"Không, Niệm Niệm, anh không hề gạt em!" – Anh bắt lấy cánh tay cô.

"Anh còn muốn gạt tôi đến bao giờ?" – Cô tức giận gạt ra thuận thế còn tát một cái lên mặt anh, trong đêm tối yên tĩnh trên đỉnh núi, âm thanh vang lên nghe rất rõ ràng.

Âm thanh rõ ràng, dứt khoát đó vang lên mang theo sức lực làm chấn động tất cả. Dường như sau cái tát này mọi việc mọi vật có thể lắng xuống. Chỉ còn đôi mắt của anh, sáng lấp lánh mượn hết sự sáng chói của các vì sao mà nhìn cô một cách đau đớn..

"Anh không lừa em." – Anh suy sụp mãi mới gằn ra được một câu. Đau đớn vươn tay ra muốn lau nước mắt trên mặt cô nhưng tay lại chỉ dám vươn ra giữa chừng liền dừng lại giữa không trung. Ánh sáng chói mắt của nhẫn kết hôn trên ngón tay áp út của anh như một lưỡi dao lạnh lẽo đâm vào tim.

Trái tim cô bị lưỡi dao lạnh lẽo này đâm rách đến rỉ máu, mùi vị tanh nồng lần nữa làm bùng lên ngọn lửa phẫn nộ của cô. Cô nhìn chằm chằm anh, uất hận nghiến răng: "Lục Hướng Bắc, tôi thật sự rất phục anh, anh lại có thể không chớp mắt nói dối đến mức độ này. Lục Hướng Bắc, tôi không có ngu như anh nghĩ, anh tưởng tôi không biết anh đang làm gì sao? Cái gì mà trở thành con rể Đồng gia là cơ hội không thể bỏ qua của một người đàn ông muốn thành công, anh hoàn toàn là nói vớ vẩn. Từ đầu đến cuối anh kết hôn với tôi chỉ là vì muốn lợi dụng tôi. Người anh gọi là anh cả làm sao mà chết? Anh và Oanh Oanh đang làm gì? Có phải là lợi dụng nhà họ Đồng để báo thù nhà họ Hạ? Tôi chỉ là một con cờ của các người thôi đúng không? Có phải không?"

Đối mặt với những câu hỏi đến khàn giọng của cô anh chỉ im lặng, im lặng mà đau lòng nhìn cô, trong mắt cô ngoài tức giận và trách móc ra thì không còn gì khác..

Ánh mắt trách hờn đó giống như một con dao sắc bén đâm vào tim anh. Anh muốn đến gần cô muốn dùng sự ấm áp của anh cùng chặn lại vết thương của hai người để chữa thương nhưng sự đến gần lúc này chỉ làm vết thương sâu thêm mà thôi..

Sự im lặng của anh làm cô tuyệt vọng, tuyệt vọng đến khóc thét: "Có phải không? Anh mau nói đi, tại sao không trả lời tôi? Trả lời tôi đi!"

Anh hơi khép mắt, hít sâu, sự đau đớn trên góc vai trái càng lớn hơn theo hơi thở: "Niệm Niệm, không phải."

Cô bỗng nhiên cười, cười chảy nước mắt, cười đến đau đớn tuyệt vọng: "Lục Hướng Bắc, anh giỏi lắm, anh không thừa nhận đúng không, không sao, trong lòng tôi biết rõ, giống như biết rõ anh nói dối vậy. Lục Hướng Bắc, anh đã ở trước mộ anh trai anh giơ tay thề rằng mỗi lời anh nói đều là sự thật đúng không? Hừ.. vậy anh nói xem trước mộ anh anh có bốn ly rượu, một ly của anh, một ly của tôi, một ly của anh anh, vậy còn một ly nữa thì sao? Là của ai?"

Khóe mắt Lục Hướng Bắc khẽ động, trong mắt có ánh sáng dị thường lóe qua nhưng không nói gì..

Cô cười lạnh nói tiếp: "Là của Như Kiều đúng không? Anh nói cho tôi biết đi, Như Kiều không phải chết rồi sao? Cô ta chôn ở đâu? Tại sao Oanh Oanh lại chôn cùng anh anh? Tại sao?"

Trên mặt anh xẹt cua một tia bất ngờ, trong ánh mắt mang theo cảnh giác: "Niệm Niệm.."

"Hừ, anh đang lo lắng à?" - Cô ngước mặt cười, khuôn mặt đầy nước mắt tang thương: "Lục Hướng Bắc, anh đã từng cùng ai xem phim" Hai đứa trẻ vô tư ", Làm anh không dám bước vào rạp chiếu phim, làm anh không dám xem lại bộ phim này? Câu CAPOUPASCAP là hỏi đến ai?"

Cô cuối cùng đã có được một lần hỏi Lục Hướng Bắc đến mức làm anh không nói được gì. Cuối cùng cũng có một lần có thể nhìn được bóng tối thất bại bất lực trong mắt anh. Cuối cùng cũng có một lần có thể chế giễu dẫm đạp lên sự tự tin của anh..

Nhưng cô thà không có cơ hội này, cơ hội này đã làm cô đau đớn hơn bất cứ lúc nào khác trong cuộc đời mình.

Lục Hướng Bắc, nhìn thấy bộ dạng này của anh, tôi còn đau hơn anh.. anh có biết không? Ánh mắt đau thương của cô truyền đạt câu này đến anh nhưng giữa hàng lông mày lại thể hiện một nụ cười thê lương, giống như những cánh hoa bị gió đêm giày vò không biết khô héo nơi đâu: "Lục Hướng Bắc, Oanh Oanh là Như Kiều đúng không?"

Cô nghe thấy giọng mình lại nhỏ như vậy, khàn như vậy, câu này là câu mà cô không muốn nói ra nhất..

Cô nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt anh phóng đại đến cực hạn, nhưng sau đó trong mắt anh lại là một màn tối đen như mực..

Tuy đây là một sự thực cô đã biết rõ nhưng khi nhìn thấy anh không phản bác nữa thì lại phải tự thừa nhận loại đau đớn bên bờ vực tan vỡ kia vẫn làm cô không thể nào chịu nổi.

Cô che mồm ra sức lắc đầu, nước mắt như mưa rơi xuống hai bên má, cuối cùng tay dựa vào cửa xe không ngừng run rẩy. Trong nước mắt đã không còn nhìn rõ gương mặt cô, cả đỉnh núi chỉ còn tiếng chất vấn khàn khàn của cô: "Lục Hướng Bắc, tại sao anh không phủ nhận? Tại sao lại không nói không nữa đi? Lục Hướng Bắc, tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao?"

Trước mắt là cô khóc như mưa cùng với một loạt tại sao xé nát tim gan kia hỏi anh làm tim anh như bị kim châm, trên mặt lành lạnh hóa ra lại là nước mắt của anh đang lăn xuống..

"Xin lỗi, Niệm Niệm.. xin lỗi.." – Anh dường như dùng hết sức lực để nói chuyện. Nhưng giọng nói của anh lại nhỏ như vậy, khàn như vậy, khàn đến nỗi bản thân anh còn không nghe rõ.

Cô nghe thấy tiếng khàn khàn của anh, ba chữ "Anh xin lỗi" làm cô chưa bao giờ thấy đáng ghét đến vậy. Cả đời cô chưa bao giờ khóc đau thương đến vậy, thở gấp làm cô hít thở vô cùng khó khăn. Mỗi một câu nói đều là không ra hơi nhưng vẫn cắn răng từng từ từng từ rành mạch: "Lục Hướng Bắc, tôi hận anh, càng hận anh nói xin lỗi với tôi. Từ giờ trở đi tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!"

Nói xong cô mở cửa xe, xông vào màn đêm.

"Niệm Niệm.." – Anh cố nắm lấy vạt áo cô nhưng không nắm được. Cô giống như một trận gió lướt khỏi những ngón tay linh hoạt của anh, vạt áo nhẹ nhàng lách qua ngón tay anh nhưng lại giống như một chiếc bàn là, nóng đến mức làm da thịt trái tim anh cháy nát.

Anh gọi vừa gọi tên cô vừa đuổi theo, chỉ vài bước là đuổi kịp cô bế ngang cô lên bằng hết sức mình. Anh cúi đầu xuống dán lên mặt cô, xoa loạn tóc cô, giữa da thịt tiếp xúc đều là nước mắt. Anh cũng không biết đây là nước mắt của anh hay là của cô nữa chỉ biết chất lỏng rơi vào khóe môi kia đắng như tâm sen..

"Niệm Niệm, đừng chạy, đừng làm anh lo lắng, sai lầm của anh, anh sẽ cho em thời gian để trừng phạt anh, dóc xương lóc thịt cũng được. Chỉ cầu xin em vào lúc này hãy ngoan một chút, hãy tin anh một lần cuối cùng, được không?" – Anh ôm chặt cô không để cô động đậy, giọng khàn đặc nhỏ nhẹ cầu xin bên tai cô.

Anh ở trước mặt cô chưa bao giờ thấp giọng như thế..

Nhưng cô chỉ thấy càng thấy nực cười, trái tim cô như bị dao đâm, vùng vằng trong lòng anh: "Lục Hướng Bắc, anh tưởng tôi còn có thể tin anh sao? Anh còn định nịnh nọt tôi thế nào nữa đây? Tin anh một lần cuối cùng nữa để anh hoàn thành việc lớn của anh đúng không? Lục Hướng Bắc, tôi sẽ không ngu ngốc nữa đâu. Anh không phải muốn đối phó nhà họ Hạ sao? Tôi cho anh biết, anh nằm mơ đi. Muốn tôi làm con cờ của anh sao? Anh cũng nằm mơ đi. Bây giờ tôi sẽ đi tìm Hạ Tử Du, tôi sẽ nói với anh ta để anh ta cẩn thận. Anh buông tôi ra!"

"Niệm Niệm, em điên rồi à!" – Anh hét lớn, ôm cô càng chặt, trên mặt là sự sợ hãi chưa từng có.

Cô cười đắc ý lại lạnh lẽo: "Đúng, tôi điên rồi. Gặp phải Lục Hướng Bắc anh làm tôi điên rồi. Điên đến lái xe 200km/h vượt hết đèn đỏ để tìm anh. Điên đến mức rõ ràng biết anh lấy tôi vì muốn lợi dụng tôi nhưng vẫn ôm hy vọng sẽ có được kết cục tốt đẹp cho cả hai. Lục Hướng Bắc, tôi sẽ còn điên nữa. Kẻ điên làm việc sẽ không để ý đến hậu quả. Tôi sẽ không để kế hoạch của anh được thành công. Mau buông tôi ra!"

"Không buông!" – Anh cắn răng, vô cùng kiên quyết.

Cô biết anh lo lắng mình sẽ thật sự đi tìm Hạ Tử Du nên cười nói: "Làm sao? Anh sợ rồi sao? Sợ tôi đi báo tin cho Hạ Tử Du à? Vậy anh giết tôi đi, giết tôi diệt khẩu đi!"

Nụ cười như vậy của cô là thứ vũ khí làm anh đau lòng còn hơn cả nước mắt của cô, đâm anh đến đau khổ không chịu nổi. Anh ôm đầu cô, nhìn vào chỗ sâu thẳm trong mắt cô, từng câu từng chữ nói với cô: "Niệm Niệm, em nói linh tinh gì vậy? Sao anh có thể giết em? Anh làm sao có thể giết người được? Sao anh nỡ làm em bị thương chứ?"

Câu trước cô còn nghe nhưng đến câu cuối cùng làm cô thấy buồn nôn và đáng ghét nên không thể không cắt ngang: "Câm mồm, thu lại mấy lời dỗ ngon dỗ ngọt của anh đi. Tôi mà còn tin anh lần nữa thì tôi là đồ con heo. Buông tôi ra! Anh rút cuộc có buông ra không?"

Anh vẫn vô cùng cương quyết: "Không buông, muộn như vậy.."

Anh còn chưa nói xong thì đã cảm thấy một cơn đau từ vai truyền đến. Thì ra Đồng Nhất Niệm đang cắn vai anh, cắn rất chặt, rất ác giống như muốn cắn đi một miếng thịt của anh vậy.

Anh cắn răng chịu đựng, chỉ cần cô chút giận, chỉ cần cô bình tĩnh lại thì kệ cô thế nào cũng được, kể cả cô muốn cắn từng miếng thịt của anh.

Cô cắn rất chặt nhưng anh vẫn không động đậy.

Cái cảm giác bị cây thủy sinh cuốn lấy lại đến rồi, giống như người chết đuối bị cây thủy sinh quấn lấy chân tay không giãy, không thoát ra được chỉ có thể bị quấn chặt từ đó bị chết đuối.

Nước mắt cô mơ hồ, trong nước mắt nhìn thấy đường viền mơ hồ của anh, giọng nói run rẩy: "Lục Hướng Bắc, người chết đuối bị cây thủy sinh cuốn lấy nếu như không muốn bị ngạt chết thì chỉ còn một cách là chặt đứt chân tay mình, anh có biết không?"

Sắc mặt anh thay đổi rất nhanh: "Niệm Niệm, em có ý gì?"

Cô ngước nhìn anh khóc thành tiếng: "Tôi không thể thoát khỏi anh, không thể cắn anh đau được thì tôi làm bản thân bị thương chắc là có thể chứ? Anh còn không buông tay tôi sẽ tự cắn mình!"

Cô quả nhiên cúi đầu tự cắn cánh tay mình, vừa nặng vừa sâu giống như cắn anh vừa rồi vậy..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play