Cô đã tận mắt nhìn thấy cái gì? Cô nhìn thấy anh quấn quýt với phụ nữ hộp đêm, nhìn thấy Oanh Oanh diễu võ giương oai trong xe maybach của anh, nhìn thấy anh thương yêu Nhược Nhược, anh vẫn còn cần cô tin vào cái gì nữa, không tin gì nữa đây?
Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt anh tìm ý nghĩa trong câu nói đầy ẩn ý đó, đáng tiếc, đối mắt đẹp đẽ đó của anh cô mãi mãi không thể nhìn thấu được điều gì.
Cô cười lạnh: "Lục tiên sinh luôn nói chuyện đầy thâm sâu như vậy đáng tiếc chị đây ngu muội, chị nghe không hiểu! Lái xe đi!"
Anh cười nhẹ một tiếng, lần này lại véo mũi cô: "Cô bé, là chị của ai chứ? Không biết lớn nhỏ! Anh là anh của em còn tạm được!"
Cuối cùng tay đặt trên vai cô, ngón tay không biết vô tình hay cố ý xoa xoa mặt cô, sau khi không khí trầm xuống, nụ cười cũng thu lại, con ngươi dần dần nặng nề hơn: "Niệm Niệm, thật ra anh muốn nói.."
Những điều định nói tiếp anh cuối cùng không nói, là do không thể nói ra..
"Anh muốn nói, sau này đừng" thích thể hiện ", việc của công trường đâu đến lượt em phải đích thân giải quyết?" – Anh dùng ngón tay vén tóc mái của cô nhìn miếng băng trắng một lúc: "Đồ ngốc"
Cô không vui, Ngũ Nhược Thủy làm sự việc đến mức này anh không nỡ mắng cô ta nửa câu chỉ toàn là những lời an ủi, còn cô đã làm sai cái gì mà lại dùng từ "thích thể hiện" để đánh giá chứ?
Cô vốn không muốn đích thân đi công trường nhưng lúc đó anh ta ở đâu chứ? Đang ở trong vòng tay dịu dàng của Oanh Oanh không phải sao!
Trong khi tức giận liền gạt tay anh đi: "Đừng động vào tôi! Không phải muốn đi công ty sao, sờ mó cái gì chứ!"
Đây mới đúng là giọng điệu của cô! Hung hăng, ồn ào. Người vừa nói lời cám ơn kia thật quá lạ lẫm rồi! Anh cười nhẹ cuối cùng vẫn phải hôn lên môi cô một cái mới chịu thôi.
Đồng Nhất Niệm ngồi trong xe cũng hết sức kinh ngạc, cảm thấy hơi kỳ lạ, cô lấy xe của Lục Hướng Bắc tặng cho người khác thế mà anh ta chỉ như vậy coi như xong chuyện rồi? Không hỏi cô lấy một câu, không chỉ có việc này làm cô khó hiểu mà trước đây cô làm không ít việc làm anh ta mất mặt bao gồm cả việc mua quần áo cho Ngũ Nhược Thủy, vứt tiền ở sân gôn, anh ta sau đó cũng không hề nhắc lại, đây lẽ nào là muốn làm người ta băn khoăn sao?
Cô không nói chuyện nữa làm cho không khí trong xe rơi vào trầm mặc, Lục Hướng Bắc mở nhạc trong xe, trong xe tràn ngập tiếng nhạc:
Quên đi đã bắt đâu ra sao, có thể là có cảm giác với em, bỗng nhiên phát hiện bản thân đã yêu em sâu đậm, thật giản đơn, yêu đến trời long đất lở cũng không là gì, đúng sai cũng không thể lựa chọn, không hề hối hận ngày đêm đuổi theo chỉ vì yêu, người điên cuồng đó chính là anh. I love you, không thể không yêu em, baby, hãy nói em cũng yêu anh, I love you, mãi mãi không muốn mất em.
Cô lờ mờ cảm thấy Lục Hướng Bắc gần đây thích nghe bài hát này trên xe, cũng rất phù hợp với tâm trạng của cô. Không biết bắt đầu từ lúc nào cô đã yêu anh rồi? Không cần lý do chỉ đơn giản là yêu, có điều sao anh lại mở bài hát này?
Từ bệnh viện đến công ty đều phát đi phát lại bài này. Đồng Nhất Niệm nhìn ra bên ngoài cửa xe bên tai cứ vọng lại câu: I love you, I love you, I love you.. phong cảnh bên đường có cảnh sắc như thế nào cũng chỉ là một màn mơ hồ trong tầm nhìn của cô, đến công ty lúc nào cô cũng không biết.
Xe từ từ dừng lại, anh vẫn ngồi trong xe lặng lẽ nghe cho đến khi lượt phát này kết thúc mới tắt đi, vươn người sang giúp cô tháo dây an toàn: "Đến nơi rồi Niệm Niệm." – Giọng nói hết sức từ tính dịu dàng vâng lên.
"Cám ơn!" – Bài hát kết thúc sự ấm áp dịu dàng như nước trong lòng cô cũng dần dần mất đi, cô lại vũ trang cho bản thân bằng sự khách sáo, xa cách.
Anh cười khổ bước xuống xe, bước chân nhanh chóng đến phía cửa xe bên kia mở cửa cho cô, sau đó cánh tay vừa vươn ra định ôm cô vào lòng.
Cô liền dừng mọi động tác ngước đầu nhìn anh: "Lục tiên sinh, tôi có thể tự đi!" – cô thể hiện anh không tránh ra thì tôi không xuống xe. Lục Hướng Bắc không còn cách nào khác chỉ còn cách tránh sang một bên tuy không ôm cô nhưng vẫn đỡ cô xuống xe.
Đứng dậy đột ngột làm cho cơn đau lại xuất hiện nhưng lần này cô không để bản thân phát ra tiếng kêu mà nhịn đau, giống như nhẫn nhịn mọi thứ của Lục Hướng Bắc vậy, đối mặt một cách thản nhiên.
Lục Hướng Bắc vẫn luôn đỡ cô để cơ thể cô phần lớn dựa vào người anh. Cô tưởng rằng ra khỏi thang máy sẽ phải buông cô ra nhưng ai biết anh lại luôn đỡ cô cho đến tận phòng tổng tài.
Trên đường cũng có nhiều nhân viên thư ký cúi đầu nhìn trộm hai người bọn họ, nhìn xong lại thì thầm to nhỏ cười cười. Mặt Đồng Nhất Niệm dần đỏ lên xấu hổ, vừa đến cửa văn phong cô liền lập tức gạt đi móng vuốt của anh. Nhưng lần này cô lại thất bại, Lục Hướng Bắc đưa cô đến văn phòng của anh.
"Lục tiên sinh có việc gì sao?" – Cô thuận theo đi vào cùng anh lạnh lùng hỏi. Giả vờ lạnh lùng thì ra cũng không khó lắm.
Anh cười lắc đầu như nhìn thấu sự thiếu nhẫn nại của cô.
Cô phát hiện hôm nay cô xa cách với anh hơn mà anh lại cười nhiều hơn bình thường, lẽ nào đây chính là cái gọi là nguyên tắc làm người cơ bản sao?
"Đi theo anh!" – Anh nắm tay cô đi vào phòng ngủ.
Cô không biết phải làm gì chỉ nhìn thấy anh lấy ra từ ngăn kéo một bình rượu thuốc đứng bên giường: "Nằm lên giường đi!"
Thì ra anh muốn xoa thuốc giúp cô.
"Cám ơn, không cần đâu, cũng không đau lắm!" – Xoa rượu thuốc sao? Cởi quần áo sao? Cô không muốn!
Anh nhíu lông mày đặt lọ thuốc xuống đi về phía cô: "Lại cứng đầu, sao lại không chịu ngoan ngoãn một chút chứ?"
Cô mím môi, không biết nói gì.
Anh đã đi đến trước mặt cô: "Sao không nói chuyện? Bình thường không phải mồm mép linh hoạt lắm sao? Hôm nay lại còn ngại ngùng cái gì chứ?"
"Không phải anh muốn tôi ngoan sao?" – Cô nói chuyện, anh nói cô không ngoan cô chỉ im lặng, anh nói cô ngại ngùng sao có anh mơi ngại ngùng ý!
Anh nhất thời không biết nói gì chỉ ôm cô vào lòng, một tay liền cởi cúc áo của cô.
"Anh thật lưu manh, đây là phòng làm việc đấy mau thả tôi ra!" – Cô cuối cùng cũng không thể tiếp tục bình tĩnh được nữa.
Anh bắt lấy tay cô, nhẹ nhàng nói: "Để anh xem em bị thương ở đâu, trong đầu phụ nữ các em chứa những gì vậy, lại nghĩ đi đâu rồi!"
Rõ ràng là anh ta giở trò lưu manh hơn nữa còn là tội phạm luôn tái phạm nữa vậy mà lại đi chất vấn cô về những thứ trong đầu cô sao? Ở đâu có cái lý này chứ!
"Tôi không có bị thương, tôi không cần bôi thuốc, tôi ghét mùi rượu thuốc!" – Cô nắm lấy cổ áo không cho ma trảo của anh thành công.
"Nhưng bác sỹ nói bôi rượu thuốc cho em sẽ nhanh khỏi hơn! Ngoan ngoãn bôi thuốc đi, ngày mai sẽ không đau nữa!" – Anh không để ý đến sự phản đối của cô, bế cả người cô đặt lên giường.
Cái gọi là giường này thật quá nhạy cảm rồi!
Cô vội vàng ngồi dậy nghiêm túc nói: "Lục Hướng Bắc, không phải anh phải quay lại công ty xử lý việc công trường sao? Tôi không làm mất thời gian của anh nữa, nếu anh không đi giải quyết thì để tôi tự đi!"
Anh nhìn cô như nhìn một quái vật, trong mắt chứa ý cười đùa.
Cô bị anh cười làm cả người mất tự nhiên, trừng mắt: "Làm gì đấy?"
Anh lùi ra sau, nằm hết lên giường, hai mắt nhìn lên trần nhà, giọng chán nản: "Đại tiểu thư của tôi bắt đầu từ lúc nào lại để tâm đến việc của công ty đến vậy?" – Nói xong liền đưa tay ra kéo cô vào lòng mình.
"Anh định làm gì?" – Cô chống cự muốn đứng lên.
Anh lật người giữ cô chặt hơn, hai mắt nhắm lại đầu giúc vào trong ngực cô: "Nếu thật sự không muốn bôi thuốc thì ngủ với anh một lúc đi, đếm qua anh không ngủ, mệt chết mất."
"Tôi không muốn! Công trường.."
Anh bỗng nhiên khóa môi cô, để cô không phản kháng nữa nên bắt đầu cắn mút thật mạnh.
Cô ghét câu tục ngữ – Vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa. Nếu như là một đôi vợ chồng ân ái thì cãi nhau như vậy cũng chỉ là gia vị của cuộc sống nhưng còn như cô và Lục Hướng Bắc thì mỗi lần mâu thuẫn Lục Hướng Bắc đều lấy việc châm lửa nhiệt độ cơ thể để dập tắt lửa của cảm xúc, có thể biết cách dập lửa này vốn không thể dập được nguồn gốc lửa chỉ là chôn sâu nguồn gốc ấy đi mà thôi, chỉ sợ một ngày nào đó, vật liệu dẫn lửa thích hợp xuất hiện thì sẽ trở thành một ngọn lửa lớn không thể dập tắt
Còn may là lần này, Lục Hướng Bắc chỉ hôn cô, sau khi hôn cô thật sâu bèn cắn nhẹ môi cô: "Đồ vật nhỏ, hôm nay tha cho em, ngoan ngoãn ngủ cùng anh một lúc đi!"
Cô khinh bỉ mỉm cười: "Anh cũng có lúc bất lực à!" – Ý của cô là chế nhạo anh quá vất vả, có thể là dùng hết nguyên khí ở chỗ Oanh Oanh rồi hoặc là vất vả chăm sóc Ngũ Nhược Thủy.
Nhắc đến vấn đề này đàn ông đều sẽ cười mờ ám, anh nháy đôi mắt tràn đầy đào hoa xuân ý, đầy phong tình: "Cô gái ngốc nghếch, không cần phải công kích anh, đàn ông chính là không chịu nổi công kích đâu, không cẩn thận cơ thể này của em đến lúc đó sẽ không chịu nổi đâu!"
Đồng Nhất Niệm nghe thấy anh nói vậy mặt nóng ran, thì ra anh sợ cơ thể đau đớn của cô không chịu nổi nên mới không tiếp tục động đến cô nữa.
"Không được ngọ nguậy nữa! Ngủ cùng anh một lúc, không một ngày đi sau đó chúng ta cùng đi ăn tối, ă n xong cùng đi thăm Nhược Nhược với anh." – Anh nhắm mắt, nói lịch trình ngày hôm nay cho cô nghe.
Cô chấn động: "Tôi không có thời gian ăn cơm với anh, tôi có hẹn với Khang Kỳ và bố mẹ anh ấy rồi!"
Mặc dù đã nhắm mắt nhưng long mày cảu anh nhíu lại rất chặt: "Không được đi ăn cơm cùng họ! Nhất định phải cùng với anh! Em phải nhớ rõ mình là vợ của ai chứ!"
Đông Nhất Niệm liếc mắt: "Dựa vào cái gì chứ?"
Anh căn bản không giải thích với cô, tiếp tục phát lệnh: "Còn nữa Những ngày này em lúc nào cũng phải ở bên anh!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT