Đệ nhị thập chương

Biên dịch: Hồng

Hiệu đính: Hồng

Trong cơn mưa tầm tã, trên đường cái bên ngoài phủ Phương gia có một thân ảnh chậm rãi đi đến.

Ngoại y ướt đẫm sít sao ôm lấy thân thể thon dài, những cơ bắp rắn chắc vốn bị y phục rộng che phủ nay dưới ngoại y đẫm nước lại tràn ngập uy hiếp cùng hấp dẫn.

Nhịp chân thong thả dừng lại trước cửa Phương gia, chắn trước mặt nam nhân là hai phiến đại môn khép chặt.

Ầm một tiếng, hai khối cánh cửa bị đẩy vào trong, bay lên giữa không trung, nện thật mạnh hai tiếng rầm rầm lên nóc chủ thính của Phương gia.

Một trận gạch vỡ ngói nát rơi xuống đất, còn có mấy mảnh nện xuống đầu đám người, trong phòng truyền ra tiếng kêu ối oái thảm thiết.

“Ai! Tên hỗn trướng nào dám đến đạp đại môn Phương gia!”

Người đi theo tiếng, chủ nhân Phương gia mang theo một đám gia đinh ùn ùn kéo đến.

Trong viện, nam nhân đã đạp bay đại môn Phương gia lên trời đứng yên không hề né tránh lại có vẻ thảnh thơi đến cực điểm. Tựa như đang đợi đám người Phương gia đi đến.

“Là ngươi! Ngươi thật to gan! Lại dám chạy đến gây chuyện!” Chủ nhân Phương gia thấy người liền cực kì tức giận.

Nam nhân lau nhẹ nước mưa trên mặt, trên môi mang theo một loại ý cười biếng nhác lạ lùng, dường như không để bất cứ kẻ nào trong mắt. Tia nhìn phát ra từ ánh mắt như đang nghiềm ngẫm kia lại là vẻ tàn khốc khát máu.

Nam nhân dùng nhịp chân tao nhã bước đến trước mặt đám người Phương gia.

——Đây không phải là một người bình thường, đây rõ ràng là con báo dũng mãnh hung tàn đang trong cơn phẫn nộ, nôn nóng chờ nhấm nháp máu tươi của cuộc phục thù sát phạt!

Thong thả quét mắt qua đám người, tìm kiếm mục tiêu của mình. Trong đám người kia không có kẻ có thể xem là cao thủ, hắn ở đâu chứ? Kẻ đã mang Thiết Ngưu đi đang ở chỗ nào!

“Thiết Ngưu đâu? Đưa hắn nguyên nguyên vẹn vẹn đến trước mặt ta, nói không chừng ta có thể tha cho vài mạng trong đám chúng bây.”

Như đã quan sát đủ rồi, cuối cùng nam nhân cũng mở miệng vàng.

“Ngươi đang nói cái gì! Cái gì Thiết Ngưu! Lúc trước ngươi chạy đến nhà ta giả mạo là truyền nhân Phương gia, giờ lại quay lại Phương gia ta đòi người! Ngươi xem Phương gia chúng ta là cái gì!” Tiếng nói của Phương An – Phương đại gia không nhỏ, trong cơn mưa lớn vẫn nghe được cực kỳ rõ ràng.

Trong phòng xuất hiện bóng hồng trang (trang phục nữ nhân), vị phu nhân kia của Phương gia cũng đi ra. Bên cạnh ả là một thân ảnh lưng gù, xem sắc mặt, có vẻ như không được khỏe.

“Nghe cho rõ, ta chỉ lặp lại một lần nữa. Đưa Thiết Ngưu đến trước mặt ta.”

Ngữ điệu thong thả, đảm bảo mỗi người đều có thể nghe thấy. Ánh mắt quét qua đám người mới từ trong đi ra, quét đến thân ảnh lưng gù kia hơi dừng lại một chút.

Được rồi, y đã biết cao thủ Thiên Đạo giáo phái tới là ai!

Lão thất phu này thế mà còn chưa chết!

“Vị công tử này, người nên biết Phương gia chúng ta buôn bán cái gì, thiếp không biết Thiết Ngưu là ai, nhưng kẻ bán danh nghĩa Phương gia chúng ta mỗi ngày lại không ít, như vậy đi, người để thiếp giúp người đến các viện hỏi thăm một chút, xem xem có thể có người nào gọi là Thiết Ngưu không?” Dung nhan tươi cười, ngữ khí nham hiểm.

Nam nhân ha ha cười.

Nếu có Thiết Ngưu ở đây, hắn nhất định sẽ nói cho ngươi biết, A Du hiện tại, ngươi tốt nhất không nên chọc vào!

“Giỏi lắm, ngươi thật có gan. Nữ nhân, ta sẽ để ngươi lại cuối cùng.”

Tầm mắt vừa chuyển, nhắm ngay lão phu lưng gù.

“Hà Hữu Quang! Nhân vật phong vân ba mươi năm trước. Không nghĩ tới Liệp nhân (thợ săn) ngươi vẫn còn sống, ta còn tưởng rằng thứ đồ cổ như ngươi đã sớm bị vùi trong đất rồi đó! Thiên Đạo giáo cho ngươi bao nhiêu ưu đãi, có thể làm cho Liệp nhân, một trong “Nông Toán Y Liệp” (nông nghiệp, tính toán, y thuật, săn bắn) Tứ đại cao thủ, kẻ từng hô phong hoán vũ năm nào cam tâm làm chó săn cho tà giáo!”

“Rút cuộc ngươi là ai?” Vị phu nhân kia của Phương gia kinh ngạc khi đối phương chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra chân tướng của lão phu lưng gù, đến cùng y đã biết được bao nhiêu?

“Nữ nhân, ta cũng biết ngươi không phải trẻ trung như vẻ bề ngoài, tựa như ta cũng biết độc phụ ngươi đã hại chết bao nhiêu người. Hà Hữu Quang, nói cho ta biết, có phải ngươi đã bắt người đi rồi không? Người đâu!”

(độc phụ: mụ đàn bà hiểm độc, cũng có thể là danh xưng trên giang hồ của ả.)

Không khí huyên náo chợt trở nên lạnh giá.

Lão nhân được gọi là Hà Hữu Quang thu mắt nhìn kĩ, không ngừng đánh giá người trẻ tuổi trước mắt.

“Lão phu không biết ngươi đang nói gì, người trẻ tuổi. Lão phu là Phương lão đầu, đã ở Phương gia giúp việc nhiều năm, quê nhà cũng biết. Không tin ngươi có thể hỏi xem.”

“Ta sẽ hỏi, nhưng không phải hiện tại! Ngay bây giờ, ta muốn ngươi nói cho ta biết, người bị ngươi bắt đi đang ở đâu! Tốt nhất các ngươi nên cầu khẩn ông trời hắn không thiếu một cái lông tơ, nếu không… ta sẽ cho từng kẻ lão luyện giang hồ các ngươi tự mình nếm trải một chút cái gì gọi là sống không bằng chết.”

Sát ý của nam nhân như mũi tên.

Lão nhân tự xưng là Phương lão đầu đồng tử dần dần co rút, kinh nghiệm nhiều năm cho lão biết, chỉ trong một ngày lão đã gặp phải kẻ địch cường đại thứ hai trong cuộc đời mình!

“Người trẻ tuổi, đối xử với lão nhân gia cũng nên tôn trọng một chút, trước tiên báo tên mình đi.”

“Tên của ta[1]?” Nam nhân ngẩng đầu nhìn trời.

Đó là cơ hội đánh lén tốt nhất. Phương An hiển nhiên không định bỏ qua, rút bội kiếm ra, dựa thế mưa rơi lặng lẽ không một tiếng động mà đâm một kiếm về phía yết hầu nam nhân.

Mắt mạnh mẽ nhìn thẳng vào chủ nhân hiện tại của Phương gia, nét cười mờ nhạt mà khát máu tàn nhẫn lướt qua bên môi.

“Các ngươi còn chưa xứng để hỏi! Tiểu nhân đê tiện! Giết——!”

Tiếng gào dữ dội xé trời tạc vỡ vòm mưa, thân thể thẳng hướng về phía Phương An đánh lén, nghiêng người một chút, bàn tay xòe ra lấy thế sấm rung chớp giật trực tiếp chụp xuống đỉnh đầu Phương An!

“Không!”

Phương An bị dọa đến vỡ mật, không thể tin được chính mình thậm chí tránh không được dù chỉ một trảo của đối phương.

“A a!” Theo tiếng kêu thảm thiết, xương sọ Phương An bể nát, nước dịch trắng đỏ đồng thời bắn ra tung tóe!

“Những kẻ Thiên Đạo giáo kia, hãy nhận lấy cái chết! Giết——!”

Ném thi thể trong tay đi, cơ thể như thân trúc cứng cáp kia như tia chớp giật bay lên giữa không trung, một vệt kinh hồng (to lớn, kinh hãi) xé toạc màn mưa dày đặc chém về phía lũ người Phương gia với thế đến không gì ngăn được.

“Kinh hồng kiếm! Đăng Tiêu lâu chủ——!” Phương phu nhân trợn mắt vội vàng hô to.

Hoàng Phủ Du, lâu chủ Đăng Tiêu lâu, đại khai sát giới!

Đăng Tiêu lâu chủ?! Không! Chuyện này là không thể!

Phương lão đầu cùng cao thủ Thiên Đạo giáo quá sợ hãi. Sao bọn họ có thể gặp phải loại người không nên dây vào này chứ!

Rồng ăn tôm cá, báo giết gà chó, Thiên Đạo giáo chúng bỗng nhiên thành đám ô hợp!

“Trận này không công bằng!” Phương phu nhân vừa ứng phó với thế công của Hoàng Phủ Du vừa gào lớn.

Luận thanh thế trên giang hồ, Đăng Tiêu lâu chủ là kẻ thần bí khó lường nhất, theo lời đồn đại công lực của y dường như bất phân cao thấp với kẻ được xưng là thiên hạ đệ nhất – Bắc Nhạc cuồng nhân. Loại người như vậy chủ động tấn công bọn họ chẳng khác nào ngang nhiên tàn sát!

Cao thủ Thiên Đạo giáo đang trên đường tới, vẫn chưa đông đủ, một tên đến trước vừa rồi đã bị thương không nhẹ do điều tra tung tích kẻ địch, nơi này không ai có thể ngăn chặn thế công của Đăng Tiêu lâu chủ.

“Hiểu lầm! Việc này chắc chắn có hiểu lầm! Dừng tay! Dừng tay!” Phương phu nhân liều chết la lớn.

Thiên Đạo giáo chúng từng tên từng tên ngã xuống, kẻ hầu người hạ được Phương gia mướn đến biết tiền viện xảy ra tai họa đều trốn trong phòng sợ run lẩy bẩy không dám ra ngoài một bước.

“Trời ạ! Không thể như vậy!” Phương phu nhân khàn giọng kêu thảm, “Ngươi không thể đại khai sát giới như vậy! Còn có thiên lý hay không!”

“Thiên lý? Ta chính là thiên lý! Giết——! Giết sạch lũ tiểu nhân ngang ngược tàn ác các ngươi!”

Thấm loang trên y phục ướt đẫm của Du không chỉ có nước mưa mà còn cả máu tươi bắn ra khắp cả người.

Tốc độ cực hạn, thảm sát hung tàn, không ai ngăn được!

Hà Hữu Quang, nhân vật phong vân năm đó giờ đây là Phương lão đầu cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình.

Tiếng vó ngựa như sấm, rất nhiều quan binh xông đến, phủ đệ của tri phủ Dương Châu ngay gần đó, khó trách quan binh đến nhanh như vậy.

“Cứu mạng! Cứu mạng!” Phương phu nhân không nghĩ tới có một ngày chính ả lại phải cầu cứu quan phủ.

Thiên Đạo giáo chúng càng gục càng ít, dần dần trong viện chỉ còn lại Phương phu nhân và lão phu lưng gù gắng gượng chống đỡ.

Hai thân ảnh phá không bay tới.

“Phải bắt sống!”

Không đợi lâu chủ ra lệnh, hai thân ảnh đã tách ra đánh về phía Phương phu nhân và lão phu kia.

.

Quan binh chạy đến nơi. Cảnh tượng còn lại chỉ là tay đứt đầu rơi đầy đất, toàn bộ sân viện thành biển máu, mưa như trút nước cũng không xua tan bớt được mùi máu tươi nồng đậm.

Dò hỏi tôi tớ cũng không ai biết diện mạo của hung thủ, chỉ mơ hồ nghe được có người kêu lên bốn chữ “Đăng Tiêu lâu chủ”.

Quan binh không thể quyết định, trình báo lên tri phủ.

Có người của Thiên Đạo giáo lẩn trốn trong đám người hầu kẻ hạ mà thoát được một mạng đã truyền tin tức Đăng Tiêu lâu chủ xuất hiện ở Dương Châu đối đầu với Thiên Đạo giáo lên cấp trên. Kẻ đứng đầu Thiên Đạo giáo sau một hồi kinh sợ lo âu quyết định tạm thời phong tỏa tình thế, né tránh khiêu chiến của Đăng Tiêu lâu chủ, gã không thể phân chia một phần sức mạnh để đối phó với Đăng Tiêu lâu, gã còn mục đích to lớn hơn, muốn đại sự thành công, “trên đầu chữ nhẫn (忍) có một thanh đao (刀)”[2]!

Thế nhưng hiển nhiên tính tình của Đăng Tiêu lâu chủ không tốt như gã tưởng, chẳng những phái người nơi nơi đuổi giết quân tinh nhuệ của Thiên Đạo giáo, mà còn không ngừng phá hoại chuyện mua bán của gã. Ngươi nói y ỷ cá lớn nuốt cá bé, y còn cố tình vin vào lý lẽ khăng khăng nói người của Đăng Tiêu lâu bị Thiên Đạo giáo bắt giữ; đồng thời tuyên bố Thiên Đạo giáo một ngày còn chưa thả người, Đăng Tiêu lâu cũng sẽ một ngày không ngừng tiêu diệt Thiên Đạo giáo. Thiên Đạo giáo đáng thương, có khổ mà không nói được, ngoại trừ vấn đề thể diện của bang phái, bọn họ căn bản không có người nào tên Thiết Ngưu để trả lại cho Đăng Tiêu lâu. Nếu như Đăng Tiêu lâu đồng ý, bọn họ tình nguyện lén dùng vàng đánh thành một con trâu (kim ngưu) đưa cho Đăng Tiêu lâu để giải quyết việc này.

Trong lúc đó, không biết quan phủ nghe được phong thanh gì, đột nhiên ở mọi nơi trong hoàng triều mở các cuộc điều tra giáo đàn bang phái, lấy lý do mở đàn lập giáo ở Đại Á hoàng triều phải được quan phủ cho phép và giám sát, chỉ cần tra được giáo phái nào tồn tại bất hợp pháp lập tức sẽ phái bộ khoái và sai nha bắt giữ thẩm tra giáo đồ, tài sản thu được đều bị sung công.

Vì thế Thiên Đạo giáo bỗng chốc tổn hại một số lượng nhân lực tài lực không nhỏ, để tránh nơi đầu sóng ngọn gió, bọn họ không thể không tạm thời đóng cửa một số cửa hàng buôn bán, chuyển toàn bộ các hoạt động ngoài sáng vào trong tối. Lần tổn thất này thực làm cho Thiên Đạo giáo chủ đau xót vạn phần.

Phải biết rằng hệ thống sòng bạc kỹ viện Phương gia ở Dương Châu thật sự mang lại món hời cực lớn, phần lợi nhuận có được từ đó phải gần bằng nửa quốc khố. Sau khi Thiên Đạo giáo tiếp nhận việc kinh doanh của Phương gia, không đến nửa năm đã thu được tiền vào như nước. Đến khi mất đi phần lớn hạng mục buôn bán, việc kinh doanh của Phương gia càng thể hiện tầm quan trọng. Có thể nói đây đã trở thành nguồn cung tài chính và tin tức chủ yếu của Thiên Đạo giáo.

Thiên Đạo giáo chủ cho rằng Đăng Tiêu lâu tại Dương Châu không tìm được người cần tìm ở Phương gia tự nhiên sẽ rời đi, lại không nghĩ được Đăng Tiêu lâu vốn luôn tranh đấu giành thiên hạ ở phương bắc lại mượn cơ hội này vươn xúc tua tới Giang Nam; mắt thấy Đăng Tiêu lâu công khai tiếp nhận những hạng mục kinh doanh lợi nhuận cao của bọn hắn, rút cuộc Thiên Đạo giáo cũng không nhịn nổi nữa—— loại hành vi này của Đăng Tiêu lâu các ngươi chẳng phải rõ ràng là thò tay móc tiền trong túi người khác hay sao!

Quân tinh nhuệ của Thiên Đạo giáo được lệnh tập hợp về Dương Châu, nếu không giải quyết dứt điểm Đăng Tiêu lâu, căn cơ gần hai mươi năm của Thiên Đạo giáo có thể cứ thế bị ủy trong chốc lát. Thiên Đạo giáo chủ dứt khoát hạ quyết định: dù công khai hay âm thầm, bất chấp tất cả thủ đoạn, nhất đinh phải hái cho được cái đầu trên cổ Đăng Tiêu lâu chủ!

.

Ả độc phụ kia ỷ mình là thân phụ nhân nữ tử, đường đường Đăng Tiêu lâu nhất định sẽ không xuống tay tàn nhẫn bức cung ả, luôn luôn phô trương làm dáng hoặc giả vờ đáng thương, thề với trời đất là bản thân không có chút quan hệ nào với Thiên Đạo giáo cả.

Mãi cho đến khi Hữu vệ cắt đi hai tai ả, chuẩn bị cắt đến mũi, lúc này ả mới tỉnh mộng, mới hiểu được thế nào là lạt thủ tồi hoa (tay độc ngắt hoa) chân chính. Thêm nữa Hữu vệ Dương Học Nghiên quả thật là kẻ thiếu đạo đức cùng cực, vừa dụng hình lên vị Phương phu nhân này vừa châm chọc ả nữ nhân xinh đẹp bề ngoài thoạt nhìn như mới đôi mươi nhưng thật ra đã chẳng còn trẻ trung gì không đáng một xu.

Thật đáng tiếc, tuy địa vị của vị Nữ hoàng phong (ong vàng, ong bắp cày) nổi danh giang hồ này ở Thiên Đạo giáo đã rất cao, lên đến vị trí đàn chủ Ngoại đàn, nhưng ả vẫn không biết giáo chủ Thiên Đạo giáo là ai. Dựa theo khẩu cung của ả, ước chừng chỉ có đàn chủ Nội đàn và hai vị trưởng lão đã từng được gặp Lư sơn chân diện mục (bộ mặt thật) của giáo chủ. Ngay cả khi hỏi tin tức của Thiết Ngưu thì vẫn là hỏi gì cũng không biết.

Mắt thấy Nữ hoàng phong biến thành Vô Diêm nữ[3], lúc này Hoàng Phủ Du mới khẳng định ả thật sự không biết tin tức gì về Thiết Ngưu.

Hiện tại tù binh duy nhất còn lại, cũng là người duy nhất có khả năng biết tin tức của Thiết Ngưu chỉ có nhân vật phong vân năm nào – Liệp nhân Hà Hữu Quang.

Hà Hữu Quang quả là lão làng, cả bộ xương già gần như bị Hữu vệ tháo rời ra vẫn như cũ không chịu phun ra nửa chữ nội tình Thiên Đạo giáo.

“Dù sao lão nhân ta đã xem như nửa mạng chôn dưới đất, tùy các ngươi muốn làm gì thì làm. Nếu các ngươi thật sự còn chút tôn kính với lão nhân năm xưa, vậy cho lão phu một cái thống khoái.”

Hà Hữu Quang tự xưng là Phương lão đầu cúi đầu, cất giọng mà hữu khí vô lực.

“Hà Hữu Quang, ngươi quả là thất phu! Không hổ danh một trong Tứ đại cao thủ ba mươi năm trước, người giữ gìn khí tiết như ngươi thật hiếm có, làm bản lâu chủ giật mình không nhẹ.”

Hoàng Phủ Du miệng thì nói giật mình nhưng trên mặt một chút biểu cảm giật mình cũng không có. Bước đến trước mặt Hà Hữu Quang, thoáng hiện vẻ châm chọc hỏi: “Thiên Đạo giáo cho ngươi ưu đãi phi thường gì mà có thể khiến người mai danh ẩn tích như ngươi cam tâm tình nguyện phó mặc sống chết phục vụ hắn?”

Chậm rãi thở hổn hển mong dịu đi đau đớn trên người, sau một lúc lâu, Hà Hữu Quang cười tự giễu nói: “Người như ta? Hà Hữu Quang ta thì được xem là gì! Ai ai chả biết Tứ đại cao thủ Nông Toán Y Liệp năm đó có một nửa là gom vào cho đủ số. Tuyệt Y một lòng muốn tìm hành tung của Tề Lẫm vương, học hỏi y thuật phân tài cao thấp, nhưng người trong thiên hạ cũng biết lúc đó Sùng Lẫm đế xem Tề Lẫm vương như bảo bối, sao có thế đến kẻ khác nhìn thấy hắn! Huống chi bên người Tề Lẫm vương còn thường xuyên có cao thủ tuyệt thế trong truyền thuyết hộ thân. Nghe được tin Sùng Lẫm đế thoái vị, cùng Tề Lẫm vương chu du thiên hạ, Tuyệt Y đã truy theo dấu vết, sau đó cũng giống hai vị kia, hành tung không ai biết.

Người ít quan tâm cũng biết, Thiết Sơn Nông mới là kẻ mạnh chân chính trong Tứ đại cao thủ, năm đó hắn mơ hồ được tôn là võ lâm đệ nhất cao thủ, Tứ đại cao thủ cũng nhờ hắn mới thành danh trên giang hồ. Nhưng nghe nói cả người như hắn cũng bởi vì cưới vợ sinh con mà rời xa võ lâm, thành “sơn nông” chân chính. Lý Toán Tử với lão phu đều là người gom cho đủ số, sau khi Thiết Sơn Nông quy ẩn không lâu, hắn cũng mất tin tức trong võ lâm, Tứ đại cao thủ chỉ còn mình lão phu…”

Thở dài, Hà Hữu Quang cố hết sức ngồi vững nửa người trên, nâng lên bàn tay khô gầy đã mất hết móng còn loang lổ máu, cố nén đau đớn nói: “Người trẻ tuổi, ngươi không thể tưởng tượng được mỗi ngày của một nhân vật phong vân hết thời lại không có một xu gia sản trôi qua như thế nào đâu. Tứ đại cao thủ đã không còn, chỉ lưu lại một Liệp nhân, ai sẽ tôn trọng ngươi? Tiểu mao đầu mới xuất đạo mỗi ngày tìm ngươi, muốn đánh bại ngươi, mong đạp lên ngươi mà vào Danh nhân bảng, kẻ thù trước kia cũng nơi nơi vây chắn, hận không thể đuổi cùng giết tuyệt ngươi. Muốn rút khỏi giang hồ[4], lại hết lần này đến lần khác đụng phải chỗ rắn, nếu không phải được người cứu thì Liệp nhân đã sớm bị nhân liệp (thợ săn đã sớm bị người săn).”

“Người cứu ngươi chính là Thiên Đạo giáo chủ hiện tại?” Hoàng Phủ Du lập tức phản ứng.

“Lão phu tuy hồ đồ tham sống sợ chết nhưng vẫn chưa lưu lạc đến nông nỗi bán đứng ân nhân cứu mạng để cứu lấy cái mạng già này, cho dù người đó là ai, làm cái gì! Người trẻ tuổi, ngươi đừng hy vọng nữa! Lão phu tuyệt đối không tiết lộ cho ngươi người đó là ai!” Liệp nhân cười lạnh như đã buông tha tất cả.

Hoàng Phủ Du có chút kinh ngạc nhìn lão lưng gù một cái, lập tức cười thản nhiên.

“Được lắm! Ta tôn trọng ngươi, ta sẽ không hỏi ngươi Thiên Đạo giáo chủ là ai, dù sao chỉ cần ta muốn biết, sớm hay muộn một ngày nào đó ta sẽ điều tra ra! Hà Hữu Quang, giờ ta đang muốn từ miệng ngươi biết một chuyện, chỉ cần ngươi nói rõ cho ta, ta sẽ theo mong muốn của ngươi, cho ngươi một cái thống khoái, cũng đồng thời chuẩn bị quan tài tốt nhất cho ngươi, tìm một chỗ phong thủy tốt để hạ táng.”

Hà Hữu Quang do dự, không phải lão không thấy thủ đoạn Đăng Tiêu lâu đối phó với Nữ hoàng phong, thủ pháp hỏi cung của Hữu vệ kia quả thật lợi hại, từ lúc nãy lão đã lo lắng bản thân mình có khi nào không chịu đựng nổi mà nhận tội hay không. Huống chi lão đã già rồi, già đến mức có thể nghe thấy được mùi địa ngục. Cả đời lão cứ như vậy, giống như bao người bình thường, lão cũng hy vọng chết có chỗ chôn, không đến mức bị con sâu cái kiến coi khinh.

“Ngươi nói thật sao?” Lão nhân càng lộ vẻ khô tàn.

“Nếu ngươi muốn con trai hiếu thảo đến khóc tang, ta cũng có thể tìm giúp ngươi.” Du cười nhạt.

Hà Hữu Quang kinh ngạc nhìn Hoàng Phủ Du nửa ngày, thở dài: “Đáng tiếc…”

Du nhướn mày.

“Đáng tiếc người như ngươi lại sinh ra trong giang hồ, nếu như ngươi được sinh trong triều, chỉ sợ cục diện thời thế sẽ gặp phải thay đổi to lớn.”

Đối với lời nói có ẩn ý của Hà Hữu Quang, Du đương nhiên hiểu rõ. Lão thất phu này tuy rằng không nói ra thân phận thật của Thiên Đạo giáo chủ, nhưng không thể nghi ngờ những lời này cho y biết kẻ kia có chỗ dựa vững chắc trong triều.

“Hỏi đi, ngươi muốn biết cái gì?” Hà Hữu Quang cũng rất ngạc nhiên, đối với kẻ kiêu hùng này, có điều gì còn trọng yếu hơn việc biết thân phận của đối thủ lớn.

“Ngày hôm nay ngươi từng đến gian nhà tranh kia đúng không?”

“Trận thế kia là ngươi bố trí?”

Du không trả lời lão, “Người trong nhà tranh đâu?”

“Ngươi nói tên tiểu tử khờ kia?” Trên mặt Hà Hữu Quang hiện lên thần sắc kỳ quái. “Hắn cũng là người của Đăng Tiêu lâu các ngươi?”

“Có ý gì?” Du không giải thích được biểu cảm trên mặt Hà Hữu Quang có ý nghĩa gì.

“Ta cứ tưởng người nọ chỉ có một truyền nhân, lại thật không ngờ gặp được một người còn tinh thông võ nghệ của hắn hơn…” Liệp nhân giống như lẩm bẩm một mình.

Trái tim Hoàng Phủ Du khẽ nảy lên. Hay là…

“Người kia ở đâu?”

“Lão phu cũng không biết…”

“Lúc đó xảy ra chuyện gì? Ngươi có đả thương hắn không? Hắn chạy về hướng nào? Thoạt nhìn hắn có chỗ nào nhìn không bình thường không?”

Bỗng nhiên Liệp nhân nở nụ cười.

“Ngươi rất quan tâm đến hắn?”

“Hà Hữu Quang, trả lời ta!” Vẻ tươi cười của Du dần biến mất.

“Ha ha, xem ra ngươi cũng không biết hắn là ai… Tốt lắm, phi thường tốt… Ha ha ha.” Lão nhân ngẩng đầu nhìn trời cười lớn, cười đến mức thở không ra hơi.

“Hà…!”

Hà Hữu Quang cười cổ quái, thậm chí trên mặt còn hiện ra vẻ tiếc hận, “Đáng tiếc, đáng tiếc ngươi vẫn không đấu lại được người đó…”

Hoàng Phủ Du ánh mắt chợt lóe, bay nhanh đến điểm lên những kinh mạch yếu huyệt trên người lão nhân, nhưng đã muộn, lúc ngón tay chạm vào y phục của Hà Hữu Quang, trên mặt vị Liệp nhân từng phong vân một thời mang ý cười thần bí khó lường, mang theo bí mật chỉ mình lão biết, vạn phần bất đắc dĩ mà đi xuống hoàng tuyền.

“Lâu chủ!”

“… Đưa cả Nữ hoàng phong kia cũng xử lý luôn đi.”

“Rõ.” Song vệ không dám chậm trễ, lập túc chấp hành mệnh lệnh của lâu chủ.

Để lại Hoàng Phủ Du đứng trong miếu thổ địa, trừng mắt với thần thổ địa, tâm tư xoay chuyển như chớp.

Có lẽ Hà Hữu Quang bất hạnh gặp phải Bắc Nhạc cuồng nhân mà không phải Thiết Ngưu chỉ biết cậy mạnh, điều đó có thể nhận ra từ nội thương của lão. Lão thất phu nói y không biết hắn là ai, có lẽ là chỉ y có thể không biết Thiết Ngưu chính là Bắc Nhạc cuồng nhân. Nhưng câu cuối cùng của lão có ý nghĩ gì? Y không đấu lại ai? Bắc Nhạc cuồng nhân? Hay vẫn là Thiên Đạo giáo chủ?

Truyền nhân trong lời của lão thất phu kia lại là chuyện gì?

Nhất thời, các loại suy đoán khiến cho Du đầy bụng nghi ngờ.

… Thiết Ngưu, võ công của ngươi đến cùng là do ai dạy? Ngươi đến cùng là ai? Ngươi đến cùng là ngốc thật hay giả ngốc?

Còn có… Ngươi hiện tại đến cùng là đang ở cái nơi quỷ tha ma bắt nào!

~*~

[1] Ở đây anh Du dùng từ “Ngô” để tự xưng “Ta”, còn những từ “Ta” còn lại đều là “Ngã”.

Ngô (吾) và Ngã (我).

Ở giai đoạn đầu thời kì cổ đại (Tiền Tần), “Ngô” và “Ngã” có sự khác biệt về ngữ pháp. Từ “Ngã” có thể làm chủ ngữ, tân ngữ hoặc định ngữ, còn “Ngô” thì không thể làm tân ngữ sau động từ, nghĩa là chỉ có thể làm chủ thể gây ra hoạt động (chủ ngữ), không thể làm thụ thể chịu tác động bởi hành động (tân ngữ).

Trong cổ văn, Ngô là đại từ tự xưng thông dụng, có thể dùng thay đổi với “Dư” mà không làm ngữ nghĩa thay đổi quá nhiều. Nếu dùng Ngã thì bị xem như cách dùng “Yêm” ngày này, tức là mang sắc thái địa phương, nhà quê.

Người thường dùng Ngã làm đại từ ngôi thứ nhất là Lỗ Tấn. Từ sau phong trào Văn hóa mới, văn bạch thoại (tiếng Phổ thông) được mở rộng, “Ngã” dần dần thay thể “Ngô” trong khẩu ngữ và văn học, và càng ngày càng được sử dụng rộng rãi.

“Ngô” là từ được dùng trong thể cổ văn cổ đại, còn “Ngã” là từ được dùng trong thể cổ văn cận đại.

(Nguồn: Baidu)

Theo cách hiểu nôm na thì khi dùng “Ngô” mang tính trang trọng, thể hiện địa vị cá nhân và ý thức cá nhân to lớn hơn.

[2] Trên đầu chữ nhẫn có một thanh đao (忍字头上一把刀 | Nhẫn tự đầu thượng nhất bả đao): theo quy tắc chiết tự thì chữ “nhẫn 忍” (kiên nhẫn) tạo thành do chữ “nhẫn 刃” (đao) (cùng nghĩa với “đao 刀”) nằm trên và chữ “tâm 心” (trái tim) nằm dưới.

Nghĩa của cả câu có thể hiểu là con người nếu không biết kiên nhẫn thì coi chừng thanh đao (刃) kia sẽ rơi xuống, mạng lớn khó giữ sự lớn khó thành.

[3] Vô Diêm nữ | 无盐女 (hay Chung Vô Diêm)

Vô Diêm tên thật là Chung Ly Xuân, là người nước Tề thời Chiến Quốc. Bà là trẻ mồ côi sinh ra đã có diện mạo xấu xí vô cùng, đầu bẹt mắt sâu, ngón tay dài khớp ngón thô, mũi hếch hầu kết lớn, gáy to tóc ít, lưng khom ngực ưỡn, da như nước sơn. Vì bà sinh ra ở Vô Diêm (nay thuộc phía đông huyện Đông Bình tỉnh Sơn Đông) nên mọi người đều gọi bà là Vô Diêm, quên đi tên thật của bà.

Thực ra theo lịch sử ghi lại thì Vô Diêm là người phụ nữ có đức hạnh, biết đồi đắp tri thức, tu dưỡng đạo đức, xem trọng lý lẽ. Sau này bà trở thành Vương hậu của Tề Tuyên Vương.

Nhưng diện mạo của bà lại bị người đời nhớ đến nhiều hơn, như việc nhắc đến người đẹp thì có Tây Thi, nhắc đến người xấu thì có Vô Diêm.

(Tham khảo lược dịch từ Baidu)

Khi tớ tra trên mạng có một vài sự sai khác của tên trong điển tích, cả chữ Hán lẫn phiên âm. Có lẽ mọi người quen thuộc với từ “Chung Vô Diệm” hơn, đó cũng là chỉ Vô Diêm nữ. Có thể tham khảo thêm ở wiki Việt)

[4] “Muốn rút khỏi giang hồ, lại hết lần này đến lần khác đụng phải chỗ rắn”.

Nguyên tác: “想做票买卖收山吧, 偏偏砸到硬点子上”.

Thật ra tớ không rõ nghĩa lắm vế đầu tiên, có hai chữ “thu sơn” (收山) có thể bắt nguồn từ cụm “thu sơn chi tác” (收山之作) đại nghĩa là “rửa tay gác kiếm”, nên tớ phỏng dịch như thế. Giang hồ nghĩa sĩ nào biết xin chỉ giáo.

~o.o~

Chúng ta vừa lết qua chương đầu tiên của chặng 1/3 cuối cùng nha~ Vỗ tay cho sự cố gắng của tớ nào mọi người :x~ Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play