Mặt trời sớm mai mới mọc, quần hào giật mình ngơ ngác tại chỗ nhìn hai người, nhưng nhất thời lại không ai động thủ.
Bỗng nhiên, xà trận trên mặt đất rung động, xôn xao không thôi. Phút chốc, trên đầu xẹt qua một trận kình phong, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một con Ngọc Trảo hải đông thanh sà xuống, lượn quanh.
Ngay cả Gia Luật Phong cũng không khỏi trợn tròn hai mắt. Này không phải… Sao lại thế này? Con ưng không chết?
Rồi đột nhiên một trận tiếng vó ngựa rền vang, hai tuấn mã như gió xoáy lao đến. Đúng là Gia Luật Mạn Lâm dắt Tiểu Thu song song đuổi tới.
“Tộc nhân Khiết Đan nghe lệnh ta, dừng tay!” Nàng xuống ngựa, quát.
Nàng có thân phận thánh nữ, trong tộc Khiết Đan rất có uy vọng. Gia Luật Tát Bát cũng không quả quyết tàn nhẫn như Tiêu Yến, nhất thời không khỏi ngây ngẩn cả người.
Mọi người còn đang ồn ào, phía đằng xa đột nhiên xuất hiện một hắc y nhân, không ai khác ngoài Tà dược sư Lý Tư Nam. Chỉ thấy hắn chân không chạm đất, dùng khinh công chẳng mấy chốc đã đến cạnh bên.
“Nga yêu yêu, tới sớm tới muộn không bằng tới đúng lúc. May mắn dược sư ta tới kịp, miễn cho chư vị trách nhầm người. Các ngươi có biết, hôm nay chiến đấu Tống quân ta có thể lấy ít địch nhiều, lấy yếu thắng mạnh, toàn bộ đều nhờ vị Hồng Diệp mỹ nhân tâm ngoan thủ lạt này?” Lý Tư Nam khẩu khí vui đùa, nhưng ý nghĩa lại trời long đất lở.
“Quân Kim thảm bại như thế là bởi vì hoàng đế của bọn họ bị người ta giết! Quân tâm rung chuyển, bại là lẽ tất nhiên. Mà người giết Hoàn Nhan Lượng, chính là hắn!” Hắn chỉ Gia Luật Phong.
“Quốc gia đại nghĩa cùng thù hận riêng tư, bên nào trọng bên nào khinh? Mong rằng chư vị châm chước. Huống chi mệnh hắn giờ như đèn dầu trước gió, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?”
Quần hào Trung Nguyên bị lời nói của hắn làm cho khựng lại, mặc dù cảm giác có chỗ không đúng, nhưng nhất thời không cách nào phản bác. Xung quanh bắt đầu ồn ào nghị luận.
Lúc này Lý Tư Nam hướng Tiểu Thu nháy mắt mấy cái. Tiểu hài nhi thập phần thông minh, giúp hai người lên ngựa. Gia Luật Phong bị thương nặng đã chống đỡ hết nổi, Liên Tranh liền dùng tay trái cầm cương, tay áo phải quấn chặt hắn, cả hai cưỡi cùng một con.
Mọi người nghị luận một lúc lâu sau, nhịn không được chất vấn.
“Vậy không biết dược sư tiền bối nghĩ sao về phần đông những người vô tội chết dưới tay hắn?”
“…Ai nha, người chết không thể sống lại. Vì người chết mà bức tử người sống lại không được a!” Trầm mặc một lát, Lý Tư Nam cười hì hì, “Được rồi, vì thay Hồng Diệp mỹ nhân chuộc tội, những anh hùng nào có mặt tại đây, từ nay về sau hết có ốm đau bệnh tật thương hàn phát sốt kiếm đâm đao chém gì, dược sư ta đều miễn phí trị liệu. Chư vị thấy sao?”
Mọi người không khỏi tim đập thình thịch. Phải biết là người trong giang hồ, làm sao tránh khỏi thương tích này nọ? Có được lời hứa ngàn vàng của Tà dược sư, còn gì trân quí hơn nữa chứ.
Ngay lúc này, Tiểu Thu hung hăng vỗ mạnh vô mông con ngựa một cái, Thanh Thông mã cong vó chạy vụt đi, rất nhanh liền biến mất ở cuối chân trời.
“Oa, không phải chứ? Gian trá quá đi!”
“Con bà nó, điều kiện còn chưa bàn xong liền…” Mọi người la ó om sòm, đang muốn truy kích, thân hình Lý Tư Nam đã lướt lên, chắn trước mặt họ.
“Mặt mũi của dược sư lão nhân gia ta, thật sự không ai nể sao?” Đôi mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, nhưng khí thế lại nghiêm nghị đáng sợ.
Gia Luật Mạn Lâm cũng tiến lên trước một bước.
“Tộc nhân Khiết Đan nếu cố ý muốn truy kích, đó là cùng ta đối nghịch!”
Lúc này phía xa xa cờ xí tung bay, một đội Tống quân kỵ binh xuất hiện. Dưới ánh mặt trời, soái kỳ thêu chữ “Nhạc” đón gió tung bay, đầu lĩnh chính là tiểu tướng Trương Lăng vận áo bào trắng. Hắn hô to.
“Hôm nay chi chiến được không ít chư vị giang hồ hào kiệt trượng nghĩa tương trợ! Hiện nay đã thắng lợi, thỉnh chư vị cùng dân chúng địa phương dự tiệc mừng chiến thắng, bàn việc trọng đại!”
Quần hào nhất thời hoan hô như sấm dậy. Trận đại thắng này có thể nói là kỳ công trước nay chưa từng có, thậm chí quyết định tồn vong của quốc gia. Mỗi một người tham dự trong đó đều có thể nói là vinh quang, rất ư tự hào. Vì thế mọi người đem thù riêng ném hết ra sau đầu, theo Tống quân tướng sĩ trở về mừng chiến thắng.
Thừa dịp không người chú ý, Lý Tư Nam hướng Trương Lăng cười cười, từ xa xa chắp tay nói lời cảm tạ. Ai nha, vì Thái Ất chân khí huyền bí, vì bảo hộ mạng sống của nhóm người Hồng Diệp mỹ nhân, mặt mũi dược sư ta thật sự không còn gì nữa rồi!
Trương Lăng ngưng mắt nhìn hắn một lúc lâu, lạnh nhạt gật đầu, đánh ngựa rời đi.
Lúc này sắc trơi đã sáng hẳn, mặt trời lên cao, xua tan bầu không khí u ám. Từng đợt khói đen từ những chiến thuyền bị đốt cháy bay lên, tựa hồ như có tro bụi bay lượn trong gió, bị ánh nắng mặt trời chiếu vào, dần dần nhạt đi.
Thải Thạch chi chiến, Tống quân đại thắng. Sau cuộc chiến này, nội bộ hoàng tộc Kim quốc tranh quyền đoạt lợi, nội chiến triền miên, thực lực quốc gia cũng theo đó giảm sút. Triều đại Nam Tống nho nhỏ an phận ở một góc bởi vậy có được nhiều năm an bình.
Mà hồng y thanh niên từng ở chốn giang hồ nhấc lên huyết vũ tinh phong, sau trận chiến này đã mai danh ẩn tích, không rõ tung tích. Huyết mạch Gia Luật thế gia cứ như vậy biến mất giữa dòng chảy lịch sử, từ đó về sau cũng không tìm thấy những ghi chép có liên quan đến bọn họ.
Núi non trùng điệp xa xa
Mùa thu gió thổi lá phong rơi đầy.
Cỏ cây mòn mỏi u sầu
Ngô đồng héo úa sắc thu đã tàn.
Kiếp phù du cùng ai bầu bạn,
Say triền miên cho qua đoạn tháng ngày?
Bóng kim xà chập chờn như sóng lớn
Gió thu thổi qua
Lá phong rơi đầy núi
Trăng tàn thao thức
Đêm nay mộng đẹp chợt tan
Lệ rơi lạnh lẽo
Tình lại đưa tình tựa giao tiên
Khương địch ai oán
Biết bao giờ nối lại được tiền duyên?
《 Hoàn chính văn》
————————————— Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT