết Sơn Nông làm tiền cược trong ván cược, cũng cứ như thế hủy hoại một đời Thiết Sơn Nông.
Mà khi y nhàm chán, đánh cược với Trí một ván, khiến y gặp được con trai của Thiết Sơn Nông, Thiết Ngưu.
Việc này xem là gì đây? Mọi chuyện đều do trời định sao? Du cười lạnh trong lòng.
Phụ thân Thiết Ngưu thành vật hy sinh trong canh bạc, còn Thiết Ngưu thì sao? Hắn là vật hy sinh thế nào? Tiền cược? Hay là…
Ánh mắt Du liếc lên trên về phía nam nhân đang ôm y dù tâm không cam tình không nguyện, trong đáy mắt của nam nhân kia, y tìm thấy thứ gì đó thật quen thuộc.
Sỏa ngưu a… (Trâu ngốc a…)
Chậm rãi, khóe miệng nam nhân khẽ cong lên, trên mặt hiện ra ngạo khí bức người.
Thiết Ngưu, ngươi biết không, trong ván cược của ta và Trí, ngươi mới là người thắng lớn nhất! Bởi vì ngươi thắng được ta – Hoàng Phủ Du!
“Bà có từng nghĩ đến, từ đầu đến cuối đều là Trịnh Trường Tắc lợi dụng hai chị em bà? Nếu như hai người không phải con gái đại tướng quân, chỉ sợ gã đã chẳng tình cờ được em bà bắt gặp, bà cũng sẽ không vừa lúc thấy gã cao đàm khoát luận hùng tâm tráng chí của gã!” Thuốc cứu mạng do Dược thánh luyện dường như bắt đầu có tác dụng, hơi thở của Du không còn ngắt quãng nữa.
“Dù thế thì sao chứ. Đúng thế, là ta muốn chàng lợi dụng đứa con gái của tướng quân này, nhưng thế thì đã sao? Ta chiếm được chàng, không phải sao? Chàng cũng tuân theo lời hứa, ngoài ta ra không có nữ nhân nào nữa. Mà cha ngươi…” Âu Dương ngẩng đầu, nhìn về phía con trai đang phẫn nộ.
“Thiên hạ đệ nhất cao thủ sao có thể là tên ngốc tra không ra lai lịch của thê tử mình? Chẳng qua hắn cũng giống ta, yêu phải người không nên yêu mà thôi. Chỉ là ta chiếm được người ta yêu, mà cha ngươi chỉ chiếm được ta mười năm.
Ta thừa nhận, cha ngươi đối xử với ta rất tốt, tốt đến mức ta tình nguyện sinh cho hắn ba đứa nhỏ, ta cũng từng nghĩ đến việc cứ ở lại bên cạnh cha ngươi. Nhưng ta không quên được Trường Tắc, cha ngươi càng ẩn cư, càng muốn cho ta một cuộc sống an ổn, ta lại càng không chịu đựng được nỗi nhớ Trường Tắc.
Khi ta rời khỏi cha ngươi, đã nói rất rõ với hắn, trong lòng ta có người ta không thể quên, ta cũng nói với hắn, để hắn tìm một nữ tử tốt hơn, phù hợp hơn với hắn. Thế nhưng, ta không nghĩ đến hắn lại ngốc nghếch như vậy…”
Lần đầu tiên Âu Dương rủ mi mắt.
.
Thiên Đạo giáo ẩn nấp trong giang hồ hơn hai mươi năm bỗng nhiên mai danh ẩn tích khỏi giang hồ, giống như đại đa số những tổ chức giang hồ khác, không biết thành lập từ bao giờ, cũng không biết khi nào thì tan rã.
Ngoại trừ giang hồ, triều đình cũng có biến hóa không nhỏ.
Đầu tiên, Âu Dương đại tướng quân được miễn tội, bãi quan cáo lão hồi hương, vị trí đại tướng quân do Lịch vương kiêm nhiệm. Tiếp theo, đương kim hoàng thượng chiếu cáo thiên hạ, ngôi vị hoàng đến truyền cho con trưởng – Thành vương Hoàng Phủ Trí. Ngay lúc thánh chỉ truyền đến tai dân chúng trong thiên hạ, đồng thời cũng nghe được một cách nói cổ quái lưu truyền rộng rãi trong dân gian.
Nội dung của lời đồn này là, nghe nói đương kim Hoàng thượng vốn chuẩn bị truyền ngôi cho con thứ Hoàng Phủ Du, ngay cả thánh chỉ cũng đã được viết xong, rồi mới sai người cho truyền hai vị hoàng tử đến. Kết quả, hai vị hoàng tử đến thì có đến, tiểu hoàng tử lại dẫn theo thêm một người, chính là vị hoàng tử phi được ngự phong của y.
Đáng ra cũng chẳng có gì, thế nhưng sau khi Hoàng thượng, hoàng hậu, quý phi nương nương thấy rõ dung nhan của con dâu, mẫu hậu của tiểu hoàng tử ngất ngay tại chỗ. Ngay sau đó, Hoàng tươợng, hoàng hậu và quý phi sống chết muốn tiểu hoàng tử Lịch vương hưu thê, tiểu hoàng tử lại vô cùng quyết tâm, thà rằng không có ngôi vị Hoàng đế chứ nhất định không nguyện hưu thê. Lại sau đó, trong cơn giận dữ, đương kim thánh thượng xé roẹt thánh chỉ đã viết xong, đổi thành truyền ngôi cho con trưởng Thành vương. (hưu thê: bỏ vợ / ly hôn)
Nhàm chán nghe Hữu vệ say sưa kể truyền thuyết dân gian này với y, Lịch vương Hoàng Phủ Du không kiên nhẫn ngẩng đầu nhìn trời ngáp một cái.
“Ta hỏi ngươi, tiểu tử Cuồng ngưu kia lại chạy đi đâu rồi?”
Hữu vệ khó xử gãi đầu, “Ách, lâu chủ, ngài có thể hỏi thuộc hạ câu khác được không? Câu này khó quá.”
“Thế ta cần ngươi làm gì!” Lịch vương trừng người.
“Hắc!” Khặc khặc hai tiếng, Dương Học Nghiên trong lòng nguyền rủa cái tên lão Tả tìm cớ chạy trốn kia một tràng.
“Thuộc hạ nghĩ, có lẽ buổi tối phu nhẫn sẽ xuất hiện lại trong phủ thôi… Lâu chủ, ngài quên rồi sao? Hai ngày trước, ngài cho bọn thuộc hạ nói lộ ra muốn mời đệ muội nhà phu nhân đến trong phủ đón tết Nguyên tiêu.”
“Vậy ngươi nghĩ hắn có đến hay không?” Du nhíu mày.
“Việc này… thuộc hạ nghĩ, lấy tình thế phu nhân… hủy đi một nửa vương phủ và hoàng cung để tìm đệ muội đến xem, dù xảy ra việc gì, tết Nguyên tiêu này hắn nhất định sẽ đến đây?”
Dương Học Nghiên cười khổ trong lòng, thầm nghĩ nếu như không phải đương kim Hoàng đế khoan hồng độ lượng, hơn nữa vừa lúc hoàng cung có nhiều chỗ cần sửa chữa lại, cho dù Thiết Ngưu có Lịch vương che chở, chỉ sợ đã không thể dễ dàng bước ra khỏi hoàng cung như vậy.
“Ừm, người đâu! Truyền mệnh lệnh của bản vương, trong tết Nguyên tiêu, bàn tiệc ở các nơi trong phủ đều phải chuẩn bị đủ rượu ngon!”
“Dạ.” Hạ nhân tuân lệnh rời đi.
Hữu vệ mắt mang dấu chấm hỏi nhìn về phía lâu chủ.
“Hừ! Ta không tin hắn không biến trở lại thành sỏa ngưu! Chuốc say hắn, xem xem hắn có đổi tính hay không!”
Cuồng ngưu tuy rằng không tệ, nhưng vấn đề lớn nhất là Hoàng Phủ Du y trừ bỏ được ưu thế bằng miệng ra, chẳng chiếm được cái quái gì cả.
Điều này đối với một kẻ đang ở trong kỳ tân hôn như y mà nói, thật sự là tra tấn trầm trọng cả tinh thần lẫn thân thể!
~*~
[1] Biển thủ bạc công 监守自盗 | giám thủ tự đạo): đại ý là trộm cắp, biển thủ tiền bạc, vật dụng của công do mình trông coi, quản lý (có điển tích).
[2] Lễ vạn phúc (万福礼 | vạn phúc lễ): một cách hành lễ khi gặp mặt của phụ nữ cổ đại. Tư thế thông thường là hai tay chồng lên nhau đặt ở trước bụng, nhìn xuống dưới và hơi khuỵu gối (hình).
van phuc le
~o.o~
Đầu tiên xin lỗi mọi người, những người ngóng bản biên tập của tớ suốt hơn một tháng nay, sau kỳ thi cuối kỳ vật vã tớ đã cày bù để trả nợ đây =))
Chương này dài nhất trong cả bộ hay sao ấy, dù gì cũng là chương áp cuối mà, chương sau (chương cuối) có chút bẻo thôi, tớ định làm rồi tung luôn, cơ mà tớ lười, tớ muốn nghỉ xả hơi, tớ muốn câu giờ, tớ muốn blabla, nói tóm lại là lại một chữ CHỜ thôi :)). Ừ thì hứa, tớ hứa là sẽ hoàn thành càng sớm càng tốt, xong là quăng ngay, nên mọi người cố gắng theo dõi thêm một tí nữa nhé Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT